Mục lục
Lăng Thiên Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh Hổ, anh thấy rồi đó, thằng ranh này chẳng thèm coi anh ra gì." Vương Đông không nhận ra sự thay đổi của Vương Hổ chút nào cả, còn cố tình bơm đểu khiến Diệp Thiên bị thù hận thêm.

"Anh Hổ, em..." Vương Đông còn chưa nói hết câu.

"Bốp!" Lại một cái tát giòn giã vang lên. Nhưng lần này đây, là do Vương Hổ đánh. Vương Hổ không nương tay chút gì, tát một phát làm Vương Đông ngã khuỵu xuống đất.

Chỉ giây lát sau, cả tiệm ăn xôn xao bát nháo. Ai cũng không ngờ được rằng Vương Hổ bỗng nổi giận với người dưới trướng mình.

Ngay cả Vương Đông cũng sững sờ: "Anh, anh Hổ, thằng ranh kia ngồi đó mà, sao anh lại đánh em?" Vương Đông che miệng, nỗi tủi hờn trong lòng chắc phải dâng lên đến cuống họng.

Nghe vậy, mặt Vương Hổ càng ngày càng trắng bệch, chỉ hận không thể đánh chết thằng nhãi này: "Mẹ kiếp, còn ở đấy mà hỏi sao tao đánh mày? Suýt chút nữa là mày hại chết tao rồi đấy, biết không hả?" Vừa nói vừa thấy cơn tức trào ngược, lại qua đá Vương Đông một cái.

Tuy giờ Vương Đông vẫn thấy không cam lòng, nhưng chẳng dám hó hé thêm câu nào nữa.

Trong ánh nhìn hoảng loạn của tất cả mọi người, Vương Hổ quay người, run lẩy bẩy bước đến chỗ Diệp Thiên.

"Cộp." Vương Hổ không nghĩ ngợi gì thêm, vội quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.

Thấy hắn ta quỳ xuống, cả tiệm ăn kinh hãi. Ai cũng há hốc mồm, đờ đẫn nhìn cảnh tượng ấy, không thốt ra được một câu nào cả. Ngay cả nhân viên phục vụ trong tiệm, ai cũng mắt chữ O mồm chữ A.

Trong khu này, tên tuổi của Vương Hổ phải nói là tàn bạo có tiếng, ấy vậy mà giờ hắn ta lại quỳ xuống trước mặt một cậu thanh niên, còn quỳ rất quả quyết nữa, tới tận giờ phút này, mọi người mới nhận ra rằng Diệp Thiên không phải hạng ất ơ chẳng có đầu óc, mà người ta là kẻ có quyền có thế, chả phải sợ bố con thằng nào, anh còn chẳng thèm coi Vương Hổ ra cái thá gì cả.

Ai cũng kinh hãi, cùng lúc đó, một câu hỏi bỗng nảy ra trong suy nghĩ của tất cả mọi người. Rốt cuộc cậu thanh niên này là ai?

Nhìn Vương Đông và Triệu Bắc, bọn hắn cũng như mất khả năng tư duy, trong lòng họ chỉ có một suy nghĩ, tiêu rồi!

Vương Hổ còn phải quỳ thì hạng tôm tép như bọn chúng đây, ngay cả tư cách quỳ lạy van xin cũng chẳng có nữa là. Mặt bọn chúng trắng bệch, không còn giọt máu, chỉ cảm thấy thân thể của mình mềm oặt cả ra, ngã xụi trên nền đất. "Bịch."

"Anh Diệp, xin anh hãy nghe tôi giải thích. Thực sự là tôi không biết anh ở đấy, không thì..."

Không thì có cho hắn trăm lá gan hùm, trăm bọc mật gấu, hắn cũng chẳng dám bén mảng. Cả người Vương Hổ run lập cập, thầm mắng Vương Đông và Triệu Bắc cả ngàn lần chưa xuể.

Đêm hôm đó, phải vất vả lắm thì Vương Hổ mới giành được một lần cơ hội. Có ai ngờ hôm nay lại chạm trán tổ ong.

Diệp Thiên vẫn vờ như không nghe thấy, tiếp tục tỉ mẩn bóc tôm hùm cho Tiểu Vũ Mao.

Mà chuỗi động tác này của anh khiến Vương Hổ càng thêm sợ hãi, trong lòng trăn trở khôn nguôi. Nhưng hắn ta nào dám nói, mấy kẻ khác càng không dám mở miệng luôn. Cả tiệm ăn lặng im như tờ, bầu không khí yên tĩnh, nhưng vô cùng kì dị.

Qua một lúc lâu, mãi cho đến khi bóc xong con tôm cuối thì Diệp Thiên mới cởi găng tay, nhẹ nhàng lau tay.

"Vương Hổ, không ngờ lại gặp được anh nhanh đến vậy." Diệp Thiên không quay đầu lại, bình tĩnh nói một câu, nhưng lại doạ Vương Hổ sợ vỡ mật.

"Anh Diệp, tôi thực sự không biết anh đang ở đây, xin anh tha cho tôi một lần nữa đi ạ." Vương Hổ vội dập đầu xin tha.

"Cộp! Cộp! Cộp!" Trán Vương Hổ chảy máu, nhưng Diệp Thiên còn chưa nói gì nên hắn ta không dám dừng lại.

Thấy vậy, cả Vương Đông và Triệu Bắc đều bị doạ mất thần hồn, trên mặt chẳng còn một tia máu.

"Anh định xử lý ra sao?" Cuối cùng, giọng nói Diệp Thiên lại vang lên lần nữa.

Lúc bấy giờ Vương Hổ mới dám dừng lại, trông động tác rất khúm núm, sợ sệt. "Anh Diệp, nếu hai tên súc sinh này đã cả gan dám xúc phạm anh, chỉ cần anh mở lời, anh muốn xử lý chúng sao, tôi đều nghe theo."

Tuy Vương Đông có họ hàng xa với Vương Hổ, nhưng bây giờ hắn ta cũng chẳng hó hé xin tha. Ai bảo mắt của thằng oắt đó mọc dưới bàn chân, chọc ai không chọc, lại chóc trúng vị ôn thần này.

"Vậy sao?" Diệp Thiên vẫn không quay người lại, lấy tờ khăn giấy lau miệng cho Tiểu Vũ Mao.

Hai con chữ ngắn ngủi lại khiến trái tim Vương Đông và Triệu Bắc như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chỉ một câu nói của Diệp Thiên là có thể quyết định sống chết của bọn hắn.

"Mắng con gái nuôi của tôi, phải cắt đầu lưỡi. Chúng bảo sẽ khiến con gái nuôi của tôi phải ăn rác cả đời, vậy thoả mãn chúng đi, đánh gãy tay chân rồi ném chúng vào bãi rác."

Nghe vậy, ai cũng hít một hơi thật mạnh.

Cắt đầu lưỡi, xong lại đánh gãy tay chân, ném vào bãi rác. Thế thà rằng giết chúng luôn cho rồi. Chỉ nghĩ thôi mà đã thấy ghê sợ, run rẩy cả người. Thủ đoạn của người này, quả là vô cùng ác độc.

Đương nhiên là chẳng có ai đồng tình với Vương Đông và Triệu Bắc cả, cũng tại bọn chúng gây sự trước thôi. Đã làm sai thì phải trả giá đắt.

"Cái, cái, cái này..." Mặt Triệu Bắc đờ đẫn, hắn kinh hãi đến nỗi không nói trọn một câu được nữa.

Đầu óc Vương Đông trống rỗng, hắn ta tuyệt vọng, chẳng biết lấy sức lực đâu ra mà vội bò đến trước mặt Diệp Thiên để quỳ xin tha. "Anh Diệp, tôi sai rồi, là tôi có mắt không tròng, có mắt không thấy Thái Sơn, xin anh tha cho tôi lần này ạ."

Nghĩ đến lời nói của Diệp Thiên, Vương Đông cảm thấy ớn lạnh cả người. Nếu phải bị xử lý như thế, thà rằng giết quách hắn ta đi cho rồi.

Thấy Diệp Thiên không mảy may gì, Vương Đông sợ đến nỗi không dám lau mồ hôi lạnh ròng ròng trên mặt, vội chạy đến ôm chân Vương Hổ, cố hết sức lay.

"Chú họ, chú giúp con với. Con xin chú, con không muốn bị cắt đầu lưỡi, không muốn bại liệt, không muốn ăn rác đâu chú họ." Vương Đông sợ vỡ mật, khóc như mưa, dưới chân ướt đẫm, thoang thoảng mùi khai khó ngửi của nước tiểu.

Ai nhìn thấy thế cũng khinh. Lúc nãy không sợ trời không sợ đất cơ mà, giờ lại thành ra thế này. Thật sự là đáng đời. Loại người này không xứng làm người.

"Mẹ kiếp, bọn mày còn đứng đấy làm gì? Không mau mà xử lý theo lời anh Diệp đi." Vương Hổ ghét bỏ, đá Vương Đông văng ra khỏi chân hắn, mở miệng ra lệnh kẻ dưới. Ngay cả hắn còn khó toàn mạng đây, còn có thể giúp Vương Đông được sao? Mày tự đâm đầu vào chỗ chết như thế thì cũng đừng kéo tao theo.

Mấy tên côn đồ thấy đại ca tức giận, không dám hó hé, chạy lại kéo Vương Đông với Triệu Bắc ra ngoài. Kết cục của chúng chắc chắn sẽ rất thê thảm.

"Anh, anh Diệp." Thấy mọi chuyện đã đâu vào đó, Vương Hổ muốn chuồn ngay tức khắc. Nhưng còn chưa nói xong, chuông điện thoại của Diệp Thiên vang lên. Vương Hổ chỉ đành ngoan ngoãn đứng cạnh chờ, nhìn khúm núm chẳng khác gì một học sinh Tiểu học.

Là Tô Thanh Thanh gọi tới, Diệp Thiên còn tưởng cô đã giải quyết xong xuôi rồi, không tìm thấy hai cha con họ nên gọi điện hỏi.

Nhưng khi vừa bắt máy, Tô Thanh Thanh còn chưa nói gì, Diệp Thiên nghe thấy tiếng động lớn nào đó.

"Tút tút tút." Cúp máy ngay lập tức.

Diệp Thiên nhướng mày, vội gọi lại thì thấy ngoài vùng phủ sóng. Diệp Thiên đứng phắt dậy, Vương Hổ thấy luồng sát khí trên người anh vờn quanh, giật nảy mình.

"Anh, anh Diệp, anh sao vậy?" Vương Hổ kinh sợ.

Diệp Thiên hít một hơi thật sâu, rất rõ ràng, Tô Thanh Thanh đã xảy ra chuyện.

"Tiểu Vũ Mao, con với chú này ở đây đợi cha nuôi, lát cha về đón con nhé." Diệp Thiên nói với Tiểu Vũ Mao, sau đó trịnh trọng nhìn về phía Vương Hổ: "Chăm sóc tốt cho Tiểu Vũ Mao, nếu con bé mất một cọng tóc nào thì mày cứ chờ hỏi tội đi."

Vương Hổ sững người, còn chưa kịp trả lời, trong tích tắc chỉ thấy người đứng trước mắt phóng nhanh đi mất hút, chẳng rõ dáng hình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK