Chu Tử Hạ đang mông lung suy nghĩ bản thân mình nên làm thế nào để trốn tránh khỏi sự thật, để tâm trí của mình không còn khơi gượng nguồn cảm xúc thăng hoa ấy. Nhưng bỗng nhiên cô cắn phải vào lưỡi, toàn thân cứng ngắt lại, sau đó lại khẽ khàng run rẩy.
Cô đang run... không phải vì sợ hãi, cũng không phải vì cái lạnh của đầu mua đông.
Toàn thân cô run lên là vì cảm giác nhột nhột từ những nơi cánh môi ẩm ướt của Hàn Cao Lãng lướt qua trên tâm lưng cô, bàn tay ranh ma xảo trá của anh không ngừng ngao du trên cơ thể cô.
"Ưm... Hàn... Hàn Cao Lãng... anh..."
Khi đôi môi anh lướt đến cần cổ trắng ngần của cô mà hôn mạnh cũng là lúc hai tay Hàn Cao Lãng táo bạo mà nắn bóp nơi đẫy đà của cô, khiến cô gái khẽ rên lên một tiếng khẽ khàng.
Chu Tử Hạ cay đắng mà cắn chặt lấy môi dưới, cố gắng kiềm chế thanh âm lạ lẫm của mình.
Hành động nhào nắn, tư thế tiếp xúc mờ ám từ phía sau khiến đáy lòng cô dấy lên một khoái giác lạ man mác. Đôi chân thon ngọc theo phản ứng của cơ thể mà khép chặt lại, che đi nơi nào đó đã sớm ướt át bởi những nụ hôn màn dạo mang hơi cuồng nhiệt ấy.
Lại nữa sao... Chu Tử Hạ tự hỏi phân tâm của mình.
Tại sao thể lực của nam nhân lại tốt đến vậy cơ chứ?
Rõ ràng ban nãy đã mây mưa một hồi rồi mà giờ này lại giở tính thú thính tiếp, như vậy liệu cô chịu nổi sao được.
"Hàn... Cao... ưm..."
Chu Tử Hạ chưa kịp gọi tên anh thì đã bị bờ môi mềm mại của anh áp lên, nuốt hết vào trong bụng.
Nụ hôn này của anh mang theo sự ấm nóng, trơn ướt, quyến luyến và đầy si tình.
Đầu lưỡi anh luồn thật sâu vào sâu bên trong, thiết tha lưu luyến ve vỡn lấy đầu lưỡi của cô, nhẹ nhàng khuấy đảo, thưởng thức dư vị trong khoang miệng.
Anh hôn thật sâu thì càng làm cơ thể của Chu Tử Hạ mềm nhũn ra, tựa hồ như gây cốt đều bị kẻ xấu rút cạn.
Cái tên cầm thú này! Chu Tử Hạ chửi thầm trong đáy lòng, hai tay cô siết chặt lấy cổ tay của đối phương, ép đôi môi của mình rời khỏi cái ổ khoá ẩm ướt kia.
Đôi mắt của cô bao phủ một tầng nước mỏng, đầu lưỡi vẫn còn vương vấn sợi chỉ tơ kéo dài từ trong khoang miệng của người đàn ông.
Chủ Tử Hạ lắp bắp nói, thiếu chút nữa thì cắt vào đầu lưỡi thêm lần nữa: "Hàn... Hàn Cao Lãng... anh là người hay cầm thú vậy?"
Vừa nói cô vừa ra sức lấy dưỡng khí vào trong lồng ngực.
"Anh đúng là cầm thú..."
Chu Tử Hạ chưa nói dứt câu thì cảm thấy cơn đau truyền đến, cô nhíu mày, miệng hơi hé mở vì bị người đàn ông đã thâu tóm lấy cằm của cô.
Hàn Cao Lãng nở một nụ cười tà mị, anh nói: "Gọi trực tiếp tên của tôi!"
Anh ra lệnh cho cô, lời nói của anh tựa như món bùa mê thuốc lý mà làn cho ý thức cô mê muội, ngoan ngoãn nghe theo lời của anh.
Cánh môi anh đào của cô gái mấp máy, hai bên gò má ửng hồng, điểm xuyến thêm đôi mắt đẹp huyền áo như đang câu dẫn sự ham muốn của nam giới.
"Cao... Cao Lãng... ưm... Lãng..."
Hàn Cao Lãng mỉm cười, cúi xuống hôn lên môi cô thêm lần nữa.
"Ưm... a...", Chu Tử Hạ khẽ khàng rên rỉ trong cuốn họng, tiếng rên ấy càng thôi thúc dục vọng nguyên thuỷ trào dâng mãnh liệt trong thân dưới của người đàn ông.
Hàn Cao Lãng nhẫn nhịn, tiếp tục khoá đôi môi căng mọng mật ngọt đó. Anh ra sức hôn cô thật mạnh, đầu lưỡi tinh ranh của anh ngay nhiên tiến quân vào trong, không ngần ngại gì mà dò la từng lối hẻm nhỏ. Cứ thế khuấy động trong khoang miệng của cô như đang thúc đẩy mật ngọt trong miệng cô ra để mà hút lấy hút để.
Ánh triêu dương lúc này ngày càng lên cao, từng tia nắng ban mai ấm áp len lỏi mình vào khung sắt cửa sổ, chiếu rọi vào bốn cánh môi vẫn quấn nhau không rời, nụ hôn ấy càng ngày càng mãnh liệt hơn bao giờ hết, đầu lưỡi giao nhau tạo lên âm thanh khoái lạc vang động căn phòng, khiến cho vạn vật xung quanh đều xấu hổ, ngậm ngùi đến đỏ mặt run chân.
Không khí buổi sớm mai được sưởi ấm bằng hơi khí của đất trời, giờ đây hoà quyện cùng với sự nhịp nhàng sống động cảnh quấn quýt trong căn phòng, khiến cho không gian nơi đây càng tăng nhiệt độ lên, hầm hầm thiêu đốt sự ngại ngùng của vạn vật xung quanh đang dòm ngó ngắm nhìn cảnh hoan tình.
Cô bị anh ta hôn đến đỏ ửng hai bên gò má, đến không thở được, cô mím môi thật chặt tránh đi nụ hôn tựa hồ như đang hút đi sinh lực của mình. Hàn Cao Lãng anh ta không chịu buông tha mà lấy tay bóp miệng cô, ép cô phải phối hợp ưng ý với mình. Hai đầu lưỡi bắt đầu giao nhau ngày càng mãnh liệt tạo ra âm thanh ái tình.
Không lẽ... anh ta lại muốn vận động nữa đâu.
Chu Tử Hạ hoang mang tột cùng, hai tay cô nắm chặt lại bàn tay đang tịnh tiến đến nơi cấm địa của cô. Bàn tay ấm áp của anh lướt qua chiếc bụng phảng, tìm lối lần mò đến chỗ nhạy cảm của người con gái.
"A... không..."
Cô cố gắng thoát khỏi khoang miệng ướt át ấy, kịch liệt phản kháng giãy giũa trước khi cánh tay hư hỏng kia động chạm đến nơi nghĩa địa.
"Lãng, em không muốn... vừa rồi rõ ràng anh đã cưỡng bức người ta..."
Hàn Cao Lãng thở vào một bên tay của cô, ngậm mút lấy vành tai đã ửng đỏ.
"Cưỡng bức em là sở trường của tôi."
Chu Tử Hạ lắc đầu lia lịa, hai mắt cô nhắm nghiền lại như đang lảnh trốn đi sự tình hiện tại.
"Anh vẫn còn sức để làm chuyện đó sao?
Trải qua bao cuộc sóng tình, Chu Tử Hạ bỗng nhiên nhìn nhận ra bộ mặt thật của người đàn ông. Anh ta khổng chỉ là tên cầm thú mà là một tên khát tình đạt cấp độ level max.
Lẽ nào đàn ông cấm dục bao nhiêu năm, đến năm hai mươi sáu tuổi không nhẫn nhịn được mà buộc phát vẻ thèm khát mãnh liệt sao?
Cô đâu còn sức lực để tiếp tục công việc 'điều hành' này, còn người đàn ông kia thì sinh lực vẫn dồi dào, tựa vũ cát mưa sa ập tới để giải toả bản tính cuồng thú của mình.
Chu Tử Hạ nghĩ thầm xem ra là cô mềm lòng rất nhiều rồi.
Cô không hiểu sao mình lại dễ mềm lòng đến vậy! Mềm lòng đến nỗi mặc kệ cho người mang nhãn mác "người yêu cũ" hành hạ với bao nhiêu tư thế đê tiện, lại dễ đang chịu khuất phục những trận khoái cảm mà người đàn ông đó mang đến.
Chu Tử Hạ ngốc ơi là ngốc, đúng là yêu vào chỉ thêm mù quáng, đến khi tự mình buông bỏ rồi lại vấn vương tiếc nối, không muốn rời xa người trong tim.
Cơ mà Hàn Cao Lãng đúng là đê tiện hết sức cơ mà, bệnh cuồng bạo một khi tái phát thì tính thú tính lộ ra càng rõ hơn, có sở thích hành hạ con mồi nằm ở dưới thân, bắt nạt con mồi bằng đủ hình thức dạo màn, thích nhìn con mồi xấu hổ đến đỏ mặt, cuống họng thoát ra những tiếng nỉ nỏn yêu kiều dưới thân thể cường tráng.
Đúng là một tên háo sắc!
Tên lang sói chết tiệt!
Sắc lang đê tiện.
Ba cái tên rất hợp với con người ẩn sâu không lớp nguỵ trang của người đàn ông cầm thú.
Mắt thường không thể nào nhìn nhận ra bộ mặt thật ấy, chỉ khi loài cầm thú đó lột bỏ lớp nguỵ trang thù khi ấy con mồi mới ngỡ ngàng nhận ra.
Nhưng khoảnh khác ấy nó đã quá là muộn màng mất rồi, không thể vùng mình khỏi bãi bùn nhục dục đầy ướt át, khiêu gợi ấy. Tất thảy đều đã quá muộn, quá chậm chạp...
#Ngạn.
Bão 3/5 (vài chap sau giảm béo nha cả nhà, để còn cập nhận drama chia tay nữa nhá)
Like cho mỗi chap trên 100 like nha cả nhà❤️