• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Tử Hạ chau mày, nhìn anh với một con mắt khác thường.

Tại sao cô lại cảm thấy người đàn ông này lại có cảm giác xa lạ đến thế?

Là do cô quá nhạy cảm với những thứ ở thực tại chăng?

"Hàn Cao Lãng, vào vấn đề chính đi. Trả lời câu hỏi của em. Có phải anh dừng hợp tác với tập đoàn của Đình Thị có phải không?"

Hàn Cao Lãng trở nên nghiêm túc, buông cô ra, hai tay gối dưới đầu.

"Đúng vậy."

"Tại sao vậy?" Cô ngơ ngác hỏi lại.

"Chuyện này em không cần phải bận tâm."

"Sao em lại không thể chứ? Thẩm Giai là bạn trí cốt của em, cậu ấy đi rồi giờ ai sẽ làm bạn của em đây?"

"Mình tôi là đủ rồi."

"Sao anh lại ngang ngược đến như vậy chứ?"

"Tốn vốn trước giờ là vậy.". truyện kiếm hiệp hay

Ngang ngược hết sức. Chu Tử Hạ muốn phát hoả, nhưng nghĩ đến việc Đình Thẩm Giai mãi mãi không xuất hiện trước mặt mình, lòng cô trùng, tay đưa lên kéo nhẹ vạt áo của Hàn Cao Lãng.

"Anh có thể suy nghĩ lại có được không?"

Chỉ cần anh thay đổi quyết định, Đình Thị sẽ không còn lâm vào con đường phá sản, bạn cô cũng sẽ quay trở về.

"Chu Tử Hạ, em quá ngây thơ. Sau này em sẽ hiểu hết mọi chuyện."

"Em muốn biết ngay bây giờ."

"Em muốn sao?"

Sắc mặt của Hàn Cao Lãng bỗng thay đổi, trên khoé môi để lộ một nụ cười gian tà.

Chu Tử Hạ không biết gì, ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.

"Muốn biết thì phải có thứ gì đó đổi lại, tôi từ trước tới giờ không bao giờ chịu thiệt thòi."

Giọng nói tràn đầy thách thức, ánh mắt ẩn chứa bao tia thèm khát nhìn chằm chằm vào cô gái.

Đã mấy ngày nay người đàn ông đã ăn chay, cảm thấy trong người bứt rứt đến khó chịu, ngứa ngáy vô cùng.

"Đổi lại... đổi lại..."

Chu Tử Hạ lắp bắp, cảm nhận hai bên má nóng ran. Cô hiểu rõ ý đồ đen tối của người đàn ông, lập tức vội vã ngồi dậy.

Chu Tử Hạ toan tính tẩu thoát, nhưng ngờ đâu cô đã chậm một bước. Vào thời điểm cô di chuyển đến mép giường cũng là lúc cổ tay cô bị người đàn ông thâu tóm, dùng lực kéo cơ thể cô ép sát lại người của anh.

Vòng một căng tròn ẩn mình hai lớp vải đè lên cơ ngực rắn chắc của Hàn Cao Lãng, một tay anh giữ chặt cái ót của cô mà hôn cô cuồng nhiệt, tay còn lại không giấu đi bản tính hư hỏng mà luồn vào làn da dưới lớp váy, vuốt ve bụng đùi non nhạy cảm của Chu Tử Hạ.

"Ưm... Hàn Cao... Lãng... buông em ra..."

Chu Tử Hạ khó nhọc không thoát ra thành tiếng. Bao nhiêu lời bất mãn chưa kịp thoát ra khỏi cuống họng đã bị người đàn ôm hung mãn, hôn triên miên không dứt, nuốt xuống dưới bụng bao lời nỉ non của cô.

Cô kinh hãi tột độ, cơ thể của cô vẫn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, tuyệt đối không thể để chuyện chăn gối xảy ra được.

Hàn Cao Lãng không ngừng quấy đảo mọi ngóc ngách trong khoang miệng, cuốn lấy đầu lưỡi đinh hương của cô nàng, không ngừng ngậm mút như đang thôi thúc mật ngọt tuôn trào để mà thưởng thức.

Bàn tay của anh không chịu thua cuộc, cũng mon men bon chen từng lớp vài, tịnh tiến lên khu rừng bí hiểm để thăm dò nhưng lại bị bàn tay nhỏ nhắn của cô ngăn lại.

Anh rời môi cô, sợi tơ bạc bắc ngang hai đầu lưỡi kéo dài ánh lên dưới ánh sáng của đèn bòng. Hàn Cao Lãng nở một nụ cười đầy lưu manh, tay luồn vào trong áo vuốt ve sống lưng của Chu Tử Hạ.

"Ưm..."

Nhiệt độ da thịt ấm áp của người đàn ông chạm vào chẳng khác gì một luồng điện xẹt qua kích thích mọi dây thần kinh nhạy bén của cô, khiến cho cô cảm thấy toàn thân mình nóng lên, hai bên gò mà không hẹn trước mà ửng đỏ như hai trái cà chua cuối mùa sắp rụng vì chín.

"Hàn... Hàn Cao Lãng... anh... anh đừng có làm càn. Em đang trong thời khì dưỡng bệnh đó."

Hàn Cao Lãng không bận tâm đến lời cảnh bảo của cô, vẫn hiên ngang cởi móc cài áo bra của cô xuống. Ngay sau đó, bàn tay to khoẻ mang theo hơi nóng thâu tóm lấy bên gò đồi nảy nở, không ngừng nắm bóp khiến miếng thịt đầy đặn kia méo mó biến dạng.

"Này... em nói anh có nghe không... buông em ra..."

Chu Tử Hạ không ngừng giãy giụa nhưng khổ nỗi sức lực của người đàn ông quá lớn, cộng thêm cô không thể vận động mạnh vì sợ miệng vết thương nơi đó sẽ bị bung chỉ.

Hàn Cao Lãng cười nhạt, nói: "Chẳng phải em muốn biết lý do tại sao gia tộc bạn thân em bị sạt nghiệp sao?"

Lực đạo tay theo đó cũng mạnh hơn, để lại trên làn da trắng mịn ấy một vết hằn bốn đốt ngón tay.

"Đây là thông tin cơ mật, tuyệt đối không tiết lộ cho người ngoài biết."

Ngay câu nói này của Hàn Cao Lãng, lập tức anh nhận lại một cái gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt.

"Em là người ngoài sao? Em biết mà! Trước giờ anh vốn coi em là người dưng nước lã, đâu phải là bạn đời đâu."

Hàn Cao Lãng biết cô gái này đang gài bẫy anh, vậy cho nên anh vẫn còn tỉnh táo, không rơi vào mưu kế của mỹ nữ.

"Em là người ngoài, nhưng là người ngoài cuộc chứ không phải là người chơi trong cuộc."

Lời nói vừa dứt cũng là lúc Chu Tử Hạ cảm thấy cơ thể của mình xoay nửa vòng, tư thế ái muội đột ngột thay đổi.

Lúc này người nằm dưới lại là cô, cả cơ thể cường tráng của người đàn ông bao phủ lên người cô. Một tay anh chống bên eo cô, tay còn lại thì nới lỏng cà vạt, sau đó gỡ bỏ đi ba nấc cúc áo.

"Tôi hiện tại vẫn chưa dùng bữa trưa, đang cảm thấy rất đói."

"Anh..."

"Tôi muốn ăn em."

"Gì? Điên à? Em đang bị thương đó... á..."

Chu Tử Hạ chưa kịp nói hết câu ngay lập tức cổ truyền đến cơn đau. Người đàn ông ngang tàng mà cắn lấy cổ của cô, khiến cho cô bật khóc thành tiếng.

"Huhu, tên khốn nhà anh. Buông em ra, buông ra, đau quá... đau quá... huhu..."

Cô cảm thấy da thịt mình bị cắn đứt, một mùi tanh của máu đưa hương tới khoang mũi, khiến cho cô giật mình trừng mắt.

"Đừng cắn... đau quá... Hàn Cao Lãng... nhả ra... không được cắn..."

Chu Tử Hạ liều mình giẫy giụa, hai tay cuống cuồng đẩy bả vai của anh ra. Nhưng khổ nỗi cơ thể của người đàn ông như một cục nam châm dính chặt lấy thân trước của cô, cho dù dùng sức đẩy ra thế nào đi chăng nữa cũng không được.

Đôi môi mang theo hơi ấm của Hàn Cao Lãng di chuyển xuống hõm vai của cô, trên khoé môi vẫn còn vương lại một chút tơ máu.

Anh thuần thục cởi cúc áo của cô ra, ngay sau đó khuôn mặt vùi sâu vào trong lồng ngực của cô, miệng bao phủ lấy đỉnh ngọn, cắn nghiến không dứt.

Toàn thân của Chu Tử Hạ hơi ưỡn cong về phía trước, hai tay run rẩy đan vào chân tóc của người đàn ông, miệng không người phát ra âm thanh đầy yêu kiều, van xin được buông tha.

"Này, đừng cắn nữa... a... đau... anh còn dùng lực là nó đứt đó... aaaa...."

Mười đầu ngón chân quặp chặt lấy drap giường, toàn thân lúc này không chịu nổi sự kích thích từ điểm G nơi định ngọn mà dán sát vào người của anh.

Hàn Cao Lãng hài lòng, cởi bỏ hết chướng ngại vật thân trên của cô xuống, sau đó lại vừa vuốt ve vừa hôi lên chiếc bụng bằng phẳng của cô nàng.

"Hàn Cao Lãng, nghe em... nhẫn nhịn thêm một thời gian đi... lúc ấy em... em... em sẽ..."

Cô gái nhỏ xấu hổ không nói thành lời, một tay ôm đầu anh tay còn lại đưa lên miệng cắn.

Hàn Cao Lãng ngẩng đầu lên, gương mặt hiện rõ nét chiến thắng, cười nhếch một cái.

"Lúc ấy em sẽ cái gì?"

Anh cố tình nhại lại câu từ phía sau của cô, làm cho cô đỏ mặt không dám lên tiếng, lắp bắp một hồi lâu mới thành lời.

"Lúc ấy anh muốn làm gì cũng được."

Hàn Cao Lãng khẽ cười, rướn người lên hôn môi Chu Tử Hạ, cất giọng trầm thấp: "Lúc đó không chỉ một lần đâu."

Vừa nói, anh vừa hành động. Anh với lấy tay cô gái đặt lên con phượng hoàng đang tìm lối thoát để tung cánh, nhiệt độ nóng rực toát ra như đang muốn thiêu đốt lòng bàn tay của Chu Tử Hạ.

Dù chỉ cách hai lớp vải, Chu Tử Hạ có thể cảm nhận rõ vật thể cực đại này. Tay của cô run rẩy muốn rút lui nhưng lại bị người đàn ông lưu manh giữ chặt lại.

"Lúc đó phải trả bài nhiều gấp mười lần."

Chu Tử Hạ dở khóc dở cười, song vẫn chưng bộ mặt chống đối, ánh mắt ngây thơ trừng lấy người đàn ông.

"Vô liêm sỉ!"

Nói xong cô tìm đến chiếc mền rồi chui vào bên trong, cuộn tròn người lại, bịt kín hết cả đầu.

Khoé môi của Hàn Cao Lãng khẽ cong lên, anh định đùa cợt với cô gái nhỏ thêm một lúc nữa, nhưng ở phía ngoài văn phòng truyền đến bước chân của vị khách không mời mà đến. Ngay lập tức sắc mặt của anh thay đổi, toàn thân bao phủ đầy rẫy sự nguy hiểm, sặc mùi thuốc súng.

Hàn Cao Lãng nhẹ nhàng luồn tay xuống dưới gối, đầu ngón ta cầm lấy chiếc súng lục lạnh ngắt, định lên cò sẵn sàng thì người phía bên ngoài lên tiếng, khiến cho anh dừng lại mọi động tác tự vệ của mình.

"Thằng con mất nết kia, mày trốn ở đâu rồi? Vác cái mặt ra đây bà hỏi tội."

Từ qua khe cửa, Hàn Cao Lãng thấy được bóng dáng quen thuộc, phút chốc ngỡ ngàng ngạc nhiên.

Mẹ của anh, vậy mà tìm đến tận nơi này.

Hàn Cao Lãng cười lạnh một cái, quay sau nhìn vào một cục chăn đang run rẩy. Anh vươn tay ra, thuận theo đường dọc tấm chăn mà tìm được mắt cá chân của Chu Tử Hạ, khẽ xoa nắn vài cái.

"Nha đầu, khi vào em không khoá trái cửa sao?

Chu Tử Hạ toàn thân co rúm lại, cuộn tròn người hơn, chân rụt vào bên trong tránh đi sự tiếp xúc da thịt của ngươi đàn ông.

"Ưm... em... hình như không..."

Hàn Cao Lãng nhịn cười, sau cùng nhìn cục chăm n một lượt, sau đó rúc vào trong chăn, tìm lấy môi cô rồi hôi lên.

"Vậy thì tốt rồi. Có người tìm đến em đó."

Chu Tử Hạ ngạc nhiên, hỏi: "Ai... ai vậy?"

"Mẹ chồng."

Một câu ngắn gọn nhưng đầy hàm ý, Chu Tử Hạ nghe xong chỉ muốn tìm đường đâm đầu xuống dưới hố.

"Anh biến đi."

Ngay sau đó, một giọng nói của người phụ nữ vọng tới, lần này Chu Tử Hạ nghe rõ mồn một, khoảng cách rất gần với cô.

"Thằng nghịch tử này, đến bao giờ mày mới chịu lòi cái đầu ra? Mình định để mẹ vào tận trong xách tai, lôi cổ mày ra à?"

Hàn Cao Lãng lắc đầu đầy ngao ngán, sau đó chui ra khỏi chăn.

"Cao Lãng."

Bà gầm lên, khiến cho Chu Tử Hạ sợ thót tim.

"Dạ." Anh ngán ngẩm mà thưa dạ, uể oải đứng dậy khỏi giường.

"Mày đem cái dạ ra đây. Con mới chả cái, nuôi lớn bằng ngần này rồi mà chẳng có chút tích sự gì. Đến việc lấy vợ cũng phải để mẹ thúc giục, đến bao giờ mày mới đủ lông đủ cánh bay đi vậy con?"

Mọi người ơi, qua hai bộ này cày tương tác giúp Ngạn nhé. Ngạn cảm ơn nhiều❤️

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK