"Người cứ xem như Ngọc Đường Xuân, là của hồi môn chuẩn bị cho trưởng tỷ đi, đã đem làm của hồi môn, thì cũng là đồ của trưởng tỷ thôi..."
"Đồ của nàng ta? Ta thấy đầu óc ngươi cũng hỏng mất rồi!"
Trần phu nhân vốn là nghe tin Phùng Vận mở tiệm đến trấn Minh Tuyền, buôn bán ngày càng phát đạt, hôm nay mới cố ý đuổi theo xem thử.
Bà ta xuất thân thế gia, cũng không phải chưa từng thấy qua cảnh đời, những vật ngoài thân thế này, vốn dĩ bà ta không để trong lòng.
Nhưng từ khi gả vào Phùng gia, vì không giỏi quản lý, sản nghiệp chia cho chi thứ của Phùng gia bị bà ta làm cho teo tóp dần, trong tay thường xuyên thiếu thốn xoay xở.
Thao Dang
Đặc biệt lần này trở về Đài Thành, vì việc của Phùng Kính Đình cần phải chạy vạy khắp nơi, khiến bà ta túng quẫn, trước mặt mấy tức phụ nhà trưởng phòng không ngẩng đầu nổi, trong lòng mới thêm lo lắng.
Sau nghị hòa, những tài sản mua sắm ở quận An Độ, bà ta nhất định phải lấy về.
Sao có thể để cho Phùng Vận chiếm không được?
Chỉ là, bà ta không ngờ, còn chưa kịp cắt một miếng nóng hổi, thì nhi tử, nữ nhi mình đã đồng loạt chống đối.
Thế nên, đối với Phùng Doanh, bà ta cũng chẳng còn giữ thể diện.
"Ngươi làm người tốt cái gì? Ngươi còn nhớ tình tỷ muội, nó đã từng nhớ đến ngươi chưa? Mấy hôm trước chẳng phải còn dụ dỗ nam nhân của ngươi đó sao..."
"A mẫu!"
Phùng Doanh đỏ bừng cả mặt.
Nàng ta vốn không muốn để người khác cảm thấy mình là kẻ bị Tiêu Tam chán ghét. Nhưng mẫu thân nàng ta, cứ sợ nàng ta chưa đủ tủi thân, cứ phải phơi bày ra làm nàng ta mất mặt.
Phùng Doanh mặt đỏ tai hồng.
Chỉ chớp mắt, nàng ta đã thấy phía đối diện phố, có một bóng người quen thuộc, đang đứng đó, nửa cười nửa không, ánh mắt âm u nhìn về phía họ.
"Trưởng tỷ?"
Nghe tiếng nàng ta gọi, đám đông quanh đó đều ngoảnh đầu lại.
Phùng Vận thản nhiên đứng đó, bên cạnh là Bình Nguyên quận chúa tươi cười rạng rỡ, mặt mày như ánh xuân, tươi tắn nở nụ cười.
Ôn Hành Tố sợ Phùng Vận và mẫu thân sẽ đối chọi ngay trước mặt mọi người, vội tiến lên định kéo nàng đi.
"Yêu Yêu, chúng ta vào trong nói chuyện..."
Phù Dương Nghi đối với chuyện Phùng gia chẳng hứng thú, nhưng vừa thấy mỹ nam tử như vậy cũng không khỏi kinh ngạc. Dáng người cao gầy thanh quý, nội liễm nho nhã, không phải ánh sáng chói mắt rực rỡ, mà là sự trong trẻo, ấm áp vừa vặn khiến người ta chạm lòng.
Nàng ta khẽ hỏi Phùng Vận:
"Đây là đại huynh của phu nhân?"
Phùng Vận mỉm cười: "Đúng vậy."
Rồi quay sang giới thiệu với Ôn Hành Tố: "Vị này là Bình Nguyên quận chúa."
Ôn Hành Tố khách khí hành lễ với Phù Dương Nghi, "Không biết quận chúa giá lâm, Ôn mỗ thất lễ."
Phù Dương Nghi vốn đã nghe danh Ôn Hành Tố từ lâu, nay gặp mặt, vô cùng kinh ngạc, "Không ngờ Ôn tướng quân lại trẻ trung tuấn tú như vậy."
Tính nàng ta vốn thẳng thắn, ở phủ trưởng công chúa cũng tự do quen thói, nghĩ gì nói nấy, chẳng chút kiêng kỵ nam nữ.
Ôn Hành Tố nghe vậy có chút lúng túng, cúi mắt đáp lời: "Quận chúa quá khen, Ôn mỗ thực không dám nhận."
Phù Dương Nghi khẽ cười, thấy Phùng gia bên kia ai nấy mặt mày đen kịt, biết Phùng Vận còn phải xử lý chuyện nhà, liền đưa mắt nhìn quanh, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên.
"Đằng kia là nghị quán sao?"
Phùng Vận nói: "Quận chúa có muốn tới xem không?"
Phù Dương Nghi gật đầu liên tục, "Muốn chứ muốn chứ. Ta cũng đang có ý này. Vậy các ngươi cứ nói chuyện, ta tự mình đi dạo nhé?"
Phùng Vận mỉm cười đáp ứng.
Chỉ trong thời gian ngắn đã dựng lên được một nghị quán như thế này, tuy rằng huy động sức người của cả hai nước, nhưng công lao trong đó, cho dù Phùng Vận muốn khiêm tốn, e rằng đám thợ thủ công cũng không chịu để nàng giấu đi.
Trong đó thực sự vận dụng rất nhiều dụng tâm khéo léo, mới có thể từ cấu trúc đơn giản làm hiện ra khí thế rộng lớn và uy nghiêm đến vậy.
Phù Dương Nghi quả thực bị kiến trúc của nghị quán làm chấn động, dẫn theo mấy gia nhân rời đi.
Phùng Vận nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Ôn Hành Tố, liếc qua Trần phu nhân và những người kia, khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười lạnh.
"Bà ta lại làm khó huynh rồi?"
Ôn Hành Tố thở dài, "Là ta không ra gì."
Phùng Vận im lặng.
Dù Trần phu nhân thế nào đi nữa, bà ta cũng là thân mẫu của Ôn Hành Tố, cho nên trước mặt Ôn Hành Tố, nàng rất ít khi nói xấu Trần phu nhân và Phùng Doanh.
Tình cảm của Trần phu nhân đối với Ôn Hành Tố cũng có phần phức tạp.
Nhi tử của tiền phu để lại, nói là không để tâm thì quản thúc còn nghiêm khắc hơn ai hết, từ nhỏ Phùng Vận đã thấy, Ôn Hành Tố so với đám công tử thế gia trong kinh thành còn khổ luyện gấp bội, nếu không cũng chẳng luyện thành một thân văn võ song toàn.
Mà điều đó, ngoài gia thế và gia huấn của họ Ôn, cũng có công lao không nhỏ từ sự nghiêm khắc bức bách của Trần phu nhân.
Nếu nói bà ta để tâm, thì tình cảm dành cho Ôn Hành Tố lại kém xa so với sự cưng chiều đối với ba chị em Phùng Doanh, Phùng Lương, Phùng Trinh.
Đặc biệt là hai đứa nhỏ Phùng Lương và Phùng Trinh, được Trần phu nhân nuông chiều thành tiểu tổ tông, sủng ái đến tận tâm can…
Nỗi giằng co trong lòng Ôn Hành Tố, Phùng Vận đều thấu hiểu.
"Đại huynh cứ đổ hết lên đầu ta đi..." nàng lại khẽ cười, "Bất kể họ nói huynh ra sao, huynh cứ nói là do ta ép buộc."
Ôn Hành Tố nhìn nàng một cái, mỉm cười khổ sở, giọng nói ôn hòa: "Đường đường là nam tử, ta lại chịu không nổi chuyện này mà đẩy hết lên người muội một nữ nhân sao?"
Phùng Vận không nói gì, mặt không biểu cảm bước thẳng về phía quán ăn.
Lúc này Nam Quỳ và Sài Anh cùng mấy người khác cũng đã đi ra, còn có không ít dân chúng không hiểu rõ đầu đuôi, đang vây quanh xem náo nhiệt.
"Trưởng tỷ."
Phùng Doanh nhìn thấy nàng sắc mặt trầm tĩnh đi tới, lập tức từ trên bệ thấp bước xuống, dịu dàng hành lễ với Phùng Vận, trong mắt còn mang theo lo lắng cho nàng.
"Đã lâu không gặp, A tỷ ở bên kia sống có tốt không?"
Phùng Vận lạnh nhạt nhìn gương mặt này.
Cách một đời người, nàng không thể không thừa nhận, bản thân đã sinh ra một loại cảm giác xa lạ.
Kiếp trước trước khi nàng c.h.ế.t, Phùng Doanh đã sớm không còn dáng vẻ thuần thiện như thời thiếu nữ, nàng ta ngày càng giống mẫu thân Trần phu nhân của mình, sắc sảo, ác độc, từng lỗ chân lông đều thấm đẫm m.á.u tanh bẩn thỉu...
Nhưng hiện tại, Phùng Doanh vẫn còn khác biệt với lúc đó.
Một đóa tiểu bạch liên trong trẻo ngây thơ, mảnh mai ngọt ngào, không vướng bụi trần, giọng nói mềm mại, khiêm tốn nhún nhường, lời nói câu nào câu nấy đều nghĩ cho người khác...
Ở Đài Thành khi xưa, mỗi lần Phùng Vận và Khổng Vân Nga bị người ta ức h.i.ế.p, người ra mặt cầu xin thay cho họ, luôn là Phùng Doanh.