Mi tâm của người đàn ông nhíu lại, ánh mắt lưu manh liếc nhìn về nơi đẫy đà của người con gái đang thoát ẩn thoát hiện dưới lớp áo choàng trắng tinh khôi.
Dụng vọng nguyên thuỷ của người đàn ông dần dà bén cháy trong cơ thể.
Yết hầu của Hàn Cao Lãng chuyển động lên xuống, khoé môi khẽ giật vài cái.
Nhìn trúng vào tâm điểm, Hàn Cao Lãng lập tức cúi đầu xuống, đôi môi mỏng mang theo hơi ấm chạm vào bầu ngực non mềm. Anh hoé mở miệng, dùng răng cắn nhịn lên phần thịt mềm mại.
Làn da của người con gái vừa trắng lại vừa mềm tựa như bông gòn, không chịu nổi lực đạo mà xuất hiện những dấu ấn riêng.
Mái tóc đen nhánh của Hàn Cao Lãng khẽ đung đưa trong không trung, vài lọn tóc ma sát nhẹ vào khuôn mặt nhỏ bé hồng hào của cô gái.
- Ưm...
Chu Tử Hạ khẽ trở mình, cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi đến cực độ, cổ họng truyền đến vị chua chát khiến cho thần kinh cho chút thức tỉnh.
- Đau đầu quá...
Cô nằm quằn quại dưới thân thể của người đàn ông, đầu óc đau nhức như búa bổ vào đầu, thân thể nặng trĩu như bị thứ gì đó áp lực đè lên.
Từ phía ngực truyền đến cảm giác buồn man mác, sau đó một cơn đau dội đến thẳng đại não.
- A!
Chu Tử Hạ kêu lên, đôi mắt biếc long lanh mở trừng ra, nhìn vô hồn trong không trung.
Trước tầm nhìn cô là một khung cảnh đã từng gặp qua, chùm đèn neon trên treo lơ lửng, trần nhà được sơn theo tông màu trắng làm chủ đạo.
Ánh mắt của cô từ từ di chuyển xuống phía dưới, đập vào mắt cô là mái tóc đen ngắn của người đàn ông.
Phản ứng đầu tiên của cô là ngạc nhiên, sau đó hốt hoảng.
Quỷ thần ơi! Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây?
Chu Tử Hạ giật mình đến thót tim, từng mảnh ký ức đêm qua tựa như thước phim slow motion xuất hiện trong đầu óc cô.
Phải rồi, đêm qua cô đã bị người lạ chuốc thuốc, trong lúc tỉnh táo cô đã mạnh mẽ đấu tranh lại. Chỉ tiếc lại sức lực của phụ nữ quá yếu ớt không thể chống lại cái bạt tai như cú trời giáng của người đàn ông kia.
Cô đã choáng ngay sau khi nhận được cú tát đó, mọi sự việc diễn ra ngay sau đó cô thật sự không có chút ký ức nào.
Có phải cô bị người đàn ông lạ mặt cướp sắc không?
Cô bị người đàn ông không phải là Hàn Cao Lãng vấy bẩn sao?
Tâm trí của cô rối bời, vừa uất ức nghenh vào, vừa lo sợ bản thân mình đã phụ tấm chân tình.
Ngay lập tức cô vực dậy, dùng lại đẩy thật mạnh người đàn ông đang đè trên mình ra.
Hàn Cao Lãng chưa kịp đưa mắt nhìn nét mặt của cô gái thì ngay tức khắc một bàn tay nhỏ bé rơi ngay trên má anh.
Chát!
Tiếng da thịt va chạm nhau vang vọng trong không gian yên tĩnh của căn phòng, ngay sau đó tiếng nói thất thanh của Chu Tử Hạ vang lên.
- Tên khốn! Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của anh chạm vào cơ thể của tôi!
Đôi mắt đẹp của Chu Tử Hạ lúc này đã ướt, hốc mắt đỏ hoe. Hai tai cô ôm chặt trước ngực che đi phần nhạy cảm, ánh mắt phẫn nộ nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông.
Lúc này Hàn Cao Lãng nghiêng mặt sau cái tát của cô, khuôn mặt của anh lạnh băng, mái tóc đen rũ xuống khiến cho Chu Tử Hạ không nhận diện được anh.
- Nha đầu, em hơi mạnh tay rồi đó!
Thanh âm trầm mặc thoát ra khỏi cuống họng của người đàn ông, ngay sau đó khuôn mặt đẹp trai từ từ quay lại, mặt đối mặt với cô gái.
- Móng vuốt của em càng ngày càng sắc hơn trước.
Vừa nói Hàn Cao Lãng cười khẩy một cái, nghiêng một bên má in hằn năm đốt ngón tay.
Chu Tử Hạ hoàn hồn lại, nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó thở dài một cách nhẹ nhõm.
Mày là người đàn ông trước mặt cô là Hàn Cao Lãng, nếu như là người đàn ông khác ắt hẳn cô không còn mặt mũi nào sống trên thế gian này được nữa.
Chu Tử Hạ ngồi thẳng người dậy, hỏi người đàn ông.
- Tại sao anh ở đây?
Ký ức của cô mơ hồ, không nhớ rõ thực hư ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Cao Lãng cười lạnh một cái, tiến sát khuôn mặt đẹp trai lại gần cô, hơi thở nam tính phả vào da mặt trắng hồng của thiếu nữ.
- Em đoán xem tại sao tôi ở đây?
Chu Tử Hạ ngây ngốc, lắc đầu mà đáp lại anh.
- Em đang hỏi anh, tại sao anh lại hỏi ngược lại anh?
Bầu không khí trong căn phòng bỗng chốc rơi vào trầm lặng đến rợn người, chỉ còn tồn đọng lại tiếng hơi thở gấp gáp cùng nhịp tim đập của người nào đó.
Chu Tử Hạ tim đập chân run khi gương mặt điển trai của người đàn ông đang ngày một tiến sát lại gần mình.
Cô e ngại mà né tránh đi ánh mắt thần sắc của người đàn ông nhưng lại bị anh ngang nhiên giữ lại chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, ép cô phải đối diện với anh.
Hàn Cao Lãng nhìn khuôn mặt cô một lượt, sau đó mở miệng ra nói.
- Đây là nhà tôi, tại sao tôi không có quyền được ở đây?
- Nhà của anh?
Đây không phải là ở khách sạn, nơi cô bị người ta chuốc thuốc sao?
Hàn Cao Lãng hừ lạnh một cái, một tay nâng cằm tay còn lại thì ôm lấy bên eo của cô.
Chu Tử Hạ cố né tránh nhưng không được, không còn cách nào khác cô đành ngoan ngoãn nằm im dưới thân thể anh.
- Hôm qua anh đến cứu em sao?
Cô hỏi anh, nhưng đáp lại cô là một khoảng không gian yên lặng.
Anh không đáp lại lời cô, lặng thinh lắng nghe những câu nghi vấn từ phía người con gái.
- Sao anh không trả lời?
- ....
Anh vẫn im lặng, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt do mới thức giấc của cô.
- Anh đang bơ em sao?
Chu Tử Hạ hơi tức giận, một tay siết chặt thành đường quyền mà đấm mạnh vào lồng ngực của anh.
- Em... ưm...
Cô chưa kịp nói hết câu thì đã bị đôi môi ấm nóng của anh khóa chặt lấy đôi môi anh đào của cô, cắn nhẹ một cái. Thừa kịp cô kêu đau anh lập tức thần tốc đưa đầu lưỡi vào sâu trong khoang miệng, cuốn lấy đầu lưỡi đang tìm đường né tránh.
- Ưm... đừng...
Hai mắt của Chu Tử Hạ nhắm nghiền lại khi bị đối phương đột ngột hôn. Hai tay cô bối rối không biết đặt ở đâu, say cùng mạnh dạng vòng qua sau gáy mà ôm chặt lấy anh, ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn của buổi sớm mai.
Đầu lưỡi va chạm tạo nên âm thanh ái muội vang vọng khắp căn phòng.
Chu Tử Hạ bị hôn đến hai má đỏ ửng, hô hấp dần dần choáng ngợp. Thấy hơi thở của cô gái không đều đặn ngay tức khắc Hàn Cao Lãng buông bỏ cánh môi ra.
Vào lúc hai đầu lưỡi tách nhau ra để lại sợi tơ bạc ánh lên dưới ánh sáng triêu dương.
Hàn Cao Lãng vuốt lọn tóc mái ra phía sau, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
- Em thật ngốc, đến cả hôn cũng không biết thở.
Chu Tử Hạ thẹn thùng xấu hổ đến đỏ mặt, lập tức chôn vùi khuôn mặt vào tấm mền bên cạnh, nức nở làm nũng.
- A... anh đừng... đừng có nhìn...
Cả người cô cuộn tròn trong chiếc mền, sau đó tiếng nói nhỏ nhẹ thoát ra bên ngoài.
- Em... em chưa có đánh răng... không tiện...
Chu Tử Hạ than thầm trong lòng, mới sáng sớm chưa kịp đánh răng rửa mặt gì mà đã bị người ta hôn, xấu hổ muốn đào cái hố để chui xuống.
Hàn Cao Lãng mỉm cười, ngay sau đó anh cũng chui vào trong chiếc mền, tìm được vị trí đôi môi anh đào của cô mà hôn lên đó.
Lần này anh hôn thật lâu, nụ hôn thật đằm thắm, quyến luyến day dứt không rời. Sau một hồi Hàn Cao Lãng cắn nhẹ lên khóe môi cô, song mới chịu buông ra, kéo thân thể cô ra khỏi chiếc mền.
- Tôi không bận tâm! Vẫn còn ngon ngọt như ngày nào.
Anh ghé sát lại bên tai cô, mở miệng nói những lời nói chứa đựng bao mật ngọt, khiến cho hai bên tai của cô đỏ ửng.
Chu Tử Hạ lắc đầu, tay run rẩy đưa lên che đi tầm nhìn của anh.
- Anh đừng có nói nữa.
Hàn Cao Lãng gỡ tay cô ra khỏi mắt mình, đặt nụ hôn yêu chiều lên tay cô.
Cô run rẩy muốn thu hồi tay mình lại, nhưng lại bị anh nắm chặt lấy. Sau cùng anh trách móc cô.
- Em có biết vài phút trước em đã làm gì tôi không?
Chu Tử Hạ khó hiểu, nhìn đăm chiêu vào đôi mắt phượng hoàng đẹp đến mê người của anh, sau đó lắc đầu.
- Em đã làm gì sao?
Hàn Cao Lãng chỉ tay lên khóe môi mình, nơi in lại vết đỏ tím.
- Em định ăn tôi.
- Gì cơ?
Lời nói của anh tựa như một gáo nước lạnh tát thẳng vào mặt cô.
Cô bán tín bán nghi, ánh mắt nhìn vào dấu vết ở khóe môi anh.
- Anh có nhầm lẫn gì không?
Cô đâu phải là một gã cầm thú đâu mà có cái gan lớn ăn bậy bạ đâu chứ. Dấu vết này có lẽ do anh ăn vụng ở đâu đó, giờ lại đồ thừa lỗi lên người cô.
Hàn Cao Lãng lạnh lùng đáp lại:
- Trí nhớ của tôi rất tốt không thể nhầm lẫn được. Với lại vết cắn này là vết mới, cách đây năm phút em đã cắn tôi.
Chu Tử Hạ lắc đầu từ chối hiểu, cô sao có thể làm như thế được. Cô run sợ, hai tay chống trên mặt giường mà lùi lại phía sau.
Hàn Cao Lãng cũng không chịu buông tha cho cô, cũng tiến lại gần phía cô, đến khi lưng cô bị ép sát vào thành giường mới chịu dừng lại.
- Anh... đừng có lại gần đây.
Thần sắc của Hàn Cao Lãng tối sầm lại, đưa tay lên nâng cằm cô.
- Ý em là tôi đang nói dối?
Chu Tử Hạ gật đầu lia lịa, phân tâm chắc chắn một trăm phần trăm cô không có làm điều đó.
- Anh ăn vụng không biết đằng chùi mép, đến khi phát hiện lại đổi lỗi cho em, muốn em đổ vỏ sao? Anh... anh đừng có mơ!
Cô gạt tay anh ra khỏi cằm mình, ánh mắt phẫn nộ trừng anh một cái, hận không thể đem anh ra trút giận.
Hàn Cao Lãng hừ một cái, hai tay nắm lấy vòng eo thon thả của cô gái, lập tức thay đổi tư thế.
Chu Tử Hạ chưa kịp phản ứng ra mọi chuyện bỗng thấy cơ thể mình lộn nhào nửa vòng, sau đó cả cơ thể cô đè trên người anh. Đôi gò bồng đào căng mọng bị đè nén trên cơ ngực rắn chắc của người đàn ông.
Tư thế lúc này cô nằm trên anh nằm dưới.