Ánh mắt cô bối rối, lúc thì nhìn chằm chằm vào đôi mắt dã thú của anh, lúc thì đảo quanh né tránh đi ánh nhìn sắc bén ấy.
Hàn Cao Lãng một tay vuốt ve sống lưng cô gái, tay còn lại đưa lên vuốt ve một bên má cô.
Khoé môi anh nhếch lê, để lộ đường cong tựa hồ như đang cười.
- Lúc nãy chuyện chưa thành, bây giờ tôi cho em ăn lại.
Chu Tử Hạ rùng mình, hai tay siết chặt thành nắm đấm chống vào khuôn ngực tráng kiện cách một lớp áo sơ mi, ra sức vùng dậy.
Nhưng sức lực nữ nhi quá non yếu, bị bàn tay to khoẻ kìm hãm lấy vòng eo thon gọn.
- Em... em không cần... buông em ra...
Chu Tử Hạ ra sức giẫy giụa. Càng phản kháng bao nhiêu thì bên eo truyền đến cơn đau bấy nhiêu.
Hàn Cao Lãng nhíu mày, nhéo một bên má của cô gái.
- Nhóc con, em cắn tôi như vậy định trốn tránh sao?
- Em... đâu có...
Chu Tử Hạ bối rối, vội vàng giải thích lại:
- Chắc tại lúc ấy em mộng du... cho nên... cho nên mới cắn anh.
Nói rồi Chu Tử Hạ tỏ vẻ yếu ớt, nũng nịu như một tiểu thỏ tử đang đòi chủ nhân vuốt ve.
- Em xin lỗi! Thật tình là em không có cố ý...
Nghe cô gái nói vậy, bỗng nhiên Hàn Cao Lãng bật cười thành tiếng. Bàn tay anh đang vuốt ve bên gò má cô bống di chuyển xuống phía dưới, nắm lấy chiếc cằm thon gọn của cô. Song khuôn mặt đẹp trai như tạc dưới ánh nắng ban mai chiếu vào mà ghé sát lại khuôn mặt non nớt của cô gái.
Khoảng cách này quá gần, gần đến nỗi Chu Tử Hạ có cảm giác người đàn ông này đang định hôn cô. Chóp mũi của anh chỉ cách đúng 0.1 cm nữa là chạm vào mũi cô rồi.
Hơi thở trầm ấm mang theo vẻ nam tính phà vào khuôn mặt nhỏ bé của cô, anh khẽ nói.
- Xin lỗi suông như vậy, tôi không có nhận!
Chu Tử Hạ hơi ngửa đầu ra phía sau, đôi mắt biếc long lanh phút chốc co lại, trừng người đàn ông trước mặt.
- Anh... đừng có kén cá chọn canh như vậy có được không?
Việc đã qua, xin lỗi thì cũng đã xin lỗi rồi, cớ sao người đàn ông này lại muốn gây khó dễ với cô đến như vậy chứ?
Lẽ nào muốn trả đũa vì việc cô nói lời chia tay chăng?
Hay là do cô mắc nợ anh một lời cảm ơn vì đêm qua anh đã cứu cô thoát khỏi mất tên lưu manh chết tiệt kia?
Hàn Cao Lãng cau mày, đồng tử trong đôi mắt phượng co lại, toàn thân toả ra sát khí lạnh băng.
- Anh... anh đừng có nhìn em bằng ánh mắt như vậy có được không?
Chu Tử Hạ không chịu nổi ánh nhìn của người đàn ông, đưa một tay lên che lại cái nhìn đầy chết chóc ấy.
Phân tâm cô thầm nghĩ, có phải vừa xin lỗi vừa hành động, như vậy mới vừa ý anh ta hay không?
Chu Tử Hạ cảm thấy não nề, thở dài một cái.
Thôi thì người ta đã mất công cứu cô một mạng, đã thế lại cắn người ta như thế, cũng nên phải lấy lòng đôi chút.
Nghĩ là làm, Chu Tử Hạ vừa che mắt người đàn ông lại, vừa vươn người lên phía trên, đặt một nụ hôn vụng về trên đôi môi mỏng của người đàn ông.
Khi cánh môi mềm mại của cô vừa chạm vào, Chu Tử Hạ cảm thấy toàn thân anh cứng đờ lại. Cô cũng chẳng bận tâm đến cảm xúc hiện tại của anh, tập trung cao độ vào hành động của mình.
Đây là lần đầu cô chủ động hôn, đã thế người trước mặt cô lại là người yêu cũ của mình.
Nụ hôn lướt qua như chuồn chuồn đạp nước, ngay sau đó đôi môi anh đào của cô di chuyển sang khoé môi của anh, nhẹ nhàng hôn lên vết cắn mình đã để lại.
Cô hành động như vậy là đang ngỏ lời xin lỗi, nhưng không biết rằng anh có chấp nhận lời xin lỗi này không.
- Như này... anh có chấp nhận không?
Chu Tử Hạ rời tay khỏi mắt của anh, vội vàng gục xuống khuôn ngực vững chãi để che giấu đi vẻ ngại ngùng của mình.
Hàn Cao Lãng khẽ cười một cái, đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô.
- Không thành tâm một chút nào.
Giọng điệu của anh như đang đùa cợt cô, Chu Tử Hạ liền tức giật, ngẩng mặt lên cáu gắt.
- Như thế nào thì mới thành tâm... ưm...
Chu Tử Hạ chưa kịp nói hết câu thì đã bị anh khoá môi thêm một lần nữa.
Hai mắt cô ngạc nhiên, toàn thân bất động ngay tại chỗ.
Nụ hôn đột ngột kiến cho cô không kịp phản ứng lại, cứ nằm yên ở đó, đón nhận từng đợt hôn cuồng nhiệt của người đàn ông.
Hai tay của Hàn Cao Lãng lúc này ôm chặt hai bên má của cô gái, mở rộng cơ hàm của cô ra, đầu lưỡi thần tốc tấn công vào sâu bên trong khoang miệng. Càn quét mọi không gian bên trong, thăm dò mọi ngóc ngác không thừa một chỗ nào, rồi tìm thấy đầu lưỡi đinh hương của cô mà ngậm mút không thôi.
Chu Tử Hạ mềm lòng, cô đã rung động thêm một lần nữa.
Hai mắt của cô từ từ khép lại, cũng vươn đầu lưỡi ra mà đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt của anh. Một nụ hôn chất chứa bao cảm xúc, bao mật ngọt đằm thắm hoà quyện vào hơi thở nhịp nhàng của hai người.
Nụ hôn kéo dài hơn hai phút, đôi môi anh đào của Chu Tử Hạ bị người đàn ông ngấu nghiến, gặm hút đến sưng phù môi bên dưới. Anh luyến tiếc mà buông bỏ cánh môi mật ngọt ra, sợi tơ bạc giữa hai đầu lưỡi được kéo dài ra, ánh lên dưới ánh nắng triêu dương bên ngoài hất vào.
Bốn mắt nhìn nhau, bỗng bầu không khí rơi vào trầm mặc, yên tĩnh đến lạ thường. Yên tĩnh đến độ Chu Tử Hạ có thể nghe rõ hơi thở gấp gáp cùng với nhịp tim đập loạn nhịp trong lồng ngực của mình.
Chu Tử Hạ ngốc này, có gì đáng để mày rung động đâu chứ?
Cô tự mắng thầm bản thân mình, nhưng lương tâm lại trái với ý điều khiển của cô, trái tim nhỏ bé cứ đập bang bang trong lộng ngực.
- Lần sau muốn xin lỗi điều gì đó thì phải thật lòng như vậy!
Thật cái con khỉ, bà đây cóc cần.
Đáy lòng mắng anh như vậy nhưng ngoài mặt lại nở một nụ cười ngoan ngoãn, gật đầu đồng tình với lời đề nghị của anh.
Chợt não cô nảy số, ngoảnh mặt nhìn ra phía chiếc bàn gỗ kê cạnh đầu giường.
- Đã mấy giờ rồi... hôm nay em còn phải lên lớp.
Hàn Cao Lãng không có ý định buông cô ra, bàn tay hư hỏng của anh vuốt ve cặp đùi thon dài của cô.
- Hơn tám giờ sáng, em định đi học giờ này với ai?
Cô vội vàng giữ chặt lấy bàn tay đang có ý định thăm dò vào nơi cấm địa, khẽ dịch người sang một bên khác, cô mở lời đánh trống lảng.
- Tại anh mà em trễ giờ học.
- Tại tôi?
- Phải, là tại anh!
Hàn Cao Lãng nghe xong nở một nụ cười đen tối, một chân kẹp vào giữa hai chân Chu Tử Hạ.
- Tất cả là tại tôi! Vậy em có muốn tôi bồi thường cho em không?
Chu Tử Hạ nghe câu nói chứa đầy hàm nghĩ của người đàn ông, cô biết ngay trong đầu anh nghĩ cái gì.
Người đàn ông này vừa lưu manh, vừa có suy nghĩ vô cùng đen tối.
- Anh... biến ngay đi! Ai mượn anh bồi thường! Lưu manh vừa thôi, đen tối một vừa hai phải thôi!
Vừa nói Chu Tử Hạ đấm vào lồng ngực của anh. Nhưng khi nghĩ đến anh đã có người khác lại qua lại với mình, cô càng giận dữ mà đấm mạnh hơn.
- Anh mau biến về với cô chân dài, ngực tấn công mông phòng thủ kia đi! Rõ ràng đã có vợ sắp cưới, ai lại dây dưa với tình cũ cơ chứ!
Cô hậm hực, sống mũi cảm thấy cay xè, hốc mắt chẳng mấy chốc ngấn lệ.
Cô đây là đang ghen, có phải không?
Tại sao cô phải ghen với một tên cắm sừng cô trước chứ? Lẽ nào do mối tình đầu này quá sâu đậm khiến cho cô không thể cắt đứt được?
Rõ ràng cô đã tự hứa với lòng mình, phải quen người đàn ông đã phụ mối chân tình của cô kia đi, nhưng cớ sao bóng hình của anh ta vẫn cứ hiện hữu trong tâm trí của cô, khiến cho cô không thể nào quên đi được.
Hàn Cao Lãng nhìn nét mặt của cô gái, anh đoán rằng cô vẫn còn đang hiểu lầm mình. Nhưng bản tính hay trêu ghẹo người yêu đã ăn sâu vào trong máu, ngấm vào tận trong tuỷ của anh. Thế nên Hàn Cao Lãng lại thuận theo bản kịch hờn dỗi của cô gái, không giải thiếu hiểu lầm cho cô ngay, mà ngược lại trêu cô.
- Em ghen sao?
Hàn Cao Lãng cố giấu đi nét mặt tươi cười của mình, chưng bộ mặt lạnh lùng mà chọc ghẹo cô.
- Em ghen thật rồi!
- Khóc luôn rồi này!
Anh nhịn cười, đưa tay lên gặt đi giọt lệ vương trên khoé mắt của Chu Tử Hạ.
Cô sụt sịt vào cái, cúi người lau nước mắt vào áo sơ mi của ai, sau đó mạnh mẽ bác bỏ câu nói vừa rồi của anh.
- Em không có ghen! Anh mới là người hay ghen! Cả nhà anh đều ghen!
Hàn Cao Lãng ngồi thẳng người dậy, đem cô đặt trên đùi mình, sau đó dựa tấm lưng rộng vào thành giường.
- Chu Tử Hạ!
Anh nhẹ nhàng gọi tên cô. Giọng nói của anh quá nhẹ nhàng, tựa như lời gió thổi mà vọng đến bên tai cô, khiến cho cô có chút giật mình.
- Gì cơ?
Đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thân quen, cô không nhịn được nỗi buồn tủi trong lòng mà khóc lớn một lần nữa.
Ở đời có mấy ai hiểu được khi yêu nó lại đau đến như vậy? Đau vì một người, khóc vì một người và càng không thể quên đi một người.
- Tôi còn độc thân!