Phía sau ông ta, Hiên Viên Chí và Gia Cát Lạc Minh nghiến răng nghiến lợi cũng nhìn Diệp Thiên. Ánh nhìn như nóng lòng muốn nuốt sống anh vậy.
"Tiểu tử, cậu tên là Diệp Thiên phải không? Đây là Đại hội gia tộc, cậu không được phép giở thói ngang ngược ở đây."
Hiên Viên Đông hừ một tiếng, đột nhiên làm loạn. Chỉ là một tên Diệp Thiên bé nhỏ lại dám làm khách đoạt ngôi chủ, chính là đang tìm cái chết.
Tuy nhiên, Diệp Thiên dường như không nghe thấy lời cảnh báo của ông ta, mắt vẫn nhắm lại, từ đầu đến cuối đều không thèm để ý đến Hiên Viên Đông.
"Cậu..."
Nhìn thấy mình đường đường đại trưởng lão nhà họ Hiên Viên lại bị khinh thường như vậy, cơn tức giận trước đó trong lòng ông ta lập tức bùng cháy. Nhưng chỉ mới nói ra một từ thì Bách Lý Huyền Hải ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Hiên Viên Đông, đừng lo chuyện bao đồng, tự lo cho mình đi."
Lời vừa dứt, phổi Hiên Viên Đông muốn bùng nổ ngay lập tức. Ông ta nghiến răng vừa định nói lại, thì lúc này Diệp Vấn Hải vốn đang im lặng đột nhiên ho khan một tiếng.
"Bây giờ mọi người đã đến đủ rồi, chúng ta hãy bắt đầu đi!"
Diệp Vấn Hải vừa dứt lời, Hiên Viên Đông đang không phục cũng chỉ có thể nuốt cục tức này xuống.
Bầu không khí nhất thời có chút kỳ quái. Ba gia tộc Hoàng gia lẽ ra phải về một phe, vậy mà lúc này lại có chút bằng mặt nhưng không bằng lòng. Nhà họ Diệp đáng lẽ phải vắt óc suy nghĩ tìm cách chen chân vào hàng ngũ Hoàng tộc nhưng lại chỉ phái một người đến, điều này có chút tắc trách, làm việc không đến nơi đến chốn. Giờ lại thêm cả một Diệp Thiên mà không ai nhìn ra mục đích anh ta đến đây là gì. Đại hội gia tộc vốn dĩ như trong tưởng tượng, giờ phút này lại thành ra có chút kỳ quái.
Sau một lúc, Gia Cát Thương Ngô ho nhẹ một tiếng, rồi nói.
"Nếu như nhà họ Diệp đã bắt đầu Đại hội gia tộc này thì Diệp Vấn Hải hãy nói ra yêu cầu của cậu đi."
Gia Cát Thương Ngô nói xong liền liền hướng mũi nhọn về phía nhà họ Diệp. Xét cho cùng, nhà họ Diệp dã tâm sôi sục, một lòng muốn trở thành Hoàng tộc. Nếu đã như vậy thì phải thể hiện chút thực lực mới được, nếu không làm sao có thể thuyết phục được quần chúng?
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của mọi người đều dán vào người Diệp Vấn Hải.
Nhưng lúc này Diệp Vấn Hải trông vẫn rất bình tĩnh, dựa lưng vào ghế rồi nhẹ giọng nói.
"Nhà họ Diệp tôi muốn có vị trí Hoàng tộc. Về phần Tứ đại Hoàng tộc vẫn nên nhường lại một vị trí. Các người tự mình quyết định đi."
Khóe miệng Diệp Vấn Hải cong lên, hắn ta nói ra mục đích của chuyến đi mà không chút giấu giếm, sự độc đoán trong giọng điệu dường như thực sự đang nói thật. Thật sự rất bá đạo.
Nhưng lời nói của hắn đã khiến người của ba Hoàng tộc sửng sốt, dở khóc dở cười.
Điên rồ! Quả thực là quá điên rồ! Vừa mở miệng liền muốn có địa vị Hoàng tộc. Họ Diệp này lại dám liều lĩnh như vậy, làm gì có lẽ ấy.
"Diệp Vấn Hải, lòng tham của cậu có phần quá lớn rồi nhỉ?"
Gia Cát Thương Ngô hừ lạnh một tiếng, giọng điệu mang theo ý chất vấn. Ông ta rất không hài lòng với những gì Diệp Vấn Hải nói.
"Đúng vậy, Diệp Vấn Hải, lòng tham quá lớn không phải chuyện tốt đâu!"
Hiên Viên Đông nhếch miệng giễu cợt. Theo ông ta thấy, nhà họ Diệp toàn suy nghĩ viển vông. Chỉ với một lời nói của hắn ta mà muốn trở thành hoàng tộc. Như vậy thì không phải cả Long Quốc này đều là Hoàng tộc rồi sao?
Chỉ có Bách Lý Huyền Hải thấy Diệp Thiên không nhúc nhích, lão ta cũng yên lặng đứng im, không nói một lời nào.
"Sao, có ý kiến sao?"
Thấy vậy, Diệp Vấn Hải ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hai người vừa nói chuyện.
"Có ý kiến thì sao? Muốn trở thành Hoàng tộc thì thể hiện thực lực ra rồi nói."
