Ánh đèn mờ ảo trong căn phòng đủ sáng, chiếu rọi vào thân thể quyến rũ của cô gái đáng thương. Vòng nào ra vòng đấy, từng đường nét cong sắc sảo gợi cảm, đến những giọt mồ hôi thấm đẫm vừng trán từ từ chảy xuống đôi gò bồng đào đang thoát ẩn thoát hiện dưới lớp vải ren ấy. Tất thảy những gì tuyệt đẹp của cô gái đều thu vào tầm nhìn của người đàn ông.
Nghe tiếng bước chân ngày càng tiến lại gần phía mình, cô gái không giấu nổi nỗi sợ hãi trong người mà run lên, khoé môi co giật.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Lỡ Nhịp Yêu Em
3. Đừng Cắn Em Mà
4. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà
=====================================
"Anh... xin anh đừng lại gần đây..."
Chu Tử Hạ rất sợ, sợ rằng người đàn ông đó có hành động gì bất mãn đối với cô. Mặc dù trong người cô hiện tại rất khó chịu, nhiệt độ trong cơ thể ngày càng tăng lên, toàn thân của cô ngứa ngáy bất thường nhất là nơi nhạy cảm nhất của mình.
Cô không biết bản thân mình hiện đang ở đâu, với lại ai đã đẩy cô vào hoàn cảnh này cô cũng không hề biết nữa.
Ký ức còn tồn đọng lại trong tâm trí cô là một buổi chiều đang ngắm hoàng hôn lặn xuống, rồi sau đó Mạc Thẩm Giai xuất hiện bên cạnh, cuối cùng hai người cùng nhau trò chuyện một hồi.
Cô chỉ nhớ đến đó, con mọi việc về sau cô căn bản không hề biết, và càng không thể nào biết được người đàn ông vừa đến có mục đích gì.
Lẽ nào cô đã rơi vào tay của bọn môi giới? Chúng đã bán cô cho một gã giàu về tài chính nào đó? Hay là một gã béo bụng phệ đã mua chuộc cô về?
Hoặc là họ đã đem cô ra đấu giá trong khi cô không tỉnh táo?
Hàng loạt những câu hỏi không tìm được đáp án cứ ồ ạt xuất hiện trong đầu cô, khiến cho tần trí lúc này của cô càng rơi vào tình trạng bi thương.
"Xin anh... đừng giở trò đồi bại với tôi!"
Nói rồi cô cắn chặt lấy môi dưới của mình, cắn chặt đến nỗi trong khoang miệng cô cảm nhận được vị tanh của máu tươi.
"Tôi... tôi vẫn còn đang là vị thành niên..."
Lời nói đó của cô thốt ra toàn thân xuất hiện một cơn sóng lạ ập đến, rùng mình một cái khi dưới hạ thể ngày một ngứa ngáy khó chịu.
Chu Tử Hạ cắn răng chịu đựng, cố gắng che giấu sự bất thường của bản thân, cố gắng không cho đối phương biết rằng thuốc trong người cô đã bộc phát.
Nghe cô gái đang bị còng tay ở trên giường, người đàn ông chỉ để lộ nụ cười nhạt nhẽo trên gương mặt như ẩn như hiện trong căn phòng yếu ánh đèn.
"Em sợ tôi sao?"
Vừa nói người đàn ông lại gần phía cô gái hơn, đồng thời ném chiếc áo vest vào cạnh ghế sofa gần đó.
Bỗng nhiên gương mặt của cô gái thêm phần kinh hãi, cô lập tức ngoảnh đầu lại hướng vừa phát ra tiếng vọng. Cô không tin những gì mà tai cô vừa nghe thấy.
"Là anh..."
Giọng nói này không sai vào đâu được...
Là giọng nói của người yêu cô, người đàn ông mà hai tháng trước Chu Tử Hạ không một lý do nào mà nói lời chia tay.
Chỉ thấy người đàn ông khẽ cởi bỏ đi ba nấc cúc áo sơ mi, để lộ ra cơ ngực tráng kiện với những đường cong hoàn hảo. Không một lời nói trước mà trực tiếp tháo chiếc còng trên tay cô ra, đem thân thể của cô gái đè ở dưới thân mình, hay tay của cô bị bàn tay to khoẻ siết chặt cố định lại trên đỉnh đầu.
"A... Cao Lãng! Anh... anh tính giở trò gì với tôi?"
Chu Tử Hạ không khỏi kinh ngạc trước hành động này mà thất thanh la to, cố gắng giãy giụa thoát khỏi hắn ta nhưng hai chân của cô đã bị xiềng xích lại.
"Chạy trốn? Em nghĩ em đủ sức để trốn chạy khỏi tay tôi?"
Nói rồi người đàn ông tên Cao Lãng cười nhạt một cái, giọng nói thoát khỏi cuống họng hết sức bá đạo.
"Chu Tử Hạ, cả đời này em đừng mong nghĩ đến chuyện rời xa tôi!"
"Em sẽ không bao giờ thoát khỏi tay của tôi đâu!"
"Mãi mãi không bao giờ!"
Vừa dứt câu Cao Lãng cúi người xuống hôn trọn đôi môi non mềm của người con gái, tay còn lại anh nhẫn tâm nhào nắn đôi gò bồng đào căng mọng.
"Cao Lãng, anh điên rồi! Thật sự điên rồi! Anh còn dám giở trò đồi bại với tôi sao? Tên khốn nhà anh!"
Chu Tử Hạ bị động tác bất thình lình từ đối phương làm cho toàn thân cô cảm thấy sợ sệt, lời nói có chút mạnh miệng.
Cô hoảng sợ vô cùng, tứ chi giãy giụa, ép đôi môi mình thoát khỏi thứ đang gặm nhấm kia, hai tay cố gắng thoát khỏi bàn tay khoẻ khoắn như một chiếc kìm ngoạm chặt lấy hai cổ tay, cố định trên đỉnh đầu, miệng không ngừng kêu lên.
"Khốn kiếp! Cao Lãng... tên Vương Bát Đản nhà anh... ưm... ưm... buông tôi ra."
Cao Lãng dường như không để tâm đến lời phản kháng của cô. Anh vẫn chú tâm vào công việc hút mật, đầu lưỡi dễ dàng tách hàm răng ngọc ra tiến sâu vào trong khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi của cô mà cháo đảo liên hồi.
Người đàn ông này kĩ thuật hôn thật táo bạo, từng động tác thăm dò trong khoang miệng của cô hết sức là tinh tế. Đã bao lần Chu Tử Hạ muốn cắn lấy đầu lưỡi ranh ma của anh nhưng anh đều né tránh được.
Lúc này các tế bào trong cơ thể cơ đều giãn nở ra một cách bất thưởng chỉ vì nụ hôn cuồng nhiệt này, nhất là hormone Estrogen có trong người cô, nồng độ testosterone tiết ra ngày càng nhiều. Nó đang thôi thúc ham muốn có thể cô lên gấp bội, thôi thúc ý chí khát tình của cô, khiến cho lý trí cuối cùng còn sót lại trở nên mất kiểm soát. Toàn thân của cô mềm nhũn ra, hành động kháng cự ngày một tắt dần mà thay vào đó cô học cách đáp trả nụ hôn của anh.
Nhận ra nụ hôn đáp lại có chút vụng về của cô gái, Cao Lãng dường như ngầm đoán ra được đây là nụ hôn đầu cô. Anh hài lòng mà buông thả hai tay cô ra, bàn tay ấy từ từ di chuyển xuống vòng eo thon thả của cô gái.
Đến giờ phút này Chu Tử Hạ không biết liêm sỉ là gì, sau khi được anh thả tay ra thì lập tức cô vòng tay ra sau gáy mà ôm chặt lấy người anh, thân trước ưỡn cong cọ soát vào có ngực tráng kiện, đầu lưỡi thì thèm khát quấn lấy đầu lưỡi của anh.
Cao Lãng đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt có chút vụng về của cô, một tay anh vẫn nắn bóp một bên gò đồi ẩn dưới lớp vải tay còn lại luồng xuống dưới bụng, bon chen từng lớp vải mỏng mà vuốt ve đùi non mềm mại của cô gái.
Sau một hồi cuối cùng Chu Tử Hạ cũng chịu tách rời môi của anh ra, hai tay vẫn ôm chặt lấy cổ anh còn bản thân mình thì lấy dưỡng khí.
Cao Lãng nhìn vẻ quyến rũ của cô gái mà bất giác mỉm cười một cái, đưa tay lên vuốt gò má mịn màng của Chu Tử Hạ.
"Em có hài lòng về món quà sinh nhật tuổi mười tám mà tôi tặng cho em không?"
#còn_nữa.
#Ngạn.