Diệp Thiên liếc nhìn lão già kia, nói với giọng lạnh nhạt: “Ông không thấy rằng chủ đề này nhạt nhẽo sao?”
Lão già bật cười đáp: “Tôi không phải đến để thảo luận với cậu vấn đề này. Tôi đến là để giáo huấn cậu một cách nghiêm túc. Đàn ông… ghét nhất là bị kẻ khác đụng vào vảy ngược của mình.”
“Còn cậu, lại dám đụng tới vị hôn phu của Vương thiếu gia, đây chính là động vào vảy ngược của cậu ấy.”
“Cho nên lần này tôi tới đây là để cho cậu bài học khó quên.”
Giọng nói của lão già từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh. Lão ta bật cười. Nếu người nào không biết còn tưởng rằng là lão ta đang nói chuyện cũ nữa.
Lão ta là võ sĩ theo võ cổ tầng thứ tám, thực lực rất mạnh.
Trong mắt lão ta, Diệp Thiên chỉ là một người bình thường, trên người không có bất cứ khí tức nào của người theo võ cổ.
Vì vậy lão ta mới có thái độ thế này.
Khi một người không coi mình ra gì thì lúc nào cũng giữ bộ dạng cao cao tại thượng, điềm tĩnh hết mực. Đó chính là hình ảnh của lão già lúc này.
“Tôi thấy đáp án của ông sai rồi.”
Lúc này, Diệp Thiên mới đột nhiên lên tiếng.
“Ừm?”
Nghe vậy, lão ta hơi lặng người hỏi: “Cho cậu cơ hội nói, nói đáp án của mình đi.”
“Tôi nghĩ rằng cái mà đàn ông ghét nhất chính là khiến mình bị thương.” Diệp Thiên đột nhiên thu lại nụ cười đáp lời: “Bây giờ ông lập tức cút ra khỏi phòng tôi, ông sẽ được yên ổn. Nếu không tôi sẽ cho ông được trải nghiệm cái việc mà đàn ông ghét nhất.”
“Ha ha ha…”
Lão già bật cười ha hả. Trong đôi mắt của lão ta toàn sự châm chọc mỉa mai.
“Trẻ tuổi tự tin là tốt, nhưng nếu như chỉ là một kẻ yếu đuối mà nói những lời này thì đáng chết.”
Mắt lão ta loé lên luồng sát khí.
“Được rồi, tôi không phí lời với cậu nữa. Lần này cho cậu nhớ mãi.”
“Người con gái của Vương thiếu gia ở đất Nam Cảnh này không ai có thể đụng tới. Hy vọng sau này cậu đừng phạm sai lầm nghiêm trọng này nữa.”
Vừa dứt lời, cái áo trên người lão ta bay phất phơ. Luồng khí tức trong cơ thể được phóng ra ngoài, cứ thế cuồn cuộn nổi lên.
Đã muốn giáo huấn Diệp Thiên nghiêm khắc vậy thì lão ta đương nhiên phải dốc toàn lực.
Như vậy mới có thể khiến đối phương cảm nhận một cách sâu sắc cái gì gọi là tuyệt vọng, thế nào gọi là sợ hãi.
“Ông thật sự muốn ra tay sao?”
Diệp Thiên vẫn ngồi trên sofa. Có điều, ngữ khí lúc này của anh lại trở nên lạnh nhạt: “Tôi đã cho ông cơ hội, sao còn không nắm lấy. Sao lại từ bỏ cơ hội.”
Lão già bật cười: “Cậu thanh niên, câu này tôi nói mới phải. Thế nhưng tôi sẽ không cho cậu cơ hội đâu.”
Nói rồi lão ta tung một đòn về phía Diệp Thiên.
Võ sĩ tầng thứ tám.
Cái uy lực trong đòn đánh có thể khiến cho tấm thép với độ dày vài milimet tan nát.
Nếu như giáng lên người thì ít nhất cũng sẽ khiến rách da rách thịt, đứt vài đoạn gân.
Thế nhưng đối với lão ta mà nói thì đây mới chỉ là bắt đầu.
Đường đường là vị hôn phu của thiếu gia nhà họ Vương ở Nam Cảnh mà lại bị người khác đụng vào. Nếu như ở Nam Cảnh thì người đó sớm đã biến mất khỏi cuộc đời này rồi.
Bây giờ chỉ là đứt vài đoạn gân, lìa xương cốt, đương nhiên là không đủ.
Lát nữa lão ta còn muốn dày vò Diệp Thiên khiến anh sống không bằng chết nữa.
Thế nhưng khi tay lão ta gần tới ngực Diệp Thiên, chỉ cách ngực anh chừng vài cen – ti -mét, nhanh như chớp, lão ta thể hiện ra thực lực mạnh nhất của mình.
Nếu như với người bình thường thì đến cơ hội để phản kháng cũng không có.
Thế nhưng một giây sau.
Cả người lão ta cứng ngắc tại chỗ.
Còn tay lão ta thì ngừng lại giữa không trung. Khi cách ngực Diệp Thiên vài cen ti mét, lão ta không thể nào chạm vào anh được.
Cho dù lão ta có dùng lực thế nào cũng không sao nhúc nhích nổi.
“Cậu…”
Hai mắt lão ta trợn trừng. Chỉ thấy cổ tay lão bị một bàn tay khác nắm chặt lại. Và bàn tay kia chính là tay của Diệp Thiên.
Mặt Diệp Thiên hết sức thản nhiên, cơ hồ như chỉ là đang làm một việc hết sức thư thái bình thường, giống như con mèo già nhà mình giương vuốt vồ tới nhưng lại bị anh ngăn cản với thái độ thản nhiên.
Thế nhưng đối với lão già kia mà nói thì cảnh này khiến lão run sợ, hồn bay phách lạc.
Vì lão là võ sĩ theo võ cổ tầng thứ tám kia mà.
Thực lực không phải không có kẻ nào địch nổi, nhưng chí ít thì lão ta cũng là người nổi bật trong số những người theo võ cổ.
Rất ít người có thể so sánh.
Rất nhiều võ sĩ gặp lão ta đều phải tôn kính và sùng bái, thậm chí là hết sức dè dặt.
Thế nhưng cảnh tượng ngày hôm nay…
Lão ta ngỡ ngàng.
“Tôi nhớ vừa rồi ông hỏi tôi một chuyện.”
“Nói đàn ông hận nhất điều gì? Phải không?”
Diệp Thiên nói với giọng thản nhiên, ánh mắt không hề xao động.
“Cậu, cậu rốt cục là ai?”
Lão ta hoang mang, mặt mày cứ thế ứa mồ hôi.
Lúc này lão ta đã xác nhận được rằng người thanh niên trước mặt mình không phải là một người bình thường.
Có thể nhẹ nhàng đỡ lấy đòn mạnh nhất của lão như vậy sao có thể là người thường cho được?
“Tôi là ai là một câu hỏi khác. Bây giờ nói chuyện đàn ông hận nhất điều gì đi.”
“Vừa rồi ông bảo đàn ông hận nhất là bị kẻ khác chạm vào vảy ngược.”
Diệp Thiên từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa.
“Rốt cục cậu muốn nói gì?”
Lão già sợ hãi.
Diệp Thiên hơi cử động mũi chân rồi nói: “Nếu đổi giới tính của một người đàn ông thì có phải là không còn vảy ngược nữa phải không?”
Lão già nghe thế thì chết lặng.
Như nghĩ tới điều gì, mặt mày lão ta tái nhợt cả đi, đôi mắt toàn là sợ hãi nhìn về Diệp Thiên.
“Cậu, cậu không được làm bừa.”
“Tôi là người có tiếng nói của nhà họ Vương ở Nam Cảnh, là hội phó hội võ thuật Nam Cảnh, dưới tôi có rất nhiều đệ tử.”
“Nếu cậu dám làm gì tôi thì không những đệ tử của tôi không tha cho cậu mà đến cả nhà họ Vương cũng sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Lão miệng nói năng thì cứng rắn nhưng trong lòng thì không khỏi sợ hãi.
“Nhà họ Vương?”
“Tôi chưa bao giờ coi nhà họ ra cái gì cả.”
Nói xong, một tiếng kêu “a a a…” thảm thiết vang lên.
Lão ra bay thẳng ra sau, khi bay lên không trung, hai tay lão túm lấy đũng quần, mặt mày méo xệch đau đớn khôn cùng.
Sau khi đáp đất, lão ta dùng chút sức mọn cuối cùng chui lủi bỏ trốn.
Phía sau lão ta chỉ còn giọng nói của Diệp Thiên: “Về nói với chủ của ông, bảo hắn ta ngoan ngoãn chút đi, nếu không thì không phải chỉ là chuyện của mình hắn đâu, mà là chuyện của cả nhà họ Vương đấy.”
Lão già kia nghe rõ mồn một, toàn thân run rẩy.
Thế nhưng lão ta lại không dám dừng chân.
…….
Trong một khách sạn sang trọng ở Bắc An.
Nơi đây đã được nhà họ Vương bao trọn.
Trong một căn phòng VIP.
“Anh còn không ra ngoài?”
Mạc Linh lạnh lùng lên tiếng.
“Đừng quên thời gian mà gia tộc liên hôn. Nếu như anh dám làm nhục tôi thì chính là đang công khai khiêu khích đấy.”
Trong phòng còn có một người nữa, đó chính là Vương Thiên Lượng – thiếu gia nhà họ Vương ở Nam Cảnh.
Nghe những lời Mạc Linh nói, hắn nhếch miệng bật cười: “Em yên tâm đi, vị trí của em trong lòng anh không giống những người khác. Anh nhất định sẽ giữ cho em đến đêm tân hôn.”
“Nhưng tôn trọng phải xuất phát từ cả hai phía. Em cũng phải giữ khoảng cách với những người đàn ông khác.”
Câu nói cuối cùng, hắn nghiêm giọng hẳn lại.