“Cậu Diệp, lúc đó tôi cũng ở đấy, người đối đầu với Liễu Như Sơn chỉ có một mình Diêm La, liệu có phải…”
Ông ta định nói liệu có phải nghĩa là liệu có phải Diệp Thiên nhớ nhầm nhưng không dám nói nốt vế sau.
“Chính ông tận mắt trông thấy Diêm La giết Liễu Như Sơn?” ánh mắt Diệp Thiên nhìn ông ta sáng quắc.
“Không phải vậy.” Lí Sùng Ninh lắc đầu trong vô thức.
Tình hình lúc đó quá hỗn loạn, lại vào ban tối, khi bọn họ kịp phản ứng lại thì Liễu Như Sơn đã ra đi rồi.
Người đối đầu với Liễu Như Sơn lúc đó chỉ có một mình Diêm La nên bọn họ đều cho rằng Liễu Như Sơn chết trong tay Diêm La!
Bây giờ nghe Diệp Thiên nói vậy thì liệu có phải chuyện này có gì bí ẩn không?
“Ban đầu chuyện bao vây công kích gia đình họ Liễu là ai khởi xướng ra?” Diệp Thiên lên tiếng hỏi thêm.
“Vâng, vâng là gia đình họ Triệu!” Lí Sùng Ninh vội trả lời.
Nhà họ Triệu!
Ánh mắt Diệp Thiên nghi ngờ!
Tình hình lúc đó nhà họ Triệu không thể không biết, kể cả là bốn gia tộc lớn cùng hợp sức thì cũng không thể nào địch lại được với nhà họ Liễu!
Vậy nhà họ Liễu có tư cách gì khởi xướng lên chuyện bao vây tấn công nhà họ Liễu?
Trừ khi…
“Nói như vậy thì khi đó Diêm La cũng đến tìm gia đình họ Liễu rồi?” Diệp Thiên đã hiểu ra!
Tất cả mọi chuyện chỉ có thể giải thích theo hai cách.
Thứ nhất, gia đình họ Triệu bị Bạch Cốt Hội uy hiếp, Bạch Cốt Hội mượn tay gia đình họ Triệu gây ra tranh chấp.
Thứ hai, gia đình họ Triệu chỉ là con rối trong tay Bạch Cốt Hội mà thôi.
Quả nhiên, Lí Sùng Ninh sắc mặt khó coi, ông ta gật đầu nói: “Chính xác là như vậy, nhưng hình như Diêm La gần gũi với gia đình họ Từ hơn một chút.”
Diệp Thiên nheo mày: “Tôi hỏi ông, ban đầu có bao nhiêu người cùng đến với Diêm La?”
Lí Sùng Ninh nhớ lại: “Khoảng hơn mười người, nhưng chỉ là những tên cướp vặt thôi.”
“Ông cho rằng thật sự là như vậy sao?” Diệp Thiên nhìn Lí Sùng Ninh, khoé miệng nói với vẻ châm biếm.
“Ý của cậu là” Lí Sùng Ninh ngây ra một lúc rồi phản ứng lại.
“Lẽ nào, bên cạnh Diêm La còn có một cao thủ khác? Chính là cao thủ đã giết hại Liễu Như Sơn?”
Nghĩ tới đây, Lí Sùng Ninh liền hít vào một hơi khí lạnh. Cũng chỉ có thể giải thích theo cách này thôi. Nghĩ vậy, ông ta giật mình và thấy sợ hãi.
Người đó đến Liễu Như Sơn có thể mưu sát thì người muốn diệt cả bốn gia tộc lớn chẳng phải chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
“Ông cũng không phải quá ngốc!” Diệp Thiên nhìn ông ta với ánh mắt lãnh đạm hỏi tiếp: “Diêm La đã lấy những gì từ gia đình họ Liễu đi?”
Lí Sùng Ninh lắc đầu ngẩn ngơ: “Diêm La không cần cái gì cả, có điều.” Lí Sùng Ninh hình như nghĩ ra được gì, toàn thân ông ta nổi gai ốc rồi đứng thẳng dậy.
“Có điều, Diêm La đã đưa thi thể của Lí Sùng Ninh đi.”
Lúc đó, bọn họ chỉ thấy ngạc nhiên, thậm chí còn cho rằng được hời. Giờ nghĩ lại thật khó đoán trước!
“Quả nhiên là vậy.”Diệp Thiên thờ dài, sắc mặt trở nên nghiêm nghị hơn.
Bạch Cốt Hội ngang nhiên diệt cả gia định họ Liễu không phải vì tiền, không vì tài mà vì chính là vì bản đồ chiến đấu Thanh Long nằm trong tay Liễu Như Sơn.
Trên tấm bản đồ đó ghi chép lại tất cả các thông tin của chiến khu Thanh Long, bao gồm cả việc phân bố lực lượng, vị trí đặt pháo v…v
Chẳng trách mà sau khi diệt gia đình họ Liễu, tiền tuyến tổn thất nghiêm trọng như vậy!
Ánh mắt Diệp Thiên đột nhiên lạnh lùng trở lại.
Bốn gia tộc lớn mặc dù đều nhòm ngó tài sản của gia đình họ Liễu nhưng lại nối giáo cho giặc khiến nơi tiền tuyến hi sinh bao nhiêu chiến sĩ.
Quả thực là chết cũng đáng!
“Ông đi theo tôi.”
Nói rồi, Diệp Thiên quay người đi, sắc mặt Lí Sùng Ninh trắng bệch, không dám hỏi nhiều rồi vội đi theo sau.
Chiếc xe rời khỏi gia đình họ Lí, người lái xe là Lí Sùng Ninh. Kiểu đãi ngộ này cũng không hời cho lắm.
Cả đoạn đường Lí Sùng Ninh vẫn hoang mang, ông ta vẫn cứng đờ người không sao thả lỏng được.
Ông ta biết chuyện của ba năm trước không chỉ ảnh hưởng tới một mình Dung Thành, những thông tin mà Diêm La lợi dụng Liễu Như Sơn có được chắc chắn có thể làm nên việc lớn.
Dù ông ta không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta cũng không thoát được khỏi thân phận phải làm đồng bọn với Diệp Thiên, nếu không Diệp Thiên cũng không đến mức vì một mình gia đình họ Liễu sớm đã hoá thành tro bụi mà mãi không bỏ qua.
“Cậu Diệp, chúng ta tới rồi.”
Chiếc xe dừng lại ngay trước một căn nhà rộng rãi, Lí Sùng Ninh xuống xe trước sau đó cung kính mở cửa cho Diệp Thiên.
“Cậu Diệp, đây chính là căn nhà của gia đình họ Triệu!”
Diệp Thiên ừ một tiếng, nhìn căn nhà rộng rãi đóng kín cửa, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Lúc này Lí Sùng Ninh dường như trở thành người giúp việc cho Diệp Thiên. Ông ta vội chạy đi gõ cửa.
Nhưng gõ cửa một hồi lâu mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
“Cậu Diệp, chuyện này…” Lí Sùng Ninh có vẻ bất lực.
Diệp Thiên tiến lênt rước một bước, không suỹ nghĩ nhiều, lấy chân đạp mạnh cánh cửa sắt.
“Uỳnh!”
Cánh cửa sắt chắc chắn đột nhiên rơi trên nền đất làm bắn lên một lượt bùi mù.
Hai người sải bước vào trong nhưng cả căn nhà rộng lớn như vậy lại không một bóng người.
Họ cảm giác đầy u ám.
“Triệu Minh Sinh đang làm cái trò gì không biết?” Lí Sùng Ninh nhíu mày đi tìm hết phòng nọ đến phòng kia nhưng rồi chỉ thấy Diệp Thiên xua tay.
“Không cần lãng phí thời gian nữa, trong này không có người.” Diệp Thiên nói với ngữ khí bình thản, không nghe ra được sự tức giận trong lời nói.
“Hả?” Lí Sùng Ninh hoang mang.
“Lẽ nào ông ta đem theo người nhà bỏ chạy rồi?”
Diệp Thiên hắng giọng: “Dựa vào sức của ông ta thì không thể chạy ra khỏi Dung Thành được.”
Lí Sùng Ninh lại ngây ra, trong con mắt ông ta đầy nghi hoặc: “Vậy ông ta đi đâu? Bao nhiêu người như vậy không thể nào bốc hơi được?”
Diệp Thiên vẫn không chút biểu cảm nào, quay người đi ra ngoài.
“Con chuột đương nhiên là chui xuống đất rồi!”
Lí Sùng Ninh vội đi theo sau cắn răng nói một cách thận trọng: “Cậu Diệp, chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ lật tung cả cái Dung Thành này tìm cho bằng được tên họ Triệu đó.”
Ông ta biết đây chính là cơ hội cuối cùng của mình và cũng là cơ hội cuối cùng của nhà họ Triệu.
Vừa dứt lời thì Diệp Thiên dừng bước quay đầu lại nhìn ông ta với điệu bộ nửa cười nửa không, ánh mắt sáng quắc lên của Diệp Thiên khiến Lí Sùng Ninh không dám nhìn.
“Nếu như tôi thực sự muốn tìm người của nhà họ Triệu thì cũng chỉ là việc làm trong vòng một tiếng đồng hồ là ra! Ông cho rằng tôi cần đến ông sao?”
Một câu nói thôi nhưng khiến Lí Sùng Ninh cúi đầu xấu hổ.
Quả thực với thực lực của Diệp Thiên thì nhà họ Lí vẫn chưa đủ xứng tầm.
“Nhưng tôi có thể cho ông cơ hội.”
Diệp Thiên đột nhiên đổi giọng: “Trong vòng mười ngày ông phải tìm ra Diêm La thì cả nhà họ Lí mới có cơ hội tồn tại.”
“Thật sao?” Lí Sùng Ninh không dám tin, ông ta gật đầu dứt khoát: “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm cậu thất vọng.”
Diệp Thiên quay người tiếp tục đi ra ngoài.
“Trong vòng ngày mai tôi cần tất cả tài liệu về Tô Trần Vân. Ông biết ý tôi là gì rồi đấy.” Diệp Thiên nhanh chóng biến mất ở một góc khuất, chỉ vọng lại một âm thanh.
“Tô Trần Vân?”
Lí Sùng Ninh ngây người mất một lúc. Ông ta biết thứ mà Diệp Thiên muốn là những thông tin không có được từ bên ngoài.
Có điều, Tô Trần Vân này chắc chắn không phải là người đơn giản.
Lẽ nào cậu Diệp còn nghi ngờ mình? Lí Sùng Ninh ngẩn ngơ một hồi lâu rồi nhanh chóng tự mình đi thu xếp.
Sự sống chết của gia đình họ Lí chỉ dựa vào mười ngày ngắn ngủi này thôi.