Thế nhưng mấy năm trôi qua, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thuần Vu Diễm quanh năm chu du khắp chư hầu, rất ít khi quay về Vân Xuyên, vô hình trung cũng tránh được va chạm với Vân Xuyên vương, dường như rất kiên nhẫn chờ đến ngày phụ vương khuất núi, rồi mới tiếp nhận giang sơn…
Tóm lại, nước Vân Xuyên vốn đã là một tồn tại đặc biệt, giờ lại có thêm một vị thế tử đặc biệt, liền chủ đạo cả hội nghị nghị hòa đặc biệt lần này.
Mà một vị thế tử ngông c.uồng khó thuần như vậy, thế mà công khai lẫn ngấm ngầm đứng về phía Phùng Thập Nhị nương.
Tiếng xấu hồng nhan họa thủy, e rằng đã in sâu vào lòng người.
Phùng Vận khẽ tựa vào bên người Bùi Quyết, mỉm cười đáp lễ Thuần Vu Diễm.
Xung quanh toàn là những lời khen tán dương, ca tụng Phùng gia ở Hứa Châu gia giáo nghiêm cẩn, mới có thể dưỡng thành một nữ lang xuất sắc như vậy.
Trên mặt Phùng Kính Diêu vẫn treo nụ cười, nhưng đáy mắt đã lạnh như băng, còn Phùng Kính Đình thì xấu hổ muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Chuyện An Độ tiến cống mỹ nhân sớm đã truyền khắp nơi.
Đám người kia ngoài miệng thì không nói ra, nhưng từng lời từng chữ chẳng khác nào tát vào mặt ông ta.
Giữa những lời khách sáo giả lả ấy, Tiêu Trình hơi ngẩng mắt:
“Giờ cũng sắp đến rồi.”
Hắn là thiên tử, thân phận tôn quý, không cần chờ ai nhắc nhở.
Ánh mắt vô tình quét qua Phùng Vận, sắc mặt lạnh lùng, sải bước thẳng vào trong.
Bùi Quyết liếc vào đại sảnh, cúi đầu dặn dò Phùng Vận:
“Vận nương ở thư phòng chờ ta.”
Phùng Vận khẽ cười:
“Phu quân cứ tự nhiên.”
Nàng luôn xưng hô với hắn là “phu quân” nơi đông người, dịu dàng khéo léo, giữ đúng phong thái của danh môn khuê nữ, đoan trang ung dung, lễ nghi chu toàn, không có nửa phần thất lễ, cũng đã cho Bùi Quyết đủ thể diện.
Bùi Quyết liếc nhìn nàng, môi khẽ cong lên một nét cười khó nhận ra.
Thao Dang
Không nói thêm gì, xoay người đi tìm Ngao Thất.
“Trông chừng cữu mẫu cho tốt.”
Ngao Thất hân hoan trong lòng.
Trong mắt A cữu, hắn đã là người có thể giao phó trọng trách…
Hắn bước nhanh lên, khom người hành lễ:
“Ngoại điệt hiểu rồi!”
Bùi Quyết liếc nhìn hắn một cái, môi mím c.h.ặ.t, sải bước đi thẳng vào trong.
“Phùng Thập Nhị.”
Thuần Vu Diễm vẫn chưa rời đi, mỉm cười nhìn Phùng Vận, giọng thản nhiên:
“Nàng hại ta khổ lắm đấy.”
Phùng Vận khó hiểu:
“Không biết thế tử có ý gì?”
Ánh mắt Thuần Vu Diễm chợt dừng lại trên người nàng, ánh nhìn m.ô.n.g lung như đang cất giấu điều gì, rồi nhìn mãi, trong đáy mắt dường như có chút thất thần.
Ngao Thất nhắc nhở:
“Thế tử, sắp đến giờ rồi.”
Thuần Vu Diễm chậm rãi thu lại ánh mắt, khẽ hừ một tiếng:
“Sau này sẽ tìm nàng tính sổ!”
Vẫn cái kiểu kiêu ngạo, chẳng lẽ là vì bị Giang Ngâm làm khó mà sinh bực tức?
Phùng Vận hơi nhướn mày, ánh mắt mang chút dò xét:
“Ta còn chưa kịp tìm thế tử đòi nợ đấy, thế tử rốt c.uộc đã làm gì Giang cơ rồi? Khi ta ra ngoài còn thấy nàng ấy hồn vía lên mây, hay là thế tử…”
“Ta chẳng làm gì hết!”
Thuần Vu Diễm nghĩ đến cái ôm vừa rồi, trong lòng có chút chột dạ, không đợi nàng nói hết, đã phất tay áo bỏ đi, không buồn quay đầu.
Phùng Vận nhìn theo bóng lưng y, nghiêng đầu hỏi Ngao Thất:
“Ngươi thấy y có phải làm chuyện mờ ám mà chột dạ không?”
Ngao Thất bĩu môi:
“Chẳng có ý tốt.”
Phùng Vận chưa nghe rõ:
“Cái gì?”
Ngao Thất mím môi, hạ thấp giọng:
“Cữu mẫu phải cẩn thận với người này.”
Tuổi mười bảy tuy còn nhỏ, nhưng cũng đã là một nam nhân.
Bản năng giống đực trời sinh khiến bọn họ luôn nhanh chóng phân biệt ai là đối thủ trong việc “giành bạn đời”, mà lúc này, Ngao Thất đối với Thuần Vu Diễm chính là thế, lập trường rõ ràng rành mạch.
Trừ A cữu ra, tất cả đều là tình địch.
“Cữu mẫu theo ta sang thư phòng ngồi một lát.”
Trong chính sảnh nghị sự, chỉ có sứ thần hai nước mới được vào, nhưng cả hai bên đều mang theo thuộc hạ và người đi cùng, nên họ được phân về các thư phòng riêng nghỉ ngơi, chờ đợi.
Một gian bên trái, một gian bên phải, đối ứng với hai đoàn sứ thần bước vào đại sảnh, mỗi thư phòng đều có một khung cửa sổ, tiện cho việc truyền đạt văn thư.
Bản thiết kế này do chính tay Phùng Vận vẽ ra, nên kết cấu trong ngoài nàng đều rõ như lòng bàn tay.
Nàng hỏi Ngao Thất:
“Ngươi vào trong cùng ta chứ?”
“Ta đi với cữu mẫu.”
Ngao Thất vui vẻ vô cùng, nụ cười sáng lạn, dẫn nàng vào trong, chọn ngay chỗ gần cửa sổ:
“Cữu mẫu ngồi đi, ta đi lấy chút đồ ngon cho người ăn.”
“Ngươi vừa nói gì?”
Phùng Vận có chút không tin vào tai mình.
Lấy đồ ngon, mấy lời thế này chẳng phải chỉ nói với trẻ con hoặc Ngao Tử thôi sao? Thế mà lại thốt ra từ miệng Ngao Thất, lại còn dùng giọng điệu cưng chiều như vậy, mà đối tượng lại là nàng?
May mà quanh đây không có người ngoài.
Phùng Vận khẽ nhướng mày, ánh mắt hơi động:
“Ngươi ăn nói cho đàng hoàng một chút.”
Ngao Thất vừa rồi chỉ là buột miệng, nghe thế bèn bật cười:
“Ta cũng coi cữu mẫu như Ngao Tử vậy mà.”
Là nàng nói hắn giống một con mèo lớn.
Hắn liền mượn lời ấy mà chặn lại nàng.
Quả nhiên vẫn chỉ là một thiếu niên, một chút cũng không chịu lép vế.
Nói xong đã xoay người ra ngoài, không biết từ đâu như làm phép mà mang về hai gói bánh ngọt và trái cây khô.
Những thứ quà vặt như thế vốn không nên xuất hiện ở nơi trang nghiêm như thế này, khiến những người khác trong thư phòng nhìn đến trợn mắt há mồm.
Mà Ngao Thất lại làm như chẳng thấy gì, như đang dỗ dành tiểu hài tử, đặt cả hai gói vào tay Phùng Vận, rồi đích thân rót trà châm nước, hầu hạ chẳng khác nào c.ung kính một nàng công chúa.
“Muốn gì, cữu mẫu cứ việc nói với ta.”
Phùng Vận khẽ lắc đầu, mỉm cười từ chối:
“Không cần đâu, tướng quân khách khí quá rồi.”
Nghe thấy nàng gọi mình là tướng quân với giọng điệu xa cách như vậy, Ngao Thất không vui, trừng mắt nhìn qua.
Đôi mắt ấy tròn xoe, chẳng khác nào Ngao Tử khi bị nàng trêu chọc quá mức mà giận dỗi, khiến Phùng Vận bất giác cong khóe môi cười khẽ.
Ngao Thất thấy nàng cười, cũng lập tức rạng rỡ theo.
“Có ngon không? Là do phụ thân ta mang từ nhà tới, do chính tay mẫu thân ta làm đấy.”
Phùng Vận khựng lại, thoáng sững người.
Loại bánh đầy tình cảm thế này, nếu nuốt vào bụng nàng, để Ngao phu nhân biết được, chẳng phải sẽ tức giận đến ngất đi sao?
Nhưng nàng vẫn nể mặt hắn, nhẹ giọng đáp:
“Ngon lắm.”
Bánh mềm mịn, thơm ngọt, giống hệt loại bánh hoàng mễ mà nàng từng ăn hồi nhỏ.
Cắn một miếng, dẻo quánh kéo thành sợi, mềm dai mà thơm nức.
Hồi nhỏ, mẫu thân nàng cũng từng làm cho nàng ăn như vậy.
Khi ấy nàng còn nghịch ngợm, cố tình kéo những sợi bánh ra thật dài, c.uối cùng lại dính cả lên quần áo, chọc mẫu thân giận mà quở trách.
Nhưng c.uối cùng người lại cúi xuống, nhẹ nhàng lau sạch cho nàng, còn dịu dàng nhắc nhở nàng không được để người ngoài nhìn thấy, kẻo bị nói là không có quy củ.
Phùng Vận vừa ăn, bỗng dưng như cắn phải hương vị của năm xưa, mùi vị tuổi thơ, mùi vị của mẫu thân.
Nàng cụp mi mắt, ánh nhìn mơ hồ phủ lên một tầng sương mỏng.
Ngao Thất cúi xuống nhìn nàng, khẽ hỏi:
“Sao vậy?”
Phùng Vận không muốn nhiều lời, khẽ cong môi cười:
“Bánh ngon quá, xúc động thôi.”
Ngao Thất nghe vậy, lồng n.g.ự.c bỗng siết c.h.ặ.t, trong lòng như có hàng ngàn tiểu nhân đang nhảy nhót hoan hỉ.
Chỉ cảm thấy mặt mũi nóng bừng, đến vành tai cũng đỏ ửng cả lên…