Mục lục
Lăng Thiên Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nói như vậy, hiện giờ chỉ biết mỗi tên?”

Diệp Thiên chăm chú nhìn anh Long.

Anh Long còn tưởng Diệp Thiên tức giận nên sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vội vàng nói: “Không, không phải.”

“Chúng tôi còn tìm được nơi ở của hắn ta, sau đó thì tới báo cáo với cậu ngay, chưa biết chừng tới đó sẽ có thu hoạch bất ngờ!”

Nói xong, anh Long lén lút thăm dò biểu cảm của Diệp Thiên.

Hắn ta hơi hối hận.

Sớm biết như vậy đã điều tra thêm một ngày nữa, biết đâu lại có thêm nhiều tin tức để báo cáo với Diệp Thiên.

Không cần phải nơm nớp lo sợ như vậy!

Thực ra Diệp Thiên không hề tức giận.

Ngược lại, anh còn rất hài lòng vì anh Long đã tìm được người nhà họ Doanh nhanh như vậy.

Phải nhớ rằng nhà họ Doanh trong con mắt của người bên ngoài đã là gia tộc bị diệt vong hơn hai mươi năm!

Cho dù báo lá cải có đưa tin, Bắc Cương có tung tích của nhà họ Doanh nhưng tới giờ vẫn chưa thấy một ai xuất hiện.

Ngay cả những gia tộc lớn cũng rất khó tìm được tung tích của nhà họ Doanh.

Anh Long có thể tìm thấy người nhà họ Doanh, trong hai ngày ngắn ngủi đã tìm được manh mối, như vậy là quý lắm rồi.

“Đi tới nơi ở của hắn ta xem đã.”

Diệp Thiên xua tay rồi bổ sung thêm một câu: “Bảo người của anh tiếp tục điều tra, có bất kỳ manh mối gì lập tức báo cáo, không nhất định phải tìm thấy người.”

“Vâng!”

Nghe Diệp Thiên nói vậy, anh Long mới thở phào nhẹ nhõm.

Tình hình trị an ở Bắc An bình thường.

Thế lực trong thế giới ngầm rối rắm phức tạp nhưng đều lấy anh Long làm gương nên cũng có thể xem là có trật tự.

Chỉ là khi thực sự tới nơi đó.

Diệp Thiên mới thực sự biết cái gì là “loạn”.

Không phải là quy tắc lộn xộn mà là môi trường.

Có thể nói là “bẩn, loạn, kém”.

Cả con phố đều là phố cổ từ thế kỷ trước, mặt đường một số đoạn thậm chí còn bùn đất.

Có rất nhiều cửa hàng ở hai bên.

Rãnh thoát nước bị tắc nghẽn, nước thải chảy ngang, bốc mùi kinh khủng.

“Chính là ở đây.”

Anh Long đưa Diệp Thiên tới một quán game.

Vào sâu bên trong còn có điều bất ngờ khác!

Bên trong là hàng loạt những dãy nhà cho thuê.

Khác hẳn với môi trường bên ngoài.

Trong này thực ra không tệ lắm.

Chủ nhà là một nam thanh niên với vết sẹo trên mặt, miệng ngậm điếu thuốc và một con dao trên thắt lưng.

Nhìn có vẻ rất kiêu ngạo.

Nhưng khi nhìn thấy anh Long, hắn ta liền vui vẻ nhạy tới.

“Anh Long, anh tới rồi!”

“Đừng phí lời nữa, người lạ mặt đó sống ở đâu?”

Anh Long hỏi thẳng.

Chủ nhà nhìn Diệp Thiên đứng bên cạnh, tưởng là đàn em anh Long đưa tới nên cũng làm ngơ.

Sau đó hắn đáp lại: “Em đưa anh Long đi.”

Nói rồi hắn liền lấy ra một chùm chìa khóa.

Diệp Thiên quan sát bốn phía xung quanh rồi từ từ nói: “Đây đúng là một nơi tốt để ẩn nấp.”

Người của các gia tộc lớn chắc chắn không chịu tới nơi như thế này.

Người ngoài cũng không nghĩ tới đây.

Dù gì điều kiện ở đây cũng quá bẩn, quá kém!

Những nơi như thế này hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của người ở gia tộc lớn.

Anh Long còn chưa nói, tên chủ nhà đã liếc nhìn Diệp Thiên.

“Này nhóc, không biết nói chuyện đừng nói lung tung, làm như chỗ tôi chuyên che giấu kẻ xấu không bằng, một con chó theo đuôi thì ngoan ngoãn làm chó theo đuôi cho tốt, đừng có nói bậy.”

Bốp!

Gã chủ nhà vừa dứt lời, tiếng bạt tai rõ ràng đã vang lên.

Hắn sững sờ, một tay ôm mặt.

Hai mắt nhìn về phía anh Long đầy vẻ khó tin.

Bởi vì cái bạt tai đó là do anh Long đánh!

Hơn nữa còn đánh rất mạnh!

Gã chủ nhà còn chưa kịp hoàn hồn, cảnh tiếp theo đã khiến hắn toàn thân run rẩy.

Hắn thấy anh Long, người cầm quyền thế giới ngầm Bắc An lại chắp tay xin lỗi người thanh niên trẻ đứng bên cạnh!

“Cậu Diệp, tên này không biết nói chuyện, nếu như làm cậu tức giận, cậu muốn xử lý thế nào cứ việc nói!”

Giọng nói của anh Long đầy sát khí.

Khi đối diện với Diệp Thiên, hắn đã rất dè chừng tránh xảy ra sai sót.

Vậy mà tên này lại dám nói chuyện như vậy với cậu Diệp!

Rõ ràng là đang tự tìm chỗ chết!

“Anh, anh Long?”

Gã chủ nhà chết lặng.

Chuyện gì thế này?

Hơn nữa hắn cảm nhận được rõ ràng sát khí ngùn ngụt trong giọng anh Long.

Vậy nên mới vội vàng quỳ rạp xuống đất.

“Anh Long, em, em sai ở đâu em xin sửa, xin anh tha cho em một mạng!”

Nói xong hắn dập đầu xuống đất mấy cái.

Những kẻ cầm quyền thế giới ngầm Bắc An đều không nói đùa.

Tất cả mọi thứ ở đây, bao gồm cả tính mạng đều do anh Long nói một câu là xong!

Không ai dám coi là trò đùa!

Gã chủ nhà cũng từng chứng kiến, có người không cẩn thẩn làm đổ cốc nước lên người anh Long mà vĩnh viễn biến mất vào ngay ngày hôm đó!

Hắn không muốn như thế!

“Được rồi, cũng không phải chuyện lớn gì.”

Diệp Thiên nhìn thấy cảnh này thực sự cạn lời.

Anh Long này thực sự biến Bắc An thành vương quốc riêng của hắn.

Hắn chính là hoàng đế.

Nắm trong tay quyền sinh sát với tất cả mọi người!

Nhưng chuyện như vậy, anh thấy nhiều rồi.

Đây chẳng qua là thế giới ngầm.

Có một số chuyện có thẳng thừng hơn, thẳng thừng tới mức rõ ràng.

“Còn không mau cảm ơn cậu Diệp tha mạng!”

Nghe Diệp Thiên nói vậy, anh Long liền đá gã chủ nhà một cái.

Sau đó gã ta vội vàng dập đầu với Diệp Thiên.

Diệp Thiên lắc đầu đi vào bên trong.

Anh Long cũng vội theo sau.

Gã chủ nhà cũng không dám chậm trễ.

Hắn bò dậy mà trong lòng không khỏi hoảng hốt!

“Rốt cuộc cậu, cậu ta là ai?!”

Gã chủ nhà nhìn lưng Diệp Thiên mà không khỏi run sợ.

Người có thể khiến anh Long kính trọng như vậy, địa vị chắc chắn vô cùng đáng sợ!

Hắn không dám nghĩ nhiều mà vội vàng theo sau.

Không lâu sau nghe thấy một tiếng “kẹt”.

Cửa một căn nhà trọ bị mở ra.

“Chính, chính là ở đây!”

Chủ nhà lắp bắp.

Diệp Thiên xua tay.

Anh Long liền nói với hắn: “Cậu có thể rời khỏi đây.”

“Anh cũng vậy.”

Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng.

Anh Long cũng không dám lề mề mà đi khỏi ngay lập tức.

Trong phòng rất sạch.

Cũng không có mùi gì lạ.

Không giống như có người ở lâu ngày.

Ngay cả ga giường cũng ngay ngắn.

“Cũng rất cận thận.”

Diệp Thiên nhìn quanh một lượt nhưng không phát hiện ra đồ gì được để lại.

Nhưng càng như vậy, càng cho thấy người anh Long tìm thấy chính là người họ Doanh anh đang cần tìm!

“Ô?”

Lúc này, đột nhiên Diệp Thiên phát hiện ra gì đó.

Ánh mắt anh đổ dồn lên tờ lịch trên tường.

Trên một ngày nào đó có nét vẽ rõ ràng.

“Sau ngày...”

Diệp Thiên nhìn ngày tháng như hiểu ra: “Vừa đúng ngày mừng thọ ông lão Chu.”

“Xem ra suy đoán trước đây là đúng.”

“Nhà họ Doanh nhất định sẽ xuất hiện vào tiệc mừng thọ ông lão Chu.”

Diệp Thiên vừa đi ra khỏi phòng anh Long vội vàng ghé sát gần Diệp Thiên: “Cậu Diệp à, tôi đã cho người canh chừng ở đây, chỉ cần đối phương lộ diện, tôi sẽ lập tức thông báo với cậu!”

“Không cần nữa.”

Diệp Thiên lắc đầu.

“Chắc có lẽ hắn ta sẽ không quay về đây nữa đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK