Mục lục
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

140- Khiêu chiến và đấu võ mồm.

Bên ngoài gió lớn, Bùi Quyết vừa bước ra cửa đã có người dắt Đạp Tuyết đến chờ sẵn.

Hắn không nói một lời, nhận lấy dây cương rồi xoay người lên ngựa, sau đó đưa tay về phía Phùng Vận.

Phùng Vận do dự tiến lại gần.

“Đại tướng quân, ta có thể tự cưỡi ngựa.”

Bùi Quyết đáp: “Không có dư ngựa.”

Nói cách khác, không có con ngựa nào thừa cho nàng dùng. Phùng Vận chấp nhận sự thật này, vươn tay về phía hắn.

Bùi Quyết nắm lấy, nhưng không lập tức nâng nàng lên: “Trước hay sau?”

Đây là sự tôn trọng dành cho người cùng cưỡi, Phùng Vận suy nghĩ một chút rồi nói: “Sau đi.”

Ngồi sau thì có thể ôm eo hắn hoặc không. Nếu ngồi trước, hắn sẽ ôm nàng, không có lựa chọn nào khác. Hơn nữa, hắn lúc nào cũng đẩy tới mạnh mẽ, khiến nàng không dễ chịu, giữa ban ngày ban mặt vẫn nên tránh thì hơn.

Bùi Quyết không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ ra hiệu cho nàng đặt chân lên bàn đạp. Sau đó, hắn đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi trước mình.

Phùng Vận: …

“Giá!”

Bùi Quyết kẹp nhẹ hai chân vào bụng ngựa, Đạp Tuyết lập tức tung vó phóng đi.

Đám hộ vệ và nha hoàn đều bị bỏ lại phía sau.

Cưỡi chung một con ngựa giữa thanh thiên bạch nhật, may mà nàng không quá câu nệ, có thể nhìn thoáng được.

Chỉ là gió lạnh lùa tới khiến mặt nàng đau rát.

Lúc này nàng mới chợt hiểu vì sao Bùi Quyết luôn để nàng ngồi trước, để chắn gió.

Bùi Quyết kéo áo choàng phủ lên người nàng.

Phùng Vận nhỏ giọng nói cảm ơn, nhưng gió lớn quá, tiếng nói bị cuốn đi. Có lẽ Bùi Quyết không nghe thấy nên cũng không đáp lại. Nàng cũng chẳng muốn nhắc lại nữa.

Trên phố vắng bóng dân thường, dọc đường chỉ có binh sĩ tuần tra. Khi thấy Đại tướng quân cưỡi ngựa lướt qua, bọn họ đứng nghiêm cúi đầu, mãi đến khi ngựa đã đi xa mới dám ngẩng lên, nhưng hầu như không nhìn rõ người trước mặt hắn là ai…

Phùng Vận thầm cảm thấy may mắn vì Bùi Quyết cưỡi ngựa giỏi, tránh cho nàng khỏi mất mặt. Nhưng không ngờ, ngay trước mắt lại trông thấy Phù Dương Cửu đi ra từ doanh trại thương binh.

Do để tiện cho việc di chuyển thương binh, trại cứu thương được đặt gần cổng thành. Phù Dương Cửu vừa trông thấy hai người cùng cưỡi một con ngựa, ban đầu còn tưởng mình nhìn lầm.

Nhưng nhìn kỹ lại, quả nhiên là Bùi Quyết đang ôm tiểu kiều nương của hắn, lập tức liền buột miệng chửi thầm.

Vừa giúp hắn dọn dẹp xong đống rắc rối kia, hắn lại đi trêu chọc nữa?

Hắn là sợ y quá rảnh rỗi sao? Hay là cảm thấy hôm nay tinh lực dồi dào, thần thanh khí sảng, có thể khiêu chiến sự tự chủ của hắn?

Phù Dương Cửu nghiến răng, nhìn con ngựa phi như bay về phía mình, không hề né tránh, cứ thế đứng thẳng giữa phố, căm phẫn nhìn chằm chằm Bùi Quyết.

Phùng Vận bắt gặp ánh mắt y trước tiên, lập tức cảm thấy da đầu tê dại.

Sao mà ai oán vậy chứ!

Chẳng lẽ Phù Dương y quan nhìn thấy nàng cưỡi chung ngựa với Bùi Quyết nên không vui?

Nghĩ đến lời Đại Mãn miêu tả về khoảng thời gian "không tiện nói rõ" kia, Phùng Vận mới vừa cảm thấy hơi xấu hổ thì Đạp Tuyết bỗng hí vang, chồm lên…

Sau đó, nó lao vút qua bên cạnh Phù Dương Cửu.

Tốc độ nhanh đến mức Phùng Vận còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy cảnh vật trước mắt vụt qua, rồi đã bị kéo xa đến hơn ba trượng.

“Bùi Vọng Chi!”

 

Phía sau truyền đến tiếng rống giận dữ của Phù Dương Cửu.

“Ngươi đứng lại cho ta!”

Y giận đến mức sắp nổ tung.

Phùng Vận cũng nghe mà tê cả da đầu.

"Tướng quân, Phù Dương Cửu gọi ngài."

Bùi Quyết hừ một tiếng, "Không cần để ý đến y."

Hắn sợ Phù Dương Cửu lại nói linh tinh gì đó trước mặt Phùng Vận. Nhưng nàng theo phản xạ nép về phía đầu ngựa, giữ khoảng cách với hắn, thầm rủa một câu "tra nam".

Rồi nàng suy nghĩ về mối quan hệ giữa Bùi Quyết và Phù Dương Cửu ở kiếp trước.

Nghĩ đến đây, nàng bỗng nhận ra không ít manh mối.

Những gì Đại Mãn nói về việc ở chung trong một phòng, kiếp trước không chỉ xảy ra một lần.

Chẳng qua khi đó nàng chưa từng nghi ngờ Bùi Quyết có sở thích đặc biệt gì, chỉ nghĩ là thân thể hắn không khỏe. Nhưng hắn có gì không khỏe chứ? Hoàn toàn chẳng bệnh tật gì cả.

Phùng Vận thương cảm liếc nhìn Phù Dương Cửu đang đứng lặng trong gió, càng thương cảm chính mình hơn.

"Tướng quân đúng là khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác xưa."

Thực ra khi nghe chuyện này, Phùng Vận vốn không muốn can dự, nhưng vừa rồi chạm mặt Phù Dương Cửu, ánh mắt phẫn nộ và oán hận của y đã kích thích nàng.

Nàng không cố ý làm tổn thương người khác, nhưng thực sự đã làm tổn thương.

Mà kẻ đầu sỏ gây ra tất cả, chính là người nam nhân phía sau nàng.

Phùng Vận không khách khí lắm, giọng điệu mang theo chút châm chọc.

"Thể lực sung mãn cũng là tốt, cái gì cũng có thể thử một chút, khẩu vị lớn, ăn được nhiều thứ…"

Bùi Quyết nhìn sang gương mặt nghiêng của nàng, "Hửm?"

Ngựa phi nhanh, gió lớn, hắn không nghe rõ. Cánh tay đang ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn kia khẽ siết lại, "Nàng lạnh?"

Hắn hoàn toàn không biết Phùng Vận đang nói gì, giọng điệu còn mang theo sự quan tâm hiếm hoi, khiến nàng cũng kịp thời bình tĩnh lại…

Huống hồ, nàng vốn không có tư cách quản