• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong Ảnh Cận Tử xoay người đi đến trước khung cửa kính lớn, đưa mắt nhìn ra phía bên ngoài. Từ tầng hai mươi tám nhìn xuống dưới dòng đường đông đúc xe cộ đi lại, toàn bộ cảnh tượng trước mặt đều thu gọn vào đồng tử của người ngắm cảnh.

- Phong Lam, tiễn khách!

- Tôi cầu xin ngài! Xin ngài hãy cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ hoàn thành.

Đình Mặc Thâm khẩn cầu, dập đầu xuống đất không thôi, nhưng đáp lại hành động van nài ấy lại là bóng lưng lạnh lùng của Ảnh Cận Tử.

- Ảnh... Ảnh... tổng....

Đình Mặc Thâm chưa kịp nói hết câu đã bị trợ lý cho người đến tống cổ lão ta ra ngoài.

Sau khi bị đuổi ra ngoài, lão ta vẫn còn vấn vương mà quỳ gối trước sảnh lớn, đầu không ngừng đập xuống nền đất mát lạnh.

Nhưng dù có ra sức cầu xin cơ hội thêm bao nhiêu thì đáp án nhận lại càng khiến lão ta hụt hẫng bấy nhiêu.

Lão cứ tưởng con môi dâng lên tận miệng con cá lớn dễ như trở bàn tay, nhưng ai ngờ đâu chuẩn bị gia vị đầy đủ rồi bỗng nhiên con mồi tuột khỏi lưới.

Cổ phần này ông ta đã đặt niềm tin 89% có cơ hội đầu tư vào tập đoàn IZ, nhưng kết quả nhận lại như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt ông ta vậy.

Đình Mặc Thâm lo lắng, cổ phần hắn đầu tư bên tập đoàn Hàn Thị chỉ chiếm 11%, có nguy cơ đứng bên bờ vực phá sản cao nếu như cổ phần bán tháo.

Không, ông ta không thể để tập đoàn mình phá sản được. Thua keo này ta sẽ bày keo khác.

Nếu như bên IZ không chấp thuận thì đã có Hàn Thị chống lưng, ông ta tội gì phải khổ sợ quỳ gối van lạy ở đây làm gì.

Nghĩ là làm, Đình Mặc Thâm lập tức đứng dậy, nhanh chóng đến chiếc xe đậu ở trước cổng tập đoàn IZ.

Ngồi vào trong ghế lái, Đình Mặc Thâm mở máy định thu hồi cổ phiếu bên IZ nhưng tiếc rằng ông ta đã chậm một bước. Hàng loạt cổ phiếu đứng tên hắn đầu tư vào IZ trong phút chốc bị tụt giá không kịp phanh xe.



Đình Mặc Thâm sợ hãi đến đổ mồ hôi lạnh, hai tay luống cuống trên bàn phím, đánh chữ lia lịa như đang muốn cứu với số tài chính béo bở của mình.

Nhưng người tính cũng không bằng trời tính!

Ngay lúc này điện thoại của Đình Mặc Thâm có cuộc gọi đến, ông ta nhanh tay bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng khẩn cấp của trợ lý.

[Đình tổng, không hay rồi! Tất cả cổ phiếu của Đình Thị đầu tư ở hai nơi đã bị bán tháo, công ty chúng ta bây giờ bị tổn thất nặng nề, quỹ tài chính hơn trăm tỷ đã bị bốc hơi. Đình Thị có... có nguy cơ bị phá sản.]

Bộp!

Điện thoại không có trọng lực rơi khỏi tay của Đình Mặc Thâm đạp mạnh xuống bàn phím laptop.

Lão ta chết lặng vài giây, hô hấp trở nên khó khăn.

Ông ta bị sốc đến nỗi hồn lìa khỏi xác, đến tận bây giờ ông vẫn không tin rằng công ty mình bị phá sản.

Nước đi lần này coi như bỏ đi rồi, là do ông ta không coi lịch bói toán trước khi hành động. Để rồi rước hoạ vào thân, số vốn vài trăm tỷ chưa từng dùng đã bị thua lỗ, bị thu hồi trong tích tắc.

Đình Mặc Thâm vội vàng nhặt điện thoại lên, bấm dãy số gọi cho một ai đó.

Đầu dây bên kia đổ chuông vài lần không bắt mắt. Ông ta không chịu bỏ cuộc, nhẫn nhịn nháy máy thêm vài lần nữa.

Đến cuộc gọi lần thứ bảy, đầu dây bên kia mới chịu bắt máy.

- Hàn tổng, tôi... ngài...

Ông ta lo lắng đến nỗi không nói thành câu. Bao nhiêu ý nghĩ định nói ra không phút chốc bị lãng quên, lão ta cứ ấp úng không nói được câu nào thành tiếng.

[Lão già, tôi không ngờ ông lại có lá gan lớn chơi khăm tôi lần hai.]

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đanh thép của Hàn Cao Lãng, càng nghe càng khiến cho Đình Mặc Thâm khiếp sợ.

- Hàn tổng... ngài... ngài nghe... nghe tôi giải thích...

Hàn Cao Lãng lập tức từ chối:

[Rất tiếc trò chơi đã kết thúc! Người thua cuộc là ông! Tôi nghĩ ông nên rút lui rồi chuẩn bị đồ cao chạy xa bay đi. Nếu tôi không nhầm lối chơi lần này, ông thiệt hại hơn ba trăm tỷ. Một con số thật đẹp.]

Đình Mặc Thâm đến lúc này mới nhận ra việc làm sai trái của mình. Ông ta không ngờ chỉ vì một người phụ nữ mà huỷ hoại địa vị gia thế của mình.

Đợt trước công ty ông ta sắp phá sản, là do một tay con gái ông cầu xin sự giúp đỡ.

Lần này thì sao? Liệu ông ta có còn cơ hiệu để mà sửa sai hay không?



Nhưng lời nói của Hàn Cao Lãng vang tới làm đứt mạch suy nghĩ của ông ta.

[Ông đừng có cái suy nghĩ đem con gái cưng thay mặt mình cầu xin sự khoan hồng từ tôi. Ông dám giăng bẫy hãm hại người phụ nữ của tôi thì chỉ có kết cục như vậy mà thôi.]

Vừa dứt câu, Hàn Cao Lãng hành động dứt khoát, không thèm lắng nghe đối phương nói gì mà ngắt máy.

Đình Mặc Thâm ở bên này vò đầu bứt tóc không thôi. Bây giờ ông ta không biết bản thân mình phải làm gì.

Hiện tại trên bản tin quốc tế, việc công ty của ông ta bị phá sản đã nổi đầy trên từng kênh, hàng loạt những bài báo mới đưa tin đến người đọc.

- Haaaa! Tại sao mình lại ngu đến vậy?

Đình Mặc Thâm đập đầu mình thật mạnh vào vô lăng xe, sau đó gục đầu xuống mà khóc.

Vậy là công ty có quỹ tài chính đứng thứ năm thành phố Bế Đoạ đã bị sụp đổ chỉ trong vòng một nốt nhạc.

Trường Đại học m nhạc và Nghệ thuật Toạ Bế.

Đình Thẩm Giai ngồi chết lặng trong nhà vệ sinh, đôi mắt trong phút chốc đỏ au, hốc mắt ngấn lệ. Chiếc điện thoại không cầm vững trên tay rơi bộp xuống đất.

- Vậy là chấm hết rồi sao?

Đình Thầm Giai đưa tay lên che miệng mình lại để làm giảm đi tiếng khóc của mình.

Thế là mọi thứ chấm dứt rồi, chấm dứt thật sự rồi.

Đình Thẩm Giai đã ngầm đoán trước sự việc này cũng sẽ xảy ra, nhưng nó đến quá đột ngột khiến cho cô không kịp trở tay.

Lời thông báo của mẹ mình như một cú thiên lôi giáng xuống trần gian khiến cho hai bên tai của Đình Thẩm Giai ù ù, tinh thần sụp đổ.

Đêm qua cô cũng muốn ngăn chặn việc làm xấu của ba minh, nhưng chỉ vì lòng tham vô đáy đã lấn át lý trí bản tính lương thiện mà ba cô đã sau người nhốt cô vào trong căn phòng.

Sau khi thức dậy Đình Thẩm Giai thấy mình đang nằm ở phòng y tế trong trường học, cô hoang mang không biết mọi chuyện gì đang xảy ra với mình.

Ký ức còn tồn đọng trong tâm trí mình là cuộc nói chuyện của ba với một người đàn ông khác.

Tôi đã sai người đưa người phụ nữ đó đến điểm hẹn, câu nói này đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai cô.

Đình Thẩm Giai bắt đầu nhận thức được sự việc, cô vội vàng rời khỏi phòng y tế.

Chưa kịp rời khỏi thì Chu Tử Hạ xuất hiện trước mặt cô, trên tay cầm lon nước ngọt đưa đến trước mặt cô.

- Uống nước đi.



Đình Thẩm Giai đón nhận lon nước từ tay Chu Tử Hạ, ánh mắt nghi ngờ lén nhìn một lượt từ đầu đến cuối chân của đối phương.

Trên người không có biểu hiện gì khác lạ, lẽ nào đêm qua kế hoạch ba cô sắp đặt không thành?

Nếu thế thì quá tốt rồi, Đình Thẩm Giai không muốn ba mình ngày càng sa vào con đường tội lỗi, và càng phải bảo vệ bạn thân mình bất cứ lúc nào.

Nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy bén, trong suốt tiết học thứ ba chẳng hiểu sao Đình Thẩm Giai cảm thấy trong người mình nôn nao khó dứt, mắt trái thi thoảng giật vài cái liên tục một lúc. Có khi đang yên lặng thì bỗng nhiên nhịp tim của cô đập thất thường, lúc thì nhanh lúc thì chậm.

Tâm trạng bồn chồn, nao nức.

Đến khi nhận được cuộc điện thoại từ phía mẹ mình, Đình Thẩm Giai mới biết rằng công ty ba mình đã bị phá sản ngoài ra bị nợ chồng chất lên đến vài trăm tỷ.

Mẹ cô nói vài phút nữa sẽ có người đến đón cô phía sau cổng trường. Gia định bọn họ sẽ cao chạy xa bay để trốn nợ, vậy là cô vì gia đình này mà đánh mất đi người bạn thời ấu thơ của mình sao?

Số trời đã an bài rồi, mọi chuyện đã xảy ra theo quỹ đạo vốn có, và bản thân mình đã làm điều sai trái đâm sau lưng bạn mình thì còn gì để tiếc nuối cuộc đời này chứ?

Đình Thẩm Giai an ủi bản thân mình, nhặt điện thoại lên, gửi một đoạn tin nhắn tạm biệt đến người bạn của mình.

Đến khi Chu Tử Hạ nhận được tin nhắn này thì Đình Thẩm Giai đã rời xa cô mãi mãi, cô ấy đã cùng gia đình mình sống ẩn ở nơi nào đó, nếu có cơ hội nhất định sẽ gặp lại nhau.

Chu Tử Hạ tự trách bản thân mình, giá như cô không để chế độ máy bay thì liệu rằng cô có thể gặp bạn mình lần cuối không?

Vào thời điểm cô mở máy lên nhận được dòng tin nhắn đã là hơn một tiếng trước, lúc bấy giờ cô hoang mang quay người lại nhìn về phía bàn học của Đình Thẩm Giai, nhưng chỗ đó trống vắng không một bóng người.

Chu Tử Hạ bấm số gọi cho Đình Thẩm Giai, nhưng do nằm ngoài vùng sóng mà không kết nối được.

Suốt một buổi học đó Chu Tử Hạ không có tâm trạng để mà hoàn thành bản nhạc của mình, soạn ra bản nhạc nào thì bản nhạc đó không lỗi lời bài hát cũng lỗi nốt thanh âm.

Có nên đẩy thuyền anh Tử với chị nhà không nhỉ? Muốn đẩy quá nhưng mà sợ gạch đá và sợ đón pháo hoa năm mới sớm quá😁

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK