• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn dáng vẻ dở khóc dở cười của người đàn ông, Chu Tử Hạ không nhịn được mà che miệng cười thầm.

Không ngờ một người kiêu căng, cao ngạo như anh mà cũng có lúc sợ mẹ. Chu Tử Hạ mừng thầm trong lòng, vậy là cô biết được điểm yếu của người đàn ông này rồi.

Tiếng cằn nhằm của mẹ anh không ngừng vang lên, Chu Tử Hạ không muốn bị nhìn thấy trong hoàn cảnh này. Cô ngay lập tức cuộn chặt chăn lên người mình, lén lút trốn vào phòng tắm.

Động tác này cứ như cô đang né tránh một ai đó, chẳng khác nào tiểu tam bị chính thất bắt gặp ngay tại trận.

Hàn Cao Lãng vừa bước đến cửa ngay lập tức bị bàn tay đẹp sơn móng đỏ xuất hiện, tóm lấy một bên tai mà lôi anh ra khỏi phòng.

Biểu cảm trên gương mặt nói lên tất cả, đau đớn, chua xót, khó chịu... đều có. Hàn Cao Lãng mặt nhăn mày nhó, hai tay cuống cuồng đưa lên nới lỏng thứ đang ngoạm chặt lấy bên tai của mình.

"Mẹ, đau!"

"Mày cũng biết đau sao?"

Vừa nói, Lâm Ỷ Phi nghiến răng nghiến lợi quát tháo, hận không thể dùng một chiêu đánh gãy chân thằng con bất hiểu của mình.

"Tao thì đau gấp mười lần đấy."

"Mẹ có gì mà phải đau? Người đau phải là con, con bị mẹ xách đến nỗi sắp đứt tai rồi đây này."

"Mày còn ngoan cố? Sao tao lại đẻ ra hai thằng con trai bất hiếu đến như vậy chứ?"

Lâm Ỷ Phi không kiềm chế được cơn phẫn nộ trong lòng, lực đạo giằng giật theo đó cũng mạnh lên, vành tai của người đàn ông chẳng mấy chốc đỏ ửng.

"Thằng em không chịu lấy vợ thì thôi, đằng này đến thằng anh cũng lười nhác không thèm lấy vợ theo. Chúng mày sợ lấy vợ đến thế à? Gái gú rượu chè be bét không thấy sợ, nhắc đến lấy vợ là thằng nào thằng đấy đều đánh trống lảng, chẳng coi cái bà già này ra gì."

"Biết hai thằng mày lớn lên cứng đầu khó bảo như vậy, ngày xưa biết vậy để xong nhét lại chúng mày vào con hơn. Thề rằng đẻ trứng ra để ăn còn hơn để ra nuôi nấng hai thằng con bất hiếu như anh em chúng mày."

Hàn Cao Lãng mắt nhắm mắt mở, cố gắng liếc nhìn về phía phòng riêng, tìm kiếm bóng hình của ai đó mà ra tín hiệu cầu cứu.



SOS, nhưng tiếc rằng người phụ nữ đó biến mất không một dấu vết.

Hàn Cao Lãng quay sang định giải thích với mẹ mình, nhưng lời nói chưa kịp thoát ra đã bị mẹ mình chặn lời, không cho nói.

"Hay là mày nghe lời thằng bố mày, cứ ăn chơi xả láng đến độ ba mươi tuổi mới nghĩ đến việc vợ chồng, con cái sao? Này, bà đây nói cho mà biết nhá, ngày xưa nếu như không có bà đây đồng ý thì đến giờ thằng bố mày ế chổng vó ra, cứ ở đấy mà khuyên với chả bảo.

Thằng bố đã ngu sẵn, lại ra mặt dạy ngu hai thằng con. Đúng là chiều chuộng nhiều quá đâm ra hư hỏng đúng không? Mày có chịu đi tìm vợ không hay là để tao tìm hộ cho? Tao mà tìm thì bắt buộc anh em chúng mày phải cưới, không cưới buộc phải cưới, nếu dám ương biếng nghe theo thằng bố mày thì bà đây đánh gẫy chân cả bố lẫn con."

Hàn Cao Lãng không chịu nổi được cơn thịnh nộ từ phía mẹ mình được nữa, anh liền kiếm đại một lý do nào đó để qua mặt mẹ mình.

"Mẹ, mẹ nghe con nói."

"Nói đi." Lâm Ỷ Phi lớn tiếng, tay từ đầu đến cuối không chịu buông bỏ khỏi bên tai đáng thương của anh.

"Con... con thật ra bị bất lực. Đối mặt với trai gái đều không có ham muốn. Nếu như bắt phải lấy vợ thì mẹ nên bắt con trai cưng yêu của mẹ ấy. Nó có một cô em xinh gái, da dẻ trắng trẻo, dáng dấp ngon nghẻ. Nó hẹn hò không công khai với cô gái đó hơn một năm nay rồi."

Hàn Cao Lãng nói dối, chính bản thân anh cũng không biết thằng em trai của mình yêu đương hẹn hò được bao lâu rồi. Nhưng do tình cảnh éo le, không còn cách nào khác cho nên anh mới lấy Hàn Cao Lãnh làm bia đỡ đạn.

Một phần là bảo vệ tính mạng mình, một phần cũng trả muối thù của ba tháng trước dám làm cho người phụ nữ của anh hiểu lầm, đòi chia tay với anh một cách vô cớ.

Đúng là quân tử mười năm báo thù chưa muộn. Đến giờ phút này trả đũa là hợp lý nhất.

Lâm Ỷ Phi nghe vậy liền sững sờ lại, hai mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm vào vẻ mặt vô tội của Hàn Cao Lãng. Hai bên tai của bà ù ù như cối xay gió, những câu nói vừa vang lên tựa hồ như bị thứ gì đó vô hồn hút từ tai nọ sang tai kia, sau đó thoảng ra không trung rồi bị không khí làm giảm tần số.

"Mày... mày nói... nói cái gì?" Giọng nói của bà có chút run rẩy, tay từ từ thả lỏng khỏi tai của người đàn ông.

"Thằng Lãnh nó sắp đem con dâu về cho mẹ."

Lâm Ỷ Phi lắc đầu, đôi mắt có chút đỏ hoe nhìn về phía anh, nói: "Không phải, là câu trước."

"Con bị bất lực."

"Ai nói với mày thế."

"Con đã đi gặp bác sĩ tâm lý." Hàn Cao Lãng tiếp tục nói dối, dường như đây chính là kế sách để anh đối phó với bà mẹ đại nhân này: "Đã điều trị căn bệnh này được gần năm nay, nhưng kết quả không như mong muốn, không có chút hứng thú gì."

Lâm Ỷ Phi tức giận, củng vào trán của Hàn Cao Lãng một cái rõ đau, nói lớn: "Mày nghĩ mẹ là một đứa lên ba dễ lừa gạt hay sao?"

"Con không có lừa gạt mẹ." Hàn Cao Lãng cố cãi lại, "Con nói điêu con không phải là một thằng đàn ông."

Lâm Ỷ Phi lại củng trán anh một cái nữa, giận dữ nói tiếp: "Mày đừng có quên mấy ngày trước mẹ bắt gặp mày gái gú ngay tại trận. Hôm đó mẹ đã lên tận phòng của mày... mày còn chối cãi?"

"Nên nhớ là khách sạn đó là do mẹ dựng lên, dừng tưởng mẹ không biết gì."

"Hôm đó người mẹ gặp là thằng Lãnh chứ không phải con."



"Mày lại nói điêu! Thằng Lãnh hôm đó đang làm ở trong bệnh viện, nó đâu có rảnh dành ra một đêm để chim chuột vụng trộm?"

"Nếu mẹ không tin thì hỏi thằng Lãnh. Con không biết gì hết, mẹ trách nhầm con rồi."

Cuộc chiến mẹ đẻ con ruột diễn ra gần một tiếng đồng hồ.

Chu Tử Hạ thi thoảng ló mặt ra khỏi phòng tắm, thấy bên ngoài vẫn đang còn chất vấn inh ỏi. Cô thở dài đầy bất lực, lại núp mình vào trong phòng tắm, khoá trái cửa lại.

Sau một hồi tranh cãi đến dát hơi bỏng cổ, cuối cùng Lâm Ỷ Phi cũng chịu ngừng lại, chống tay lên ngực thở hổn hển lấy hơi.

Đúng là cãi nhau với đám thanh niên này chỉ tốn nước bọt và tốn sức. Từ nãy đến giờ không phân biệt ai thắng ai thua, chỉ thấy Hàn Cao Lãng thi thoảng lại liếc nhìn về phía căn phòng riêng.

Lâm Ỷ Phi nhìn con trai mình bằng nửa con mắt, song ánh mắt của bà cũng liếc nhìn về căn phòng đang khép hờ cửa, lại nhìn về phía gương mặt thất thần của Hàn Cao Lãng.

"Trong đó có cái gì mà mày phải lén lút nhìn?"

Như bị nói trúng tim đen, Hàn Cao Lãng ho hắng giọng một cái, lén lút lau đi giọt mồ hôi căng thẳng trên trán.

"Không có gì?"

"Có thật không?"

"Thật... thật... con đã bao giờ nói dối mẹ đâu."

"Trên mặt mày đang hiện rõ hai chữ "nói dối" đó thằng mất nết này."

Lâm Ỷ Phi giơ cai tay doạ đánh anh, sau đó lại thu hồi tay về, dứt khoát bước chân về phía căn phòng.

"Mẹ... mẹ..."

Hàn Cao Lãng vội vàng đi theo sau ngăn cản nhưng không kịp. Vào thời điểm anh nắm lấy cổ tay mẹ mình cũng là lúc mẹ anh đã mở toang cánh cửa ra, đứng ở giữa cửa, ánh mắt liếc nhìn mọi thứ xung quanh.

"Tao nghi lắm nha."

Hàn Cao Lãng mếu máo, thầm than trong lòng. Tại sao nghề vụng trộm lại khó khăn đến như vậy.

"Nghi... có gì mẹ phải nghi ngờ chứ? Phòng ngủ của con có vấn đề sao?"

Lâm Ỷ Phi hơi híp mặt lại, hít một hơi thật sâu đầy lồng ngực, sau đó thở ra đồng thời quay sang nhìn Hàn Cao Lãng.

"Dạo này thay đổi nước hoa sao?"

"Dạ... dạ... như là vậy..."

"Hử?" Lâm Ỷ Phi trừng mắt, ngay lập tức làm cho toàn thân Hàn Cao Lãng sợ rún ró.



"Cái này... cái này do thư ký Cendy tặng quà kỷ niêm. Con có biết gì đâu, haha."

Lâm Ỷ Phi không bận tâm đến lời nói dối của con trai mình, bà trực tiếp bước vào căn phòng, tìm kiếm xung quanh một lượt, sau đó dừng lại trức phòng tắm, nơi mà Chu Tử Hạ đang ẩn náu.

Bà đưa tay lên định mở cửa, Hàn Cao Lãng kịp thời lên tiếng: "Mẹ đừng mở, cửa đang bị kẹt."

Anh cố tình nói to, để cho người bên trong nghe thấy hiểu được hàm ý của anh.

Lâm Ỷ Phi cũng chẳng thèm quan tâm, bà cho rằng anh đanh nói khoác cho nên nhất quyết mở cửa ra.

Quả nhiên, cánh cửa cứng ngắt, cho dù dùng lực thế nào cũng không thể nào xe dịch được nấc cửa.

Ở bên trong, Chu Tử Hạ cố gắng giữ chặt lấy con nấc xoay, gương mặt căng thẳng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

"Con nói mẹ lại không nghe. Cao to khoẻ mạnh lực lưỡng như con còn không đẩy nổi cửa huống chi là mẹ U50."

Nói xong bỗng nhiên não của Hàn Cao Lãng nảy số. Anh ngay lập tức lấy điện thoại ra, giả vờ nghe máy, cố tình nói lớn.

"Alo anh đây, chú tìm anh có việc gì? Sao cơ? Chú muốn cho anh xem mặt bạn gái của chú rồi phê duyệt sao? Cái này sao chú không hỏi mẹ sớm hơn, để mẹ hành hạ anh từ nãy đến giờ. Địa điểm ở đâu? Ở nhà hàng hải sản Xuyên Cư? Được rồi, để anh sắp xếp lịch trình rồi đến gặp em dâu tương lai."

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán. Sau khi Hàn Cao Lãng cúp máy cũng là lúc mẹ anh vui vẻ lại gần, hai mắt sáng như sao trời mà nhìn về phía anh.

"Thằng Lãnh nó định ra mắt bạn gái sao?"

Hàn Cao Lãng khẽ gật đầu, khoé môi khẽ nhếch thành đường cong.

"Thật không? Mẹ phải đến đó ngay."

Nói xong, Lâm Ỷ Phi vội vàng rời khỏi phòng của anh. Nhưng trước khi rời đi, bà không để lại lời cảnh báo.

"Đừng mừng vội. Mẹ sẽ không chịu bỏ qua cho mày đâu. Nếu như mày bất lực thì mẹ đây sẽ tìm cách chữa khỏi cho mày. Yên tâm đi, cho vài liều thuốc kích dục loại mạnh thì đến bố thằng bất lực cũng chịu giơ tay đầu hàng. Được cái bà đây từ trước đến nay chẳng ngán bố con thằng nào."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK