Trần phu nhân hừ nhẹ một tiếng, không nói gì.
Phùng Doanh thì lại cau mày, liếc nhìn bà ta một cái.
"Hồ ma ma. Đây là trấn Minh Tuyền, phải cẩn thận lời nói, đừng để Phùng gia chúng ta rước họa vào thân."
Hồ ma ma bĩu môi.
"Thập Tam nương chính là quá hiền lành." Hồ ma ma vốn là hồi môn của Trần phu nhân, rất được sủng ái trong phủ, trong lòng vốn không ưa Phùng Vận, lại giỏi nịnh nọt, chiều ý chủ nhân.
Thấy Trần phu nhân không nói, bà ta lại thêm mắm dặm muối:
"Một nét bút chẳng viết ra hai chữ Phùng. Chỉ cần Thập Nhị nương vẫn còn là nữ nhi Phùng gia, dù nàng ta có đổi tên thành Trường Môn hay Đoản Môn, thì vẫn mang họ Phùng. Phu nhân là đích mẫu của nàng ta, cũng là chủ mẫu Phùng gia, chẳng lẽ sản nghiệp Phùng gia lại không do phu nhân làm chủ?"
Viền mắt Phùng Doanh đỏ lên, "Ta đâu có nói A mẫu không làm chủ, ta chỉ... chỉ là muốn nghĩ cho thanh danh của trưởng tỷ, đừng để kéo theo rắc rối."
Gương mặt già nua của Hồ ma ma hơi vặn vẹo, "Thập Tam nương à, không phải ai cũng thuần lương như người. Người lùi một bước, người ta sẽ tiến thêm một bước..."
"Đủ rồi." Trần phu nhân thấy Phùng Doanh cúi gằm đầu xuống, trừng mắt liếc Hồ ma ma một cái.
"Đến lượt ngươi dạy bảo nư lang nhà ta sao?"
Hồ ma ma theo hầu bên Trần phu nhân cả đời, tất nhiên hiểu rõ lúc nào nên nói, lúc nào nên ngậm miệng.
"Đều tại lão nô nhiều chuyện!"
Bà ta khẽ vỗ vỗ khóe miệng, giọng nói sắc nhọn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chỉ là nhìn không nổi, Thập Tam nương quá mềm yếu thôi, người hiền dễ bị bắt nạt mà..."
Trần phu nhân nửa khép hờ mắt.
"Nó còn nhỏ, sau này lớn lên, tự nhiên sẽ hiểu."
Bà ta mang dáng vẻ chủ mẫu, liếc nhìn Phùng Doanh một cái, giấu đi cơn giận trong lòng, dắt con cái bước đến chỗ kẹo hồ lô.
Đường thời này là vật quý giá, kẹo hồ lô lại càng khỏi phải nói. Trước bó cỏ có cắm xiên kẹo, đứng đó là một gã tiểu nhị, chuyên để nghênh đón khách, canh chừng vô cùng cẩn thận.
Phùng Lương vừa tới liền chỉ vào đám kẹo hồ lô.
"Cái này, cái này, ta muốn, tất cả cho ta."
Phùng Trinh sốt ruột nhảy dựng lên.
"Ta cũng muốn, ta cũng muốn."
Tiểu nhị thấy bọn họ ăn mặc hoa lệ, vô cùng c.ung kính hành lễ.
"Bẩm tiểu lang quân, tiểu nữ lang, cái này không bán... chỉ cắm ở đây để lấy hên và chiêu khách thôi."
Nói xong, hắn cười tươi chỉ vào bên trong quán ăn.
"Các vị khách quan nếu muốn dùng bữa, xin mời vào trong."
Trần phu nhân nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:
"Ai nói là muốn mua?"
Tiểu nhị lúng túng cười cười, tưởng mình hiểu lầm, vội vàng chắp tay xin lỗi. Không ngờ Trần phu nhân vẫn lạnh mặt, trầm giọng ra lệnh:
"Hồ ma ma, đi lấy hai xiên xuống cho Thập lang."
Hồ ma ma lập tức đáp vâng, cười cười vươn tay định lấy.
Tiểu nhị vừa thấy tình hình không ổn, sắc mặt liền biến, vội bước lên chắn lại.
"Các ngươi làm gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt mà cũng muốn cướp sao?"
"Cướp?" Hồ ma ma mặt mũi sắc lẹm, gò má cao, giọng the thé, dựa vào thế của Trần phu nhân nên càng lớn tiếng.
"Đồ của chính Phùng gia ta, lấy thì lấy thôi, trước mặt chủ mẫu, đến lượt ngươi, đồ tiện nô, nhiều lời à?"
Tiểu nhị là người mới được tuyển vào sau này, không biết mặt Trần phu nhân mấy người, tức giận đến mức chửi ầm lên.
"Đồ điên từ đâu tới thế này? Nam chưởng quỹ, Nam chưởng quỹ ơi, có người cướp giật đây này!"
"Đồ tiện nô kia, cho ngươi mặt mũi rồi mà không biết điều!"
Hồ ma ma vừa nói, vừa mạnh tay đẩy gã tiểu nhị gầy gò ra, định vươn tay lấy kẹo hồ lô.
Bởi vì đó là đồ trưng bày không bán, nên bó cỏ cắm rất cao, bà ta phải nhón chân mới với tới được. Vừa chạm tay vào được, thì bó cỏ ấy đã bị người khác lấy đi.
"Kẻ trời đánh nào…"
Hồ ma ma nói được một nửa câu, liền nhìn thấy gương mặt thanh tú lạnh lùng của Ôn Hành Tố, lập tức lắp bắp:
"Thì ra là... là Đại lang quân."
235- Tức giận tát thẳng mặt.
Ôn Hành Tố trừng mắt nhìn một cái, bà ta lập tức co rúm lại, lặng lẽ đứng sang một bên, cúi đầu không dám hé răng.
Ôn Hành Tố hỏi Trần thị: "A mẫu, người đang làm gì vậy?"
Bị nhi tử lạnh mặt nhìn chằm chằm, Trần phu nhân mất hết thể diện, sắc mặt khó coi, hừ lạnh một tiếng.
"Lẽ ra phải là ta hỏi ngươi mới đúng. Ôn Hành Tố, gặp mẫu thân mà không hành lễ vấn an, lại còn cao giọng chất vấn, ngươi định làm gì?"
Ôn Hành Tố họ Ôn, tên Hành Tố, chữ nhỏ là Hồi.
Đó là cái tên do thân phụ hắn đặt lúc sinh thời.
Khi tái giá vào Phùng phủ, Trần phu nhân đã nhiều lần hỏi hắn có muốn đổi họ đổi tên hay không, nhưng Ôn Hành Tố đều không chịu. Từ đó, Trần phu nhân cũng rất ít gọi thẳng tên hắn.
Bà ta không muốn nhắc, người khác cũng dần dần không gọi.
Ôn Hành Tố dáng người cao ráo thẳng tắp, đưa bó cỏ trong tay cho tiểu nhị, rồi vén áo, c.ung c.ung kính kính cúi người thi lễ với Trần phu nhân.
"Nhi tử ra mắt A mẫu."
Chưa đợi Trần phu nhân lên tiếng, ánh mắt hắn đã ngước lên, dừng lại trên chuỗi Phật châu treo ở cổ tay bà ta.
"A mẫu đã tin Phật, lẽ ra nên nói lời thiện, làm việc thiện, kính sợ nhân quả."
"Ngươi nói cái gì?" Trần phu nhân không ngờ vừa tới trấn Minh Tuyền đã bị nhi tử mình phản bác, lửa giận bốc ngùn ngụt.
"Ngươi nói ta đứng trước cửa nhà mình lấy hai xiên kẹo, mà gọi là làm ác sự, kết ác quả? Ai dạy ngươi vô phép vô tắc như vậy?"
Thao Dang
Ôn Hành Tố đứng thẳng người dậy, thản nhiên đáp:
"A mẫu, đây là cửa hàng của A Vận. Không hỏi mà tự lấy, tức là trộm."
Cơn giận của Trần phu nhân bốc lên tận đỉnh đầu.
"Cửa hàng của A Vận? A Vận có cửa hàng từ lúc nào? Nó mang họ Phùng, cả con người nó đều là của Phùng gia!"
Lông mày Ôn Hành Tố nhíu c.h.ặ.t lại.
"A Vận đã xuất giá rồi."
Trần phu nhân nghiến c.h.ặ.t răng, sắc mặt tái xanh.
"Không hỏi phụ mẫu, tự ý gả đi, còn có mặt mũi sao?"
"A mẫu!" Ôn Hành Tố rất rõ ràng chuyện năm xưa Phùng Vận bị họ đưa vào doanh trại Bắc Ung như thế nào, nghe vậy sắc mặt càng thêm khó coi, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Trần phu nhân.
"Người làm, trời thấy."
Trần phu nhân cười lạnh, liếc nhìn nhi tử từ trên xuống dưới.
"Đúng là nhi tử ngoan của ta, cánh tay cũng biết quay ra ngoài. Ta nói rồi mà, đường đường chính chính có nhà không chịu về, thì ra là bị con hồ ly tinh ấy mê hoặc đến lú lẫn đầu óc rồi..."
Sắc mặt Ôn Hành Tố tối sầm, "A mẫu!"
"A mẫu!" Phùng Doanh cũng kéo kéo tay áo Trần phu nhân, ra hiệu bảo bà ta đừng nổi nóng giữa đường cái.