Mục lục
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cữu mẫu.”

Một tiếng xưng hô hoàn toàn bình thường, nhưng từ miệng Ngao Thất cất lên lại mang theo một tia trầm khàn dịu dàng, vương vấn một chút đuôi âm như thể chất chứa điều cấm kỵ, “Giao người cho ta là được rồi.”

Tiêu Dung nghe vậy quay đầu lại, nhìn về phía Ngao Thất.

Thiếu niên tướng quân cao ráo oai phong, giáp trụ sáng loáng càng tôn lên vẻ anh tuấn khí khái, lông mày kiếm mắt sao, ngũ quan tuấn tú nổi bật. Nhưng nơi dưới nhân trung, cánh môi khẽ nhếch lên một chút, lộ ra vẻ cứng đầu bướng bỉnh, thoạt trông là biết tính tình không dễ chịu, ánh mắt cũng có chút hung dữ.

“Được.” Phùng Vận mỉm cười với Ngao Thất, khẽ cúi người chào Tiêu Dung.

“Tái biệt, Trưởng công chúa điện hạ.”

Có lẽ vì bên cạnh có mặt Ngao Thất, Tiêu Dung nhìn nụ cười của Phùng Vận, chợt cảm thấy dáng vẻ mình vừa khóc lóc nước mắt ngắn dài đúng là quá trẻ con.

Rõ ràng tuổi tác cũng không hơn kém là bao, nàng ta là một trưởng công chúa cao quý, sao có thể yếu đuối đến thế?

Nàng vội lau sạch nước mắt, cố nén xúc động, khẽ mỉm cười.

“Tái biệt, Phùng thị A Vận.”

Lại hành lễ thật chỉnh tề, “Những ngày qua, đa tạ đã chiếu cố.”

Phùng Vận khẽ cong môi, không nói thêm gì, xoay người rời đi, thẳng hướng cửa tiệm của mình.

Tiêu Dung ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng nàng thật lâu, quay đầu lại thì thấy Ngao Thất cũng đang nhìn.

Thiếu niên ấy nhíu c.h.ặ.t đôi mày, trong ánh mắt chất chứa sự bực bội khó chịu, chỉ khi nhìn về phía Phùng thị A Vận, mới thấy được chút nóng bỏng, tha thiết.

Tiêu Dung bĩu môi, khẽ nhướng mày.

“Ngươi cũng thích nàng sao? Giống như hoàng huynh của ta vậy?”

Ngao Thất liếc nhìn nàng ta một cái, mím c.h.ặ.t môi, rõ ràng lười biếng không muốn nói nhiều.

Tiêu Dung hừ nhẹ một tiếng, “Không dám thừa nhận.”

Ngay lúc đó, cách mười trượng phía trước, xe ngựa vừa dừng lại.

Phùng Doanh đội một chiếc mũ trùm bằng lụa trắng, vừa khéo che đi dung nhan, hai tỳ nữ đỡ nàng ta xuống xe.

Nàng ta thấy Tiêu Dung trước, liền kinh hỉ khẽ gọi một tiếng.

“A Dung…”

Tiêu Dung nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại, nhận ra là nàng ta, chợt ngây người, rồi cũng tràn ngập vui mừng.

“A Doanh…”

Nói rồi định lao tới, lại bị Ngao Thất giơ ngang đao cản lại.

“Trưởng công chúa điện hạ.”

Thanh hoàn thủ đao sáng loáng ánh lạnh, giọng Ngao Thất cũng đầy mất kiên nhẫn.

“Mời theo ta.”

Cái kiểu kiêu ngạo non nớt đặc trưng của thiếu niên lộ ra rõ rệt qua ánh mắt chứa đầy bất mãn ấy, thật sự khiến người ta bực bội.

Miệng thì gọi là “điện hạ”, nhưng thực ra chẳng coi nàng ta ra gì.

Tiêu Dung từ nhỏ được vạn người sủng ái nơi Đài Thành, nếu không phải vì lần này bị bắt làm con tin, chỉ e với một ánh mắt đó của hắn, nàng ta đã sớm nổi trận lôi đình.

Cũng may là đã trưởng thành hơn không ít, chỉ hận hận trừng mắt nhìn Ngao Thất, rồi quay đầu dặn Phùng Doanh.

“A Doanh, đợi ta.”

Nàng ta vừa đi, vừa ngoái đầu nhìn lại từng bước.

“A Dung.” Phùng Doanh bước lên mấy bước, dừng lại, cổ họng nghẹn lại mà dịu dàng an ủi nàng ta.

“A Dung đừng sợ, ta sẽ luôn đợi ngươi, luôn ở bên ngươi.”

Thật ra, Tiêu Dung cũng chẳng hề sợ hãi.

 

Nàng ta làm mặt quỷ với Phùng Doanh, khẽ mỉm cười, lại không hiểu sao quay đầu muốn nhìn Phùng Vận thêm một lần nữa.

Một người tươi cười nói lời từ biệt, một người rưng rưng nước mắt dặn dò an ủi nàng ta.

Từ khi cảm thấy Phùng Vận không còn đáng ghét như trước nữa, nàng ta thường vô thức suy ngẫm về những mâu thuẫn, xung đột đã từng xảy ra giữa mình và Phùng Vận…

Nếu nói Phùng Vận không đáng bị đối xử như vậy, thì rốt c.uộc là ai sai?

Là những nữ lang đứng ra bênh vực cho Phùng Doanh ư?

Không ai thực sự sai cả, vậy tại sao phải hận thù suốt bao nhiêu năm qua?

Tiêu Dung nghĩ mãi mà chẳng thông suốt được.

Chính sảnh nghị quán.

Hai bên Tấn - Tề ngồi đối diện, chia hai hàng tả hữu.

Án bàn không chạm trổ cầu kỳ nhưng đều làm từ gỗ quý thượng hạng, trông trang trọng mà uy nghi, đủ để thể hiện thế cục nghiêm chỉnh.

Vị nữ tử ngồi ở thượng vị bên phía Tấn quốc vận triều phục lộng lẫy, đôi mày cong như cánh bướm, dung nhan kiều diễm lộng lẫy, chính là Lý Tang Nhược, Thái hậu lâm triều.

Bên phía Tấn, các sứ thần lần lượt yên vị.

Bùi Quyết được an trí ngồi tại vị trí sát bên phải Thái hậu Lý Tang Nhược.

Phía Tề quốc, do Thượng thư lệnh Phùng Kính Diêu dẫn đầu cùng hơn mười vị sứ thần, Quận thủ Phùng Kính Đình cũng có mặt.

Chỉ là thượng vị bên phía Tề quốc lại không thấy bóng dáng Tề vương Tiêu Trình.

Chính giữa là một chiếc bàn tròn làm từ gỗ tử đàn quý giá, ngoại trừ hai bên thư lại của hai nước, còn có người trung gian, chính là thế tử Vân Xuyên, Thuần Vu Diễm.

Việc sắp xếp vị trí ngồi thế này đã được hai bên bàn bạc thảo luận rất lâu trước đó, có điều chỉnh lệ thường, xem như đã thể hiện đủ sự tôn trọng dành cho song phương.

Lần này Thuần Vu Diễm không đến muộn, vừa ngồi xuống liền mỉm cười hỏi:

“Quốc quân Tề quốc còn chưa tới sao?”

Lý Tang Nhược khẽ cười, “Giờ lành cũng sắp tới rồi, Tề quân còn chưa tới, chẳng lẽ là cho rằng Đại Tấn ta không đủ thành ý sao?”

Đích thân Thái hậu lâm triều đã đến đây, thành ý đương nhiên là quá đủ.

Thao Dang

Câu này rõ ràng là đang châm biếm Tề quốc không giữ lễ nghi phép tắc.

Phùng Kính Diêu khẽ cau mày, liếc sang đệ đệ Phùng Kính Đình, rồi lập tức đứng dậy, khom người hành lễ với Lý Tang Nhược.

“Xin Thái hậu thứ lỗi, mấy ngày trước bệ hạ có lâm bệnh cảm hàn, thân thể chưa hồi phục, nhất thời trì hoãn…”

“Vậy sao?” Lý Tang Nhược nhấp môi cười, ánh mắt lấp lánh như có như không, “Nếu đã vậy, chờ thêm một lát cũng chẳng sao. Nhưng thân thể ai gia cũng không tiện ngồi lâu, cùng lắm chỉ đợi thêm một khắc thôi, nếu Tề quân còn chưa đến, ai gia sẽ không đợi nữa.”

Từng cái nhấc tay, từng nụ cười của nàng ta đều toát lên phong thái của người ngồi trên cao, dù có phần chua ngoa châm chọc, Tề quốc cũng chỉ có thể nín nhịn.

Bởi vì Tấn quốc là kẻ chiến thắng.

Cũng bởi vì người nam nhân ngồi bên cạnh nàng ta, khiến nàng ta hôm nay có đủ khí phách mà nói ra những lời này.

Lý Tang Nhược càng hiểu rõ điều đó, trong lòng lại càng chua xót khó chịu.

Nàng ta rất muốn nghiêng người nhìn sang Bùi Quyết.

Nhưng nhớ tới lời của Đường Thiếu c.ung, nàng ta lại gắng gượng chịu đựng, hạ thấp ánh mắt, nhấp ngụm trà nhạt, không để bản thân thất thố ở trường hợp quan trọng này.

“Tướng quân.” Tả Trọng bước đến, khẽ cúi đầu, ghé tai Bùi Quyết thấp giọng bẩm báo,

“Phu nhân nói đã chuẩn bị trà giải rượu cho tướng quân ở quán ăn bên ngoài, giữa buổi nghị sự nếu có lúc nghỉ, mời tướng quân ghé qua.”

Bùi Quyết khẽ ừ một tiếng.

Chỉ một tiếng hờ hững, lại như một nhát d.a.o xoáy thẳng vào tim Lý Tang Nhược.

Nàng ta siết c.h.ặ.t nắm tay trong tay áo, cơn giận trào lên, không kìm được khẽ cười lạnh.

“Thượng thư lệnh, giờ đã tới. Chẳng lẽ quý quốc coi ai gia như trò đùa hay sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK