• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Con bé Chu Tử Hạ đó không tồi, rất thích hợp để đen gia đấu giá."

Hai tay của Đình Thẩm Giai siết chặt hai bên hông, cô cắn chặt lấy môi dưới, lại gần phía ba mình.

"Ba, đến bao giờ ba mới nhận ra sự nguy hiểm khi chơi xấu tập đoàn Hàn Thị chứ? Ba có biết vụ trước nếu không có Chu Tử Hạ thì liệu rằng ba có cứu với được công ty của mình khỏi con đường phá sản hay không?"

Lần đó chủ tịch Đình Thị đã chơi tập đoàn Hàn Thị một lố, làm cho giá cổ phiếu ồ ạt giảm xuống chỉ trong một đêm. Nếu không phải chủ tịch Hàn Thị là người yêu cũ của bạn mình, chắc chắn công ty ba cô đã rơi vào con đường phá sản.

Vậy mà sau khi thoát khỏi con đường sạt nghiệp ấy, Đình Mặc Thâm vẫn ngoan cố. Ngày ngày điều chỉnh giá thành của cổ phiếu, nhân cơ hội đó mà ăn chặn tiền giá thành.

Đình Mặc Thâm ung dung tự đại, vươn tay đón lấy ly rượu vang sắp cạn ở trên mặt bàn, ngửa cổ uống ực một hơi.

"Lần này ta không sợ Đình Thị rơi vào con đường phá sản nữa rồi."

Nói xong ánh mắt ông ta nhìn giá thành cổ phiếu đang lần lượt giảm xuống, khoé môi hiện lên nụ cười tự đắc.

"Ta đã tìm ra một tập đoàn sánh ngang bằng với Hàn Cao Lãng rồi. Chỉ chờ giá cổ phiếu giảm xuống là số tiền này sẽ thuộc về tập đoàn ta, Hàn Thị không thể nào rút hợp đồng đầu tư được bởi vì Hàn Cao Lãng đã ký hợp đồng với ta là mười năm. Trong thời gian đó hắn ta sẽ tốn công sức để nâng giá của cổ phiếu lên, còn ta thì ung dung ngồi yên một chỗ mà nhìn vẻ mặt não nề của hắn ta. Ngoài ra ta sẽ vừa rút vốn về vừa hợp tác bên Ảnh Thị, như vậy công ty của ta sẽ không rơi vào con đường phá sản như trước nữa."

Đình Thẩm Giai đứng chôn chân tại chỗ, hốc mắt ngấn lệ mà nhìn về bóng lưng của cha mình.

Cô không ngờ ba mình lại là một người ngoan cố như vậy. Rõ ràng ông ta tham nhũng trong công việc, ngày ngày đều ăn chặn số tiền đầu tư vào cổ phiếu. Nếu như việc này mà không cứu vớt được, người dính vào con đường pháp luật là ba cô chứ không phải là ai khác.



Tỉ lệ sống sót đợt chơi lớn này là 5%, nếu không qua khỏi ván cược lớn này thì Đình Mặc Thâm ngồi tù là cái chắc.

Mà tập đoàn Ảnh Thị, người đứng đầu khôn ngoan, tài khéo không mọi tình huống không kém gì Hàn Cao Lãng. Chỉ là trước kia giữa hai tập đoàn này có xảy ra xích mích, kể từ đó không hợp tác với nhau, vẫn luôn cạnh tranh nhau trong thị trường quốc tế.

"Ảnh Cận Tử là người không bao giờ dễ dãi. Muốn hợp tác với hắn ta phải có vật trao đổi. Ba tính mang vật gì trao đổi?"

Đình Thẩm Giai biết cá lớn sẽ không bao giờ mắc lướt trừ phi có miếng mồi béo bở dâng hiến tận miệng. Khi bước vào phòng làm việc của ba mình, Đình Thẩm Giao có toan tính chẳng lành, giác qua thứ sáu nhạy bén nhắc nhở cô rằng sẽ có một điều tồi tệ đổ ập xuống gia đình cô.

Cộng thêm miệng ba cô luôn nhắc đến Chu Tử Hạ, điều đó càng khiến cho cô thêm phần chắc chắn, con mồi lần này đem ra đấu thầu không ai khác lại chính là bạn thân cô.

Không nằm ngoài dự đoán của mình, Đình Mặc Thâm ngửa mặt cười lớn, sau đó mở màn hình điện thoại của mình lên, trên đó là bức hình của Chu Tử Hạ.

"Con bé này dáng vẻ cũng không tồi, thảo nào Ảnh Cận Tử lại muốn một mực muốn bạn tình lần này là nó."

"Vậy nên?"

Đình Thẩm Giai cố kiềm chế cảm xúc của mình lại, nghiến răng mà nghi ngờ hỏi lại ba mình.

Ông ta đắc ý mà phì cười, rót thêm rượu vào ly mà nói.

"Vậy nên ta đã đồng ý với hắn ta, đêm nay sẽ để bạn con làm con vịt thế thân, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Thuốc ham muốn tình dục ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi, bây giờ đến lượt con dụ dỗ nhỏ đó lọt vào bẫy mà rồi."

Đình Thẩm Giai lùi lại phía sau hai bước, điên cuồng lắc đầu không đầu tình.

Đợt này ba cô đã sa ngã vào con đường tội phạm rồi. Bắt người trái phép, gian lận trong công việc, ông ta lại muốn cô nhúng tay vào mục đích thương mại của mình.

Đợt trước vì cứu ba mình nên Đình Thẩm Giai mặc dày để xin xỏ Hàn Cao Lãng, kết quả được anh đồng ý ký hợp đồng hợp tác nhưng vật trao đổi là đêm đầu tiên của bạn thân cô.

Lúc ấy Đình Thẩm Giai đã khóc rất nhiều, mất hằng tiếng đồng hồ để suy nghĩ xem bản thân mình có nên đâm sau lưng bạn mình hay không. Nhưng vì gia tộc của mình nên cô mới cá cược một lần, dâng hiến đời người con gái của bạn thân mình cho một người đàn ông gọi là "bạn trai cũ".

Sau khi thấu cơ thể bị dày vò, dấu hôn ái muội chằng chịt khắp trên cơ thể của bạn mình, cộng thêm nơi đó của bạn cô vừa mới tiến hành ca phẫu thuật khâu lại. Hiện giờ không thể đem ra làm con vịt thế thân phục vụ cho mục đích thương mại của ba cô một lần nữa được.

"Không thể, con không thể đâm sau lưng bạn mình thêm một lần nữa. Cậu ấy là bạn thân, là người thân duy nhất mà con tin tưởng nhất."



Trong cái gia đình quý tộc này, Đình Thẩm Giai chưa bao giờ tin tưởng bất kỳ một ai. Ba của cô lại lấy thêm vợ bé khiến cho tinh thần của mẹ cô điều luỵ, suốt ngày uống rượu để giải sầu, mỗi lần quạo lên là tìm đến cô mà trút giận.

Nếu như không có ba cô khuyên ngăn, không có bạn thân cô an ủi thì liệu rằng Đình Thẩm Giai cô đây có tồn tại sống đến bây giờ hay không?

Nếu không phải vì ba cô vẫn còn quan tâm, nuông chiều cô thì thử rằng Đình Thẩm Giai cắm răng nhắm mắt, hại bạn mình mất đi lần đầu quý giá hay không?

Đình Mặc Thâm rời khỏi ghế tựa mà bước đến bên cạnh cô, đặt tay mình lên vai cô mà dẫn dụ con mình phải nghe theo.

"Con đã đâm sau lưng bạn mình một lần rồi thì sao không thể đâm sau lưng bạn mình thêm một lần nữa? Hãy vì gia tộc của mình mà đánh liệu một lố đi con gái của ta. Nếu đợt này thành công không những gia tộc ta vươn đứng đầu trong ngữ gia tộc mà còn lọt vào top một thị trường thương mại."

Đình Thẩm Giai lắc đầu, lùi lại về phía sau mà tránh đi bàn tay của ba mình.

"Làm một lần con đã cảm thấy quá tội lỗi rồi. Xin lỗi ba, lần này con không thể làm."

Nói xong Đình Thẩm Giai quay lưng lại với ba mình, nhắ gót rời khỏi căn phòng sặc mùi rượu này.

Khi chân của cô vừa đặt ra khỏi cửa phòng, bỗng nhiên Đình Mặc Thâm liên tiếng.

"Nếu con không làm thì để ta cho người làm. Con tưởng con từ chối là ta sẽ buông tha sao? Ai bảo bạn con sinh ra lại mang số phận của món ăn tâm điểm của phái đàn ông cơ chứ? Nó là một món mồi béo bở để ta dẫn dụ con cá lớn mắc câu."

Đình Thẩm Giai tức giận mà quay ngoắt người lại, đôi mắt ngập nước mông lung nhìn về phía ba mình.

"Ba nghĩ rằng con sẽ để cho ba hại bạn con sao? Ngay bây giờ con sẽ trở về ký túc xá, túc trực cậu ấy 24/24, thử xem ba cho người đem cậu ấy đi như thế nào."

Ông ta cười nhạt một cái rồi đi về phía bàn làm việc, ngồi vắt vẻo lên chiếc ghế.

"Thử xem con có bước chân ra khỏi cái nhà này hay không?"

Nói xong, Đình Mặc Thâm ngay lập tức truyền lời của mình qua bộ đàm, nói với vệ sĩ đánh ngất rồi nhốt cô vào trong phòng.

Sau khi vụ việc êm xuối, ông ta ra lệnh cho vệ sĩ đi bắt người phụ nữ trong hình, trước khi đi ông ta không quên căn dặn.

"Hãy nhớ rằng hành động nhẹ nhàng, thuốc trong vòng mười phút đã tác dụng, cho người giúp cô ta mặc bộ đồ gợi cảm rồi đưa đến phòng 313, tầng số mười, khách sanh Dạ Kình cho ta."



*

Hàn Cao Lãng được em trai của Chu Tử Hạ dẫn về khu nhà trọ, vừa hay có một người phụ nữ trung niên đi cùng chiều với bọn họ, vô tình va vào một bên tay của anh.

"Xin lỗi, xin lỗi! Tôi không cố ý va phải anh."

Nghe giọng nói quen thuộc, Chu Tử Hạ ngoảnh đầu lại nhìn, nhận ra ngay đó là mẹ của mình.

"Mẹ, mẹ đi đâu vào giờ này? Sau không ở trong phòng mà nghỉ ngơi?"

Chu Tử Hạ vội vàng đến ôm mẹ mình, sau đó hôn lên một bên gò má của bà.

"Con nhớ mẹ chết đi được."

Mẹ cô, Đường Y Na vui mừng khôn siết sau hai tháng được gặp lại con mình. Bà không khỏi xúc động mà ôm lấy cô thật chặt vào lòng.

"Mẹ ra ngoài muốn mua chút đồ ăn để về nấu cơm bữa tối."

Hai mẹ con ôm nhau một hồi, sau đó Đường Y Na buông cô ra, ngoảnh mặt lại nhìn vị khách vừa nãy mà mình va phải. Không ngờ nhìn thoáng ra bà đã nhận ra người đàn ông này.

"Chào bác sĩ, không ngờ lại gặp bác sĩ ở đây! Mời ngài vào trong dùng bữa cùng với gia đình tôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK