Phùng Vận không nhận được phản ứng như mong đợi từ hắn, chỉ khẽ cười một chút. Có lẽ đã quen với việc chịu đựng, nàng cũng không thấy u uất như tưởng tượng.
"Xem ra là ta quá ngây thơ rồi. Tướng quân chinh chiến sa trường đã lâu, tất nhiên có thể bày mưu tính kế nghìn dặm, đâu cần một nữ nhân như ta đứng trước mặt chỉ trỏ vướng víu? Thôi vậy, là ta tự mình đa tình..."
Nàng nói xong liền cúi mắt, như có như không mà thở dài.
Bùi Quyết vươn tay kéo nàng vào lòng, cúi đầu nhìn vào đôi mắt đầy tơ m.á.u của nàng.
"Nữ lang nên ngủ đi."
Phùng Vận nhẹ giọng đáp: "Ta không buồn ngủ." Nói rồi, nàng quấn lấy cánh tay hắn, ôm chặt.
"Tướng quân có buồn ngủ không?"
Chẳng đợi hắn trả lời, hơi thở mềm mại mang theo ý cười đã vương bên tai hắn, giọng nàng khẽ khàng: "Nếu không buồn ngủ, vậy chúng ta làm chút chuyện khác đi?"
Nhịp thở của Bùi Quyết bỗng nhiên rối loạn.
Vì nàng mà rối.
136- Lòng thương hại ở đâu.
Hắn không biết, Phùng Vận thích nhất dáng vẻ này của hắn.
Bề ngoài tỏ ra kiềm chế, nhưng hơi thở và ánh mắt đều đã rối loạn đến không thể che giấu.
Có lẽ là do đã quá chán ghét sự lạnh lùng của hắn, hoặc cũng có thể vì đã trải qua cái c.h.ế.t một lần, nàng không còn để tâm người khác vui hay buồn, chỉ để ý cảm xúc của chính mình vào khoảnh khắc này...
Bùi Quyết nói nàng điên.
Thuần Vu Diễm cũng nói nàng điên.
Tiêu Trình thậm chí còn mắng nàng là kẻ điên...
Nàng liền ung dung mà điên dại như thế.
Nàng nữa nằm nữa ngồi trên giường, mắt hơi khép hờ, tăng thêm vài phần yêu mị. Như thể không hề nhận ra nguy hiểm, những ngón tay nàng lướt dọc theo chiến giáp của hắn, từ trên xuống dưới.
"Tháo ra đi, ngài không thấy nặng sao??"
"Không nặng."
"Ta thấy nặng đấy."
Phùng Vận vừa nói vừa đưa tay kéo giáp, như thể muốn mở lồng giam sắt để thả con dã thú bị nhốt trong đó ra. Bùi Quyết nhìn nàng, ban đầu còn mặc kệ nàng làm càn, nhưng càng lúc nàng càng quá đáng. Cuối cùng, hắn không còn dung túng nữa, một tay siết lấy vòng eo mảnh mai của nàng, tay kia giữ c.h.ặ.t cánh tay nhỏ nhắn, ấn nàng xuống giường...
Một nữ lang bé nhỏ, sao có thể chống lại sức lực của tướng quân?
Hơi thở gấp gáp, giãy giụa cũng vô dụng.
Thân thể nàng khẽ run lên, đôi mắt liền đỏ hoe.
"Nó làm ta đau."
Mái tóc rối loạn, y phục xộc xệch, gương mặt dưới ánh lửa mờ ảo như ngọc quý được tạc khéo léo, không chút tì vết. Đường cong mềm mại nơi thắt lưng lộ rõ, dáng vẻ quyến rũ khó tả.
Giữa tình thế này, đôi mắt nàng dễ dàng phủ một tầng sương mờ, sự ấm ức hòa cùng vẻ thiên sinh yêu kiều, tựa hồ là lẽ đương nhiên.
"Tướng quân chỉ biết bắt nạt ta."
Sắc mặt nàng ửng hồng, giọng nói mang theo oán trách. Tay không thể buông xuống, người cũng không thể động đậy, chỉ có thể mềm nhũn tựa như một chú chim non vỗ cánh trong lòng hắn, trông yếu đuối đến mức không ai có thể chống đỡ...
Mà Bùi Quyết chỉ dùng một tay, hơn nữa còn chưa hề dồn sức.
Nhìn kỹ, cổ tay mềm mịn đã hằn đỏ dưới những ngón tay hắn, ngay cả đôi mắt cũng đỏ hoe, là một màu sắc đẹp đẽ.
Cứ như thể nàng vừa chịu một nỗi oan khuất to lớn vậy.
Bùi Quyết vẫn bất động, hơi nghiêng người xuống nhìn nàng.
"Trước khi giao chiến, Tiêu Trình từng sai sứ giả đến đàm phán."
Phùng Vận sững sờ, nhướn mày.
"Ngay lúc này mà tướng quân lại nhắc đến chuyện đó, không thấy mất hứng sao?"
Vừa mới khơi lên chút tình ý liền nhắc đến Tiêu Trình, là muốn lấy mạng ai đây?
Ánh nắng xuyên qua song cửa, vạch ra một đường ranh giới giữa hai người.
Phùng Vận nhìn vào đôi mắt đen láy kia, trầm mặc một thoáng, rồi bỗng cười khẽ, không nặng không nhẹ.
"Tiêu Tử Xương muốn ngài thả Tiêu Dung? Hắn đưa ra điều kiện gì?"
Bùi Quyết đáp: "Hắn muốn nàng."
Phùng Vận nheo mắt, khóe môi cong lên đầy vẻ vô tội, nhưng thân thể lại chẳng ngoan ngoãn chút nào, khẽ cọ vào mép giáp sắt lạnh lẽo.
"Vậy tướng quân đã đồng ý chưa? Một nữ nhân Phùng gia nho nhỏ mà đáng giá cả một tòa thành sao?"
Bùi Quyết im lặng.
Ngọn lửa trong lòng Phùng Vận lập tức bùng lên.
"Nam nhân các ngài thật thú vị. Đổi thê thiếp chẳng khác nào đổi hàng hóa. Hôm nay mặn nồng thắm thiết, chớp mắt đã có thể dâng hai tay tặng cho người khác. Người này đáng giá hai lượng bạc, kẻ kia đáng giá nghìn vàng, mặc cả ngã giá, phân cao thấp sang hèn, nhưng chẳng ai coi bọn ta là con người cả, chỉ như một món đồ chơi..."
Bùi Quyết khẽ căng cứng người. "Ta chưa từng đồng ý."
Phùng Vận bặm môi, nhìn hắn.
"Vậy ta nên cảm tạ tướng quân vì đã không nỡ vứt bỏ ta sao?"
Ánh mắt Bùi Quyết tối lại, nghe ra ý châm chọc trong lời nàng.
Hắn hỏi: "Tiêu Trình đã hạ mình đến mức ấy, chịu đánh đổi cả thành trì, vậy mà nữ lang vẫn không động lòng sao?"
Phùng Vận khẽ cười, ánh mắt trong veo nhưng lại ánh lên chút lạnh lẽo, càng lộ ra nét yêu kiều mê hoặc.
"Thì sao? Đồ ăn trong nồi nhà hàng xóm lúc nào trông cũng ngon hơn. Nếu không phải vì tướng quân thu nhận ta, hắn sớm đã xem ta như rác rưởi rồi..."
Có lẽ vì nhắc đến Tiêu Trình, oán hận và sự đen tối trong lòng nàng đều bị khuấy lên. Càng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Bùi Quyết, nàng càng mất kiên nhẫn. Đôi mắt ánh lên tia tà khí, chỉ muốn lập tức nuốt trọn người nam nhân này vào bụng.
Nhưng mà…
Bùi đại tướng quân đúng là một khúc gỗ.
Ngay cả bộ giáp dày nặng kia cũng chẳng che giấu nổi sự kiêu ngạo ngang tàng của hắn. Rõ ràng đã căng lên đến mức đó, vậy mà vẫn có thể nghiêm túc thảo luận chuyện này?
Thật là một vị tướng quân mâu thuẫn.
Một mặt lạnh lùng kiềm chế, một mặt lại như ngọn núi lửa rực cháy. Phùng Vận không hiểu nổi, làm sao hắn có thể dung hòa hai thái cực trái ngược như vậy trên cùng một con người?
Kiếp này, nàng tự thấy bản thân đã dịu dàng hơn so với kiếp trước, không còn làm bộ làm tịch, không còn giả vờ e thẹn, ấy vậy mà Bùi Quyết lại tỏ ra khách khí với nàng.
Chẳng lẽ vì sống lại một đời, nàng không còn là "hồng nhan họa thủy" trong miệng thầy tướng số nữa sao? Nên hắn không còn bị nàng hấp dẫn nữa?
Con người đúng là loài sinh vật nực cười.
Kiếp trước, khi bị Bùi Quyết hành hạ đến thê thảm, nàng khóc trời gào đất, sống không bằng c.h.ế.t. Vậy mà giờ đây, khi hắn không còn muốn ức h.i.ế.p nàng nữa, nàng lại hoài niệm dáng vẻ khi hắn mất khống chế, bùng nổ như lửa nóng nham thạch…
Đã bao lâu rồi, nàng chưa thấy dáng vẻ đó của hắn?
Có lẽ, ngoài nàng ra, trên đời này chẳng ai biết được rằng, phía sau vẻ lạnh lùng tự phụ ấy, ở một nơi không ai nhìn thấy, Bùi đại tướng quân cũng từng có những khoảnh khắc điên cuồng đến mức nào.
Ý nghĩ ấy khiến Phùng Vận cảm thấy như có một cơn ngứa ngáy đang trêu chọc mình, khiến nàng khó chịu đến không chịu nổi.