Hiên Viên Đông nhìn Diệp Vấn Hải, nói với giọng điệu khinh thường.
"Không sai! Diệp Vấn Hải, nhà họ Diệp muốn làm hoàng tộc, vậy phải thể hiện chút thực lực ra, bằng không, cậu có tài có đức gì?"
Gia Cát Thương Ngô hùa theo nói.
Về vấn đề này, hai Hoàng tộc vẫn chung một chí hướng. Xét cho cùng, họ đang đại diện cho Hoàng tộc, nên vấn đề này không thể giải quyết qua loa đại khái được.
Đối với chuyện này, Diệp Thiên và ông cháu nhà họ Bách Lý chẳng khác gì người ngoài cuộc.
"Vậy sao?"
Trước sự chất vấn của hai người, Diệp Vấn Hải vẫn rất thờ ơ, ánh mắt giễu cợt quét một lượt, sau đó cả người đột nhiên bùng nổ. Tia chớp vừa lóe lên, tay phải Diệp Vấn Hải gần như ngay lập tức nắm vào cổ Hiên Viên Đông.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều sững sờ vì tốc độ của Diệp Vấn Hải quá nhanh. Ngay cả Gia Cát Thương Ngô ở bên cạnh cũng không nhìn rõ. Sự việc xảy ra đột ngột khiến Bách Lý Huyền Hải cũng phải cau mày. Không ai nghĩ rằng Diệp Vấn Hải sẽ đột nhiên bùng nổ như vậy.
"Anh, anh làm gì vậy? Mau buông ông nội của tôi ra!"
Nhìn thấy Hiên Viên Đông đột nhiên bị bắt, hắn thậm chí không thể nói được lời nào. Hiên Viên Chí đột nhiên trở nên lo lắng, bắt đầu run rẩy nói.
Ngoại trừ Diệp Thiên vẫn không có động tĩnh gì. Cả đám người trong tích tắc tản ra như đối mặt với quân thù.
"Còn cái này thì sao?"
Diệp Vấn Hải phớt lờ câu nói của hắn, khóe miệng hắn đột nhiên cong lên, vẻ mặt cười lên đầy quỷ mị. Nói xong, tay phải của hắn hơi dùng lực.
Rắc rắc!
Cổ của Hiên Viên Đông ngay lập tức bị bẻ gãy. Hiên Viên Đông thậm chí không kịp nói những lời cuối cùng mà ngay lập tức tắc thở, đôi mắt mở to. Ông ta đến lúc chết cũng không ngờ được ông ta một đời tung hoành lại phải chết ở đây.
Ầm!
Cảnh tượng này khiến toàn bộ hiện trường ngay lập tức trở nên hỗn loạn, rồi sau đó là một khoảnh khắc im ắng cực độ. Ngay cả Bách Lý Huyền Hải, Gia Cát Thương Ngô và vài hậu bối khác lúc này đều há hốc mồm, cơ thể vô thức lùi về phía sau, cả người ớn lạnh. Đặc biệt là Gia Cát Lạc Minh. Nhìn thấy tình trạng thảm thương của ông hai, khuôn mặt hắn tái mét vì sợ hãi, cả người ngã gục xuống đất, toàn thân run lên bần bật.
"Cậu, cậu, làm sao có thể như vậy?"
Giọng nói của Gia Cát Thương Ngô run rẩy, ông ta không thể tin nổi. Hiên Viên Đông vốn là đại trưởng lão của nhà họ Hiên Viên, một trong ba Hoàng tộc, thực lực ít nhất cũng rơi vào tầng thứ mười. Nhưng không ngờ rằng một người đàn ông mạnh mẽ lại chết như thế này? Hơn nữa từ đầu đến cuối Diệp Vấn Hải đều rất hời hợt, không sử dụng thừa một chiêu thức nào, giết chết ông ta chỉ bằng một đòn. Thực lực của Diệp Vấn Hải kia ít nhất đã vượt qua tông sư. Điều này làm sao có thể chứ!
Chẳng trách nhà họ Diệp ở ẩn hàng chục năm rồi, vừa xuất thế liền tổ chức Đại hội gia tộc. Chẳng trách, Diệp Vấn Hải vừa mở miệng đã muốn một vị trí trong Hoàng tộc. Thì ra nhà họ Diệp đã có người vượt qua cả tông sư. Đối với ba hoàng tộc thì đây nhất định không phải chuyện tốt, bởi không một ai trong ba hoàng tộc qua được chức tông sư này, hoặc ít nhất cũng phải được như này. Cuối cùng ngấm ngầm sau lưng như vậy thì không thể biết được.
Mọi người vô thức hít một hơi lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Diệp Vấn Hải hoàn toàn thay đổi.
"Như vậy đã đủ chưa?"
Diệp Vấn Hải cười lạnh lùng, rồi đứng lên, hồi phục lại với hình tượng chàng trai trẻ phong lưu tuấn kiệt.
"Đương nhiên, nếu không đủ, tôi có thể dùng cả hai tay."
Ánh mắt Diệp Vấn Hải quét qua người tất cả họ một lượt, trong ánh mắt ấy không hề che giấu ý đe dọa.