Mục lục
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đại tướng quân của các ngươi chính là kẻ cướp đoạt thê tử người khác, vô liêm sỉ, là một tên hèn mạt!”

“Theo chân một tên giặc nhơ nhuốc như vậy, đến tổ tiên dưới mồ cũng phải tức đến bật nắp quan tài! Đúng là nghịch tử bất hiếu, là trứng rùa rác rưởi, dù có c.h.ế.t trận sa trường, đầu thai kiếp sau cũng chỉ là kẻ hèn hạ, tiện nô mà thôi…”

“Bùi cẩu cưỡng đoạt thê tử! Chính là giặc cướp!”

“Các ngươi chỉ biết trốn sau bức tường phân mà tru tréo thôi sao? Có gan thì ra đây nào.”

“Lũ cướp thê hèn hạ, ra đây đấu một trận!”

Tiếng chửi bới ngoài thành khiến các tướng sĩ trên tường thành tức giận đến mức suýt bốc khói đỉnh đầu.

Nhất là khi Đại tướng quân đang đứng ngay đây, họ lại càng cảm thấy mất hết thể diện. Vài người trẻ tuổi nóng tính siết c.h.ặ.t đao, chỉ hận không thể lao ra ngoài c.h.é.m g.i.ế.t, may mà bị Thạch Ẩn giữ c.h.ặ.t lại.

Người chọc người, thật sự có thể chọc điên người ta.

Phùng Vận thân là "người bị cướp đoạt", vẫn bình tĩnh như một lão c.h.ó già thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả Bùi Quyết, kẻ bị mắng thành "ma quỷ cướp thê", cũng chẳng có phản ứng gì, nàng lại thấy rất bất ngờ.

Khó trách nàng nói gì hắn cũng chẳng thèm để tâm.

Hóa ra tung hoành sa trường bao năm, hắn đã bị mắng đến quen da dày rồi.

Phùng Vận nhớ đến dáng vẻ oan ức khi nãy của hắn, liền tiến gần thêm hai bước.

“Đại tướng quân không tức giận sao?”

“Ừ.” Bùi Quyết hờ hững đáp.

Tiếng mắng vẫn tiếp tục, rất chói tai.

Nhưng tranh cãi với họ chẳng ích gì, đối phương căn bản không thèm nghe, chỉ cố chấp nhục mạ. Dẫu sao cũng là quân địch, nếu không chịu nổi, thì cứ mở cổng thành ra đánh đi, đúng ý họ rồi.

“Có thể chịu nhục mới làm nên đại sự, Đại tướng quân thật lợi hại.”

Câu này của Phùng Vận rất chân thành, nếu không có câu sau, chắc chắn sẽ làm Bùi Quyết vừa lòng.

Nhưng nàng nói xong lại dịu dàng cười, bổ sung thêm:

“Chả trách người trong doanh trại đều gọi ngài là ‘Bùi Đại Khí’.”

Bùi Quyết đột nhiên quay đầu, đường nét cứng rắn nơi cằm chợt căng ra.

“Nữ lang vừa nói gì?”

Phùng Vận nhìn sắc mặt hắn, nhẹ nhàng đáp: “Ta nói tướng quân lòng dạ rộng rãi, không tranh hơn thua nhất thời, chẳng trách trong doanh ai ai cũng gọi ngài là ‘Bùi Đại Khí’.”

Bùi Quyết chăm chú nhìn nàng hồi lâu, không nói một lời.

Gương mặt sắc nét, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt thâm sâu khó đoán, lại vô tình chạm đúng sở thích thẩm mỹ của Phùng Vận. Thế nên, trong khoảnh khắc này, vị đại tướng quân mặc áo giáp bỗng nhiên toát ra một loại sức hấp dẫn nam tính mãnh liệt...

Nhưng hắn không đáp lời.

Thao Dang

Phùng Vận liền thắc mắc.

Nàng khen hắn cũng không được sao?

Nàng liếc nhìn xung quanh, tướng sĩ hai bên vẫn đang tranh cãi kịch liệt, không ai chú ý đến họ.

Nàng khẽ nhíu mày, “Ta nói sai gì sao?”

Bùi Quyết chậm rãi quay lại, nhìn về phía quân địch dưới thành với ánh mắt cao ngạo.

“Không sai.”

Phùng Vận thở phào nhẹ nhõm.

Hoàn toàn không hay biết rằng, “Đại Khí” mà nàng nhắc tới không phải “Đại Khí” trong lòng hắn, càng không biết mình vừa chạm phải điểm cấm kỵ nào đó của hắn. Chỉ ba chữ đơn giản suýt nữa đã khiến gương mặt lạnh lùng kia nứt toác.

Tiếng mắng vẫn chưa dứt.

Quân Tề thay phiên nhau lên trận.

Bên quân Bắc Ung, cũng có người luân phiên chửi rủa đáp trả.

Hai bên đấu khẩu kịch liệt, không ai chịu nhường ai.

 

“Có gan thì qua sông đây! Đấu với gia gia ngươi ba trăm hiệp!”

“Phì! Lũ rùa đen rúc sau tường phân, dám đánh không?”

“Lũ nít ranh nước Tề, đi đường còn chưa vững, biết đánh trận gì chứ? Đừng tự lượng sức mình nữa, mau mau đầu hàng đi, rồi về mà b.ú sữa mẹ!”

“Ra đây đánh đi!”

“Qua sông đi!”

“Vây các ngươi một tháng, xem ai c.h.ế.t đói trước!”

“Hừ, lũ nhát gan quần rách, nhìn bộ dạng các ngươi xem, cũng xứng đánh trận sao? Đừng nói một tháng, cho các ngươi một năm cũng không qua nổi hộ thành hà!”

“G.i.ế.t Bùi Quyết!”

“G.i.ế.t Tiêu Trình!”

“G.i.ế.t tên cướp vợ hèn hạ!”

“G.i.ế.t c.h.ó hoàng đế!”

Thành trì Tịnh Châu không lớn, lợi thế nằm ở con hào rộng vây quanh. Hai phe binh sĩ đứng hai bờ sông mắng nhiếc nhau, thoạt nhìn chẳng khác nào bọn hài tử cãi vã, nực cười đến khó tin.

Đây không giống chiến tranh mà Phùng Vận từng hình dung.

Nhưng đây lại là bộ mặt chân thực nhất của chiến tranh.

“Mắng thế này, thật phí giọng.”

Phùng Vận nhớ đến một giai thoại chiến trận từng đọc trong sách.

“Trước kia có một vị tướng, mỗi ngày sai người ra tiền tuyến chửi bới, nhưng tuyệt nhiên không xuất quân. Kết quả là địch giận đến bốc hỏa…”

Bùi Quyết hỏi: “Sau đó thì sao?”

Phùng Vận suy nghĩ một chút rồi đáp:

“Tướng giữ thành không nhịn nổi cơn giận, lao ra nghênh chiến… và kết cục tất nhiên chẳng cần nói cũng biết.”

Bùi Quyết bình thản nói: “Ta không phải vị tướng giữ thành đó.”

Phùng Vận cười nhẹ: “Nhưng Tiêu Trình sẽ là vị tướng công thành kia.”

Nụ cười rạng rỡ như ánh nắng khiến gương mặt nàng bừng sáng, tựa hồ làm cả tường thành cũng rực rỡ theo.

Bùi Quyết lặng lẽ nhìn nàng, không đáp lời.

Phùng Vận nói tiếp: “Đêm qua quân Tề giả vờ công thành để thăm dò, hôm nay lại đến đây khiêu khích. Tướng quân nói xem là vì sao?”

Bùi Quyết hơi nâng cằm, ý bảo nàng tiếp tục.

Phùng Vận thong thả giải thích: “Thành Tịnh Châu cao, hào sâu, kiên cố như bàn thạch. Đêm qua quân Tề công thành thất bại, tổn thất không nhỏ, hẳn trong thời gian ngắn sẽ không dốc toàn lực tấn công. Nhưng hôm nay lại cho một toán nhỏ tới chửi bới khiêu khích, cố ý quấy rối, chờ đến khi mọi người bị chọc tức không chịu nổi, chúng sẽ nhân cơ hội đánh úp. Nếu có thể kích động tướng quân xuất thành nghênh chiến, thì chẳng còn gì tốt hơn.”

Bị vây hãm lâu ngày, dễ sinh nóng nảy, đặc biệt khi lương thực khan hiếm, nước uống cạn kiệt. Nếu lại gặp địch quấy nhiễu khiêu khích, bị chọc giận đến mất bình tĩnh, tất nhiên sẽ rối loạn trận thế.

Mắng chửi trên chiến trường, thực chất chính là một loại chiến thuật đánh vào tâm lý.

Dù tướng giữ thành không mắc bẫy, thì còn binh sĩ trong thành thì sao? Bọn họ đều là những nam nhân nhiệt huyết, đã có gan liều mạng trên sa trường, thì cũng dễ mất kiểm soát giữa những trận đấu khẩu.

Lửa giận bốc lên, nóng đầu hành động thiếu suy nghĩ, chuyện này chưa bao giờ hiếm thấy.

“Chẳng trách trong sách nói ‘công thành là hạ sách, công tâm mới là thượng sách’. Hôm nay ta mới thực sự hiểu được đạo lý ấy.”

Bùi Quyết lặng lẽ nhìn nàng thật sâu.

Đột nhiên lên tiếng: “Thạch Ẩn.”

Thạch Ẩn bước tới: “Đại tướng quân.”

Bùi Quyết hơi nghiêng đầu, ánh mắt quét một vòng.

Đợi đến khi mọi tướng sĩ đều nhìn mình, hắn mới chậm rãi cất giọng:

“Bịt tai lại. Không nghe lời bẩn thỉu, không cần chửi trả. Cứ coi như c.h.ó sủa mà thôi.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK