Mục lục
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng nhíu mày, “Đi thôi.”

Khi xe ngựa vào đến cửa thành An Độ, lại gặp thêm mấy đoàn người dắt díu cả nhà chuyển đi nơi khác. Giữa không khí náo nhiệt của ngày Tết, cảnh tượng ấy không quá nổi bật, nhưng trong lòng Phùng Vận lại như có tảng đá đè nặng, khó mà thư thái được.

Ngọc Đường Xuân vẫn còn mở cửa kinh doanh, Phùng Vận dạo một vòng chợ, mua chút hàng Tết, rồi dẫn người ghé vào ăn cơm.

Trong quán không nhiều thực khách, Văn Huệ đang nói chuyện với hai tiểu nhị.

Lò than trong phòng cháy đỏ rực, rất ấm áp, càng khiến người ta cảm thấy cái lạnh bên ngoài thêm tê tái.

Văn Huệ tươi cười đón tiếp: “Vào phòng trong ngồi đi. Trời lạnh thế này, muội tới ta còn ngạc nhiên đấy.”

Phùng Vận cười đáp: “Tỷ định khi nào nghỉ bán?”

Văn Huệ nói: “Hôm nay trong quán đã chẳng có mấy khách, ăn xong buổi trưa là ta dọn dẹp rồi đóng cửa, mùng Năm khai trương lại.”

Phùng Vận gật đầu.

Trong lúc ăn cơm, tuyết bên ngoài càng lúc càng dày, bay lả tả như lông ngỗng giữa không trung, chẳng vì Tết đến mà ngừng lại chút nào.

Thao Dang

Trẻ con thì ríu rít vui đùa, chụm tuyết đánh trận, chơi đùa rôm rả.

Thế nhưng nhìn tuyết mỗi lúc một dày, thời tiết lạnh hơn từng chút, cảm giác bất an trong lòng Phùng Vận lại càng thêm mãnh liệt.

Nàng hỏi Văn Huệ về lượng lương thực dự trữ trong kho Ngọc Đường Xuân, rồi ghé sát vào tai A Lâu dặn dò:

“Tiền trong sổ sách, phần dư ra đều đem đổi thành lương thực, vải vóc, một khắc cũng không được chậm. Càng nhiều càng tốt.”

Người từng trải qua những ngày đói khổ, sẽ luôn có nỗi ám ảnh với lương thực.

Trong Trường Môn có xây một kho đá ngầm khổng lồ, đào sâu xuống hai tầng đất, chuyên dùng để tích trữ lương thực.

Dạo gần đây, A Lâu vốn đã cẩn thận lo liệu chuyện tích trữ, nay nghe thêm lời dặn của Phùng Vận, trong lòng càng thêm khẩn trương.

“Lại sắp có chiến sự sao?”

Nếu chỉ là chiến tranh thì còn dễ đối phó, điều nàng sợ chính là tai họa chồng chất, chiến loạn lại thêm thiên tai.

Nhìn không khí rộn ràng trong quán ăn ngày Tết, nàng không nói thêm gì nữa.

“Phòng xa vô họa.”

Bữa trưa rất phong phú. Ăn xong, Văn Huệ bắt đầu tính toán lương bổng cho mấy người làm thuê trong quán, cho họ về ăn Tết.

Từ sau khi Phùng Vận tiếp quản Ngọc Đường Xuân, nàng chưa từng mua nô bộc, những người làm việc ở đây đều là dân thường tự do, không có ràng buộc, không có thân phận ký kết, chỉ đơn thuần là kiếm tiền nuôi sống gia đình. Vì quán ăn này cho ăn ngon, đãi ngộ lại cao, ai cũng sợ sang năm sẽ bị người khác chiếm mất chỗ, thi nhau xin được ở lại trông quán.

Văn Huệ mỉm cười từ chối:

“Về nhà ăn Tết cả đi. Mùng Năm khai trương, nhớ tới điểm danh.”

Mọi người rối rít cảm ơn rồi rời đi.

Văn Huệ ở lại kiểm kê sổ sách, Phùng Vận không đợi nàng, lên xe về lại thôn Hoa Khê trước.

Vừa tới đầu thôn, đã nghe một tràng tiếng khóc vang dội, nghẹn ngào như than trời trách đất, ai đó khóc đến đứt ruột gan, nghe thôi cũng khiến lòng người nhói đau.

Phùng Vận ra hiệu bằng mắt cho A Lâu, “Đi xem có chuyện gì.”

 

315- Thế tử dùng được thật.

A Lâu vừa tới nơi, đã thấy một đám thôn dân túa ra phía trước, tiếng khóc xé tan không khí đón năm mới, ai nấy mặt mày đều rất nặng nề.

Lờ mờ truyền đến vài lời đối thoại.

“Đổ rồi, bị đè c.h.ế.t một người…”

“Thật tội, đến bữa cơm tất niên cũng chưa kịp ăn một miếng.”

Phùng Vận tựa vào vách xe, toàn thân lạnh buốt, siết c.h.ặ.t lò sưởi trong tay, siết mãi vẫn không đủ ấm.

Một lúc lâu sau, A Lâu mới hổn hển quay lại.

“Nữ lang, phía trước có căn nhà sập rồi, đè c.h.ế.t người.”

Khu đó là mấy hộ dân lưu tán từng tới định cư ở quận An Độ.

Khi Hà Khiết ban bố tân chính, tuy có cấp phí an cư, nhưng do túng thiếu lại muốn tiết kiệm, nhà cửa của mấy người ấy phần lớn dựng rất tạm bợ, có nhà thậm chí chỉ đi tìm gỗ trên núi với cỏ tranh mà dựng tạm chỗ trú thân.

Trời không mưa tuyết thì còn gắng chịu được qua mùa đông, nhưng tuyết đợt này cứ rơi mãi không dứt, c.uối cùng đã đè sập những căn lều tranh ấy, hơn mười hộ gia đình, sụp đổ liền một mảng.

Phùng Vận bảo A Lâu dẫn vài bộ khúc qua giúp, chuyển đồ đạc còn lại trong nhà ra, người bị thương thì đưa tới chỗ Diêu đại phu cứu chữa, không có chỗ ở thì dọn hai gian khách phòng ở Trường Môn để họ nghỉ tạm.

“Nhà của Lý chính nương tử đúng là ấm thật đó.”

“Có đốt địa kháng mà…”

“Bảo sao, chứ mùa đông này đốt địa kháng cũng tốn than lắm đấy? Cả nhà ta có vắt sạch xương lấy mỡ cũng không đủ tiền mà đốt.”

“Nhà bình thường nào có được đãi ngộ như thế? Ngay cả củi nấu cơm mỗi ngày cũng phải tiết kiệm từng nhúm.”

Mọi người bàn tán không ngớt, vừa hâm mộ vừa thở dài.

Ngoài cửa sổ, gió tuyết càng lúc càng lớn, ai nấy mặt mày u sầu.

“Tuyết kiểu này, không biết đến khi nào mới ngừng nổi…”

“Năm nay mà còn sống được, sang năm biết sống ra sao.”

“Hay chúng ta cũng đến nhà Lý chính nương tử xin làm việc đi? Có lương, có cơm ăn, còn có kháng ấm để ngủ…”

“Nhưng Trường Môn không phải ai cũng thu nhận đâu, Lý chính nương tử không nuôi kẻ lười. Ngươi nhìn ngươi đi, nếu ngày trước nghe lời thập trưởng, đi đắp gạch đất nện xây căn nhà đất, giờ này còn bị sập nhà không?”

“Con mẹ nhà ngươi, nói chuyện ngu ngốc! Đừng nói nhà đất nện, ta còn muốn ở nhà gạch xanh mái ngói cơ, nhưng có tiền không hả?”

“Thôi đi thôi đi, ngày mai kiếm đâu ra khẩu phần đã không biết nữa rồi!”

“Sợ gì chứ? Lý chính nương tử tốt bụng, chắc chắn sẽ không mặc kệ bọn mình đâu…”

Phùng Vận đi ngang qua ngoài cửa, nghe thấy tiếng bàn tán ồn ào bên trong, khẽ nhíu mày, dừng bước, sai hai bộ khúc mang nước trà nóng vào, còn mình thì quay người rời đi.

Trong phòng khách đã có một thập trưởng và mấy ngũ trưởng đang chờ sẵn.

Thấy nàng bước vào, ai nấy đều cúi đầu, sắc mặt xám xịt.

“Ngồi đi.” Phùng Vận bảo người dâng trà, rồi ngồi thẳng người nói: “Gọi các ngươi đến là để bàn bạc xem phải giải quyết chuyện ăn Tết của những người kia thế nào.”

Dương thập trưởng liếc nhìn nàng một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK