Bà lúc này đang ngồi trên chiếc ghế sofa rộng thoải, ung dung thưởng thức hương thơm vị trà sáng bỗng nghe tin hai thằng con nghịch tử qua đêm ở ngoài.
Ban đầu bà không quan tâm, cứ nghĩ hai thằng con của mình ở biệt thự riêng, nhưng ngờ đâu nghe tin vệ sĩ báo lại đại thiếu gia còn mang thêm một người phụ nữ về.
Trong lòng Lâm Y Hoa vui mừng như hoa nở, lập tức gọi điện thoại cho con mình. Đến khi gọi được lại nhận kết quả trống rỗng.
Bà bực mình mà ném điện thoại xuống ghế, tức giận mà uống một ngụm trà cạn chén.
- Lão Cương, ông nói có người nhìn thấy đại thiếu gia mang người phụ nữ lạ về biệt thự riêng ở phía ngoại ô?
Lâm Y Hoa gác chân lên mặt kín, ngả tấm lưng mệt mỏi về phía thành ghế sofa, hai tay khoanh lại với nhau.
Quản gia Cương lúc này đang cúi nửa người cung kính, ông đáp lại.
- Tôi có cho người đi theo dõi đúng như bà yêu cầu.
Lâm Y Hoa gật đầu, sau đó ngoảnh đầu sang chấn vấn.
- Nhưng thằng con nghịch tử của tôi nói không hề có ai, mà trong khi đó tôi nghe rõ tiếng của một người phụ nữ.
Lâm Y Hoa đâu có biết rằng, giọng nói đó là con trai cưng yêu Hàn Cao Lãnh của bà giả giọng thành con gái.
Sinh ra hai người con trai, nhưng tính nết của hai người khác nhau một trời một vực.
Một người khí thế cao ngạn, lạnh lùng, luôn cho người khác cảm giác bầu không khí sặc mùi thuốc súng, tính cách đạo mạn.
Còn một người cởi mở hòa đồng, luôn làm trò cười trong mắt gia đình.
Điều Lâm Y Hoa đau đầu nhất ấy chính là làm thế nào để cho người con trai cả của mình lấy được vợ.
Hai mươi tám tuổi rồi đâu còn trẻ nữa đâu mà không chịu lấy vợ, Lâm Y Hoa thì đã qua tuổi năm mươi, bà rất muốn có một đứa cháu để bế bồng.
Lâm Y Hoa suy nghĩ một hồi, bầu không khí bỗng rơi vào trạng thái trầm mặc.
Ở phía sau lưng Lâm Y Hoa, một người đàn ông trạc tuổi trung niên từ tốn đi xuống từ cầu thang, tiến lại gần phía bà.
Ông ta không nói cũng chẳng rằng mà ôm Lâm Y Hoa từ phía sau lưng.
- Vợ yêu, em làm gì mà ngồi thẫn thờ ở đây vậy?
Lâm Y Hoa đang chìm trong dòng suy nghĩ bỗng bị đánh thức, bà giật mình đến nỗi thót tim, quay lại nhìn chồng mình mà lườm một cái.
- Cái ông này! Đứng đứng kiểu gì mà không phát ra tiếng động, cứ như ma như quỷ xuất hiện vậy!
Lời nói vừa dứt, Lâm Y Hoa gạt tay chồng mình ra khỏi vai mình, làm bộ dạng hờn dỗi.
Hàn Cao Tiệp vừa xuống dưới nhà không hiểu chuyện gì đã xảy ra, ông nhìn vẻ mặt khó chịu của vợ mình, trong bụng thầm nghĩ kẻ nào gan lớn dám chọc tức Hàn phu nhân này.
Ông ngồi xuống bên cạnh vợ mình, vỗ vai an ủi hỏi:
- Có chuyện gì mà vợ yêu của anh lại chưng vẻ mặt u sầu vậy?
Lâm Y Hoa né tránh sự ngọt ngào từ chồng mình, mặt mày cau cớn.
- Nếu ông rảnh rỗi thì tìm thằng con trai trời đánh của ông về đi! Nó làm tôi tức điên lên rồi!
Hàn Cao Tiệp nghe giọng điệu của vợ mình phân tâm của ông dường như ngầm đoán ra điều gì đó. Ông khẽ cười tỏ ra vẻ mặt ngu ngơ.
- Ayyo, mình có hai con mà! Bà đang nói đến thằng nào vậy?
Lâm Y Hoa sắc mặt khó coi, gầm lớn giọng vào tai chồng mình.
- Con trai cưng của ông, người mà ông trông chờ việc nối dòng sản nghiệp ấy!
Hàn Cao Tiệp day day bên tay vừa bị tác động tần số lớn, thiếu chút nữa là màng nhĩ của mình bị thứ âm thanh cằn cỗi kia phá huỷ.
- Ái chà, có thể nhỏ tiếng được không? Tính muốn chồng yêu thay tai mới à?
- ....
- Cái thằng Lãng này thật không thể ưa nổi! Tính cách hợp với cái tên của nó, đam mê làm quá mà lãng quên đi tuổi lập gia đình của mình.
Lâm Y Hoa nghe vậy càng thêm máu tức sôi sục trong lòng, quay sang gằn giọng với chồng mình.
- Ấy vậy mà ông lại bảo để nó tự quyết định! Đấy ông xem đi, hai mươi tám tuổi đầu rồi mà không thèm lấy vợ. Tôi và ông sắp sửa cỏng queo đến nơi rồi mà không lấy một mụn cháu bế, đằng này hai thằng con trai cứ lười thây ra không chịu lấy vợ.
Chuyện lấy vợ đâu thế quyết định một sớm một chiều, phải trải qua một quá trình tìm hiểu và yêu đương.
Hàn Cao Tiệp đến đau đầu khi mỗi lần vợ mình nhắc đến chuyện hôn sự của hai con, ông đã tìm mọi cách để thuyết phục nhưng kết quả nhận lại chỉ là một cái liếc nhìn thơ ơ.
Hết cách ông chỉ đành an ủi vợ mình thêm một lần nữa.
- Thôi thì hai thằng đã ba mươi tuổi đâu! Cứ để nó ăn chơi thêm hai năm nữa thì tính toán đến chuyện cưới xin sau.
Hàn Cao Tiệp khẽ cười để lấy lòng vợ, nhưng đáp lại chỉ là một cái lườm sắc bén.
- Ông... tối nay đem chăn gối ra sofa ngủ đi! Bà đây ngủ một mình một giường cho rộng rãi!
Nói xong Lâm Y Hoa đẩy chồng mình ra xa, sau đó đi lên phòng riêng của mình.
Hàn Cao Tiệp chỉ biết thở dài ngao ngán, lắc đầu nhìn bóng lưng rời đi của vợ mình.
Một hồi sau Lâm Y Hoa bước xuống với bị trang phục bắt mắt, chiếc đầm màu sẫm không che giấu đi làn da trắng sáng của bà, trên người đeo một ít đồ trang sức, đội chiếc mũ vành rộng, dưới chân đi một đôi hài đế thấp.
Nhìn dáng vẻ ăn mặc sang xịn của vơi mình, Hàn Cao Tiệp không giấu nổi sự tò mà trong lòng mà mở miệng hỏi.
- Vợ yêu, em đi đâu vậy?
Lâm Y Hoa đi lướt qua chồng mình, trực tiếp đi đến cửa lớn.
- Đi tìm con dâu!
Hàn Cao Tiệp chưa kịp định hình lời nói của vợ mình, khó hiểu hỏi tiếp.
- Tìm ở đâu?
- Ở đâu còn lâu mới nói!
- ....
Hàn Cao Tiệp câm nín nhìn bóng lưng vợ mình dần khuất dạng, sau đó lắc đầu mà đi lên phòng.
Biệt thự riêng của Hàn Cao Lãng.
Sau khi đuổi được kẻ phiền phức, Hàn Cao Lãng mới thả lỏng giãn cơ mặt ra, sau đó anh lên phòng để ngắm nhìn bóng hình thân thương trong lòng.
Cạch!
Cánh cửa vừa được mở ra, đập vào mắt Hàn Cao Lãng một cảnh tượng hết sức nóng bỏng.
Trên chiếc giường bigsize, người thiếu nữ đang chìm sâu vào trong giấc ngủ, chiếc áo choàng để lộ ra đôi chân nuột nà, vạt vào trễ đến ngang bầu ngực.
Nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt khiến cho Hàn Cao Lãng phát điên, thiếu chút nữa là xịt máu mũi.
Anh nhanh chóng lại gần cạnh giường, cúi người xuống vươn tay ra định với chiếc mền đắp cho cô gái. Ai ngờ đâu tay anh chưa kịp chạm vào chiếc mền thì bị Chu Tử Hạ bắt lấy.
Lúc này cô vẫn mê man, không biết trước mặt mình là đối tượng nào. Cô dùng lực kéo mạnh thứ đồ mà mình cầm nắm trong tay.
Cú kéo đột ngột ấy làm cho Hàn Cao Lãng không kịp phản ứng lại, toàn thân anh mất thăng bằng mà ngã nhào về phía cô. Đôi môi mỏng của anh chạm lưới qua đôi môi anh đào của cô gái rồi dừng lại một bên gò má ửng hồng của ai kia.
- Ưm... Thẩm Giai... mình đói quá...
Chu Tử Hạ thì thầm trong cuống họng, thanh âm nhỏ nhẹ mà dịu dàng. Ở khoảng cách gần này Hàn Cao Lãng có thể nghe rõ lời nói của cô, anh khẽ cong môi mỉm cười.
- Gọi hộ mình suất ăn nhanh đi! Một chiếc Hamburger, một cốc sữa tươi trân châu đường đen thêm topping trân châu năm lần.
Vừa nói Chu Tử Hạ khẽ cựa mình, hai mắt cô vẫn nhắm nghiền lại, tay thì vòng qua sau gáy của người đàn ông.
- À còn nữa, bonus thêm cho mình một suất gà rán KFC nha! Khi nào đồ ăn tới thì gọi mình dậy, hiện tại mình không có sức để tự mình đi mua.
Chu Tử Hạ tưởng mình đang ở ký túc xá sinh viên, cô nằm nghiêng người, coi Hàn Cao Lãng như gối ôm mà gác chân lên. Cái tướng nằm ngủ chẳng đẹp đẽ chút nào, áo ngủ đã hở gần hết cặp đùi non của cô.
Hàn Cao Lãng toàn thân cứng đờ, yết hầu chuyển động lên xuống, hai tay anh gồng lên, có thể thấy trên làn da hiện ra từng đường gây xanh.
Đốm lửa dục vọng đã bị vài động tác nhỏ của cô gái đã nhom nhem bốc cháy.
Anh hít một hơi thật sâu sau đó thở dài ra một cái.
Không được! Không được làm càn!
Hàn Cao Lãng tự trấn an phân tâm mình, không cho đại não điều khiển hành động.
Chu Tử Hạ cảm thấy hơi buồn buồn trên da mặt mình, cô khẽ mở mắt ra. Trước mắt cô là một màn ảo ảnh tờ mờ.
Khuôn môi của người đàn ông bị cô nhìn nhầm sang đùi gà rán KFC, không nghĩ ngợi gì nhiều mà nghển cổ lên khẽ cắn.
Đôi mắt phượng hàng của Hàn Cao Lãng khẽ nhíu lại, một tay siết chặt lấy drap giường, tay còn lại thì giữ chặt một bên eo cô gái.
Chu Tử Hạ khẽ cắn nhẹ vào khoé môi anh, nhưng sau đó nhả ra ngay lập tức, thì thào mà nói.
- Gà rán này sao dai quá vậy? Bỏ đi...
Hàn Cao Lãng nhếch khóe môi để lộ nụ cười nham hiểm, ánh mắt chan chứa bao nhiêu tia phức tạp.
- Chu, Tử, Hạ! Em chết chắc rồi!