Mục lục
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con hiểu rồi.”

Ngao phu nhân không nói thêm gì nữa, mà cổ họng Ngao Thất lại dâng lên nghẹn ngào.

Mẫu thân còn kiên cường hơn hắn tưởng. Sau khi biết được quyết định của A cữu, từ đầu đến c.uối bà không hề lộ ra vẻ hoảng loạn, sắp xếp đâu ra đấy mọi việc, sự dứt khoát ấy khiến hắn kinh ngạc.

Trong khoảnh khắc đó, Ngao Thất bỗng cảm thấy hắn chưa từng hiểu rõ mẫu thân.

“A mẫu.”

Ánh mắt Ngao Thất dịu lại, tràn đầy quyến luyến.

“Tại sao người không lo cho A phụ?”

Ngao phu nhân mím môi, môi bà rất đầy đặn, vừa nhìn đã biết là người bướng bỉnh, điểm này, Ngao Thất rất giống bà.

“Ông ấy không cần ta lo.”

Lông mày Ngao Thất nhíu c.h.ặ.t: “A mẫu…”

Ngao phu nhân siết c.h.ặ.t đứa trẻ trong lòng, khóe mắt bỗng cay xè.

“Giấy hòa ly ta đã viết sẵn rồi. Một khi xảy ra chuyện, ông ta họ Ngao, ta họ Bùi, hai người không còn liên quan gì, Ngao gia tự có đường sống.”

Ngao gia là thế gia của Đại Tấn, có danh vọng, có tài lực, có địa vị hiển hách. Một khi cắt đứt quan hệ thông gia với họ Bùi, cho dù Bùi gia có tạo phản, Lý Tông Huấn cũng không dám tùy tiện ra tay.

Huống hồ ông ta còn muốn gả ngoại tôn nữ Thôi Trĩ cho Ngao Thất, kết thông gia với Ngao gia, Ngao gia là đối tượng mà nhà họ Lý muốn lôi kéo, trừ phi vạn bất đắc dĩ, làm sao dám trở mặt?

Những đầu mối lợi hại trong đó, Ngao phu nhân đều đã nghĩ thấu đáo, nhưng trong lòng Ngao Thất lại cảm thấy buốt giá.

“A phụ đồng ý sao?”

“Ta mặc kệ ông ấy có đồng ý hay không.”

Ngao phu nhân nhớ lại lúc mình ném tờ giấy hòa ly lên trước mặt Ngao Chính, dáng vẻ đau lòng tuyệt vọng của ông ta, lời cay nghiệt suýt buột miệng lại bị bà nuốt trở vào, chỉ nhẹ giọng hỏi:

“Thế sự ép buộc, con sẽ không trách mẫu thân chứ?”

Ngao Thất cụp mắt, như bị gió tuyết che mờ tầm nhìn, thật lâu mới khẽ nói:

“A mẫu, có phải người đã muốn làm vậy từ lâu rồi không?”

Ngao phu nhân im lặng.

Ngao Thất nói: “Thật ra A phụ rất để tâm đến người.”

Ngao phu nhân đáp: “Ông ấy phải để tâm đến quá nhiều người. Về sau ta là Bùi Uyển, không còn là Ngao phu nhân, ông ấy sẽ bớt đi một mối bận lòng, nhẹ nhàng hơn nhiều.”

Mâu thuẫn giữa phụ mẫu đã kéo dài từ lâu, Ngao Thất là người bị kẹt ở giữa, nhìn mãi cũng mệt rồi. Lần này, vốn chỉ là để mẫu thân đưa các hài tử đi tránh nạn trước, Ngao Chính cũng đồng ý, ai ngờ Ngao phu nhân lại nhân cơ hội lấy cớ bảo toàn Ngao gia, chủ động đề xuất hòa ly.

Ngao Thất không đồng tình, nhưng nghĩ lại thấy để họ cách xa một thời gian cũng chẳng phải chuyện xấu, nên không khuyên can nữa, chỉ nói:

“Nếu có người hỏi, con sẽ nói ra ngoài rằng A mẫu cãi nhau với A phụ, mang A Tả và A Hữu bỏ đi trong cơn giận. Nhưng A mẫu tuyệt đối không thể quay về Trung Kinh lúc này, tạm nghe theo A cữu, đến ở nhờ Đồ gia ổ bảo vài hôm, đợi khi mọi chuyện rõ ràng, con và A phụ sẽ cùng đến đón người.”

Ngao phu nhân muốn nói không cần Ngao Chính tới đón, nhưng nhi tử đã có lòng, cũng không tiện làm hắn khó xử, chỉ “ừm” một tiếng, rồi chuyển đề tài.

“Nếu cữu mẫu con chịu đi cùng ta, thì A cữu con sẽ không còn lo nghĩ nữa.”

Lông mày Ngao Thất lập tức chau lại.

“Nàng ấy không thể đi, cũng sẽ không đi.”

 

Lúc này, ánh mắt thiên hạ đều đổ dồn về Xuân Chừng quán, nếu Phùng Vận rời đi, tất nhiên sẽ gây ra nghi ngờ. Dù không có mối liên hệ ấy, nàng cũng không thể vì an nguy của bản thân mà bỏ lại mọi người.

Thực ra, Bùi Uyển cũng thế.

Nếu không phải vì A Tả và A Hữu còn quá nhỏ, bà há lại rời đi?

Gió tuyết mỗi lúc một lớn, thổi đến mức không thể mở mắt.

Sau một hồi dài trầm mặc, giữa tiếng gào rít của gió tuyết, giọng nói thấp thoáng của Ngao phu nhân vang lên.

“Trong rương trong phòng ta có mấy đôi giày mới, là làm cho con và A phụ. Sau khi ta đi, nhớ mang ra, chia cho ông ấy hai đôi.”

Trên mặt Ngao Thất hiện lên nét tươi cười: “Vâng.”

Phu thê dù cãi cọ gay gắt, nhưng A mẫu vẫn quan tâm đến A phụ, giống như trong lòng A phụ cũng vẫn nhớ nhung A mẫu.

Chỉ là trong lòng A mẫu, c.uối cùng vẫn không cam lòng.

Đêm hôm đó, Bùi Quyết không trở về.

Phùng Vận nằm trong màn la, miễn cưỡng chợp mắt được một lát, khi mở mắt tỉnh dậy, phát hiện bên giường trống trơn, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Chờ đợi là một sự giày vò dài đằng đẵng…

Nàng khẽ vuốt lớp chăn gấm mềm mại, đôi mắt hơi híp lại.

Tiểu Mãn đã đốt hương Tiếu Hà, hương thơm ngập đầy gian phòng, thoang thoảng thanh nhã và ngọt ngào, vậy mà tâm trí nàng lại rối như tơ vò…

Trời sáng, tuyết vẫn chưa ngừng rơi, lại có chiếu chỉ từ Cù Dự đưa tới Xuân Chừng quán, vẫn là danh nghĩa thăm bệnh và ban thưởng, nhân sâm cùng các loại bổ phẩm lần lượt được đưa vào.

Lại có mấy vị sứ thần đến cửa, muốn cầu kiến Bùi đại tướng quân, ôm tâm tư làm người trung gian điều giải.

Phùng Vận không rời khỏi phòng, toàn bộ đều từ chối.

Tưởng rằng như vậy có thể giằng co thêm hai ngày, ai ngờ Lý Tang Nhược không màng thân thể yếu ớt sau sẩy thai, mình mang bệnh, lại ăn vận đơn sơ, đích thân đến Xuân Chừng quán thăm bệnh.

Nhận được tin, Phùng Vận khẽ giật mình.

Nàng nghi ngờ có phải Lý Tang Nhược đã nghe được tin tức, biết Bùi Quyết không có mặt ở Xuân Chừng quán, nên mới cố tình đến để thăm dò hư thực.

Nếu không, với tình trạng thân thể như thế, tại sao phải mạo hiểm?

“Phu nhân, phải làm sao đây?” Cát Quảng lo lắng nói, “Tuyết rơi quá lớn, người giữ cửa không dám để Thái hậu đứng ngoài quá lâu, đang rất sốt ruột.”

Phùng Vận trầm ngâm giây lát, rồi chậm rãi nói:

“Vậy thì mời vào đi.”

Thao Dang

Mọi người nhìn nàng đầy do dự, nhưng Phùng Vận bình thản mở lời, giọng điệu bình tĩnh, thần sắc cũng vô cùng điềm tĩnh.

“Tiểu Mãn, giúp ta thay y phục, nghênh tiếp Thái hậu.”

Lý Tang Nhược được nghênh vào tiền sảnh Xuân Chừng quán, Ôn Hành Tố với vai trò chủ nhân đích thân ra tiếp đón. Có lẽ bởi phong thái quân tử nhã nhặn của hắn khiến Thái hậu không có gì để bắt bẻ, nên cho đến khi Phùng Vận ra mặt, Thái hậu bệnh trong người vẫn giữ được bình ổn, nét mặt ôn hòa, mỉm cười, không hề có vẻ sắc bén như thường lệ, còn mang theo một đống lễ vật, trông cứ như thật sự đến thăm bệnh.

“Thần phụ tham kiến Thái hậu điện hạ, điện hạ kim an.”

Phùng Vận hành lễ rất đúng mực, chưa đợi Lý Tang Nhược cho miễn lễ, đã khẽ lấy khăn che miệng, ho khẽ vài tiếng.

Được Diêu Nho chăm sóc từng li từng tí, lại có Bùi Quyết trông chừng uống thuốc, thật ra thân thể nàng đã hồi phục nhiều, nhưng không son phấn, không trang điểm, sắc mặt vẫn trắng bệch.

Lý Tang Nhược nhìn nàng một cái, mỉm cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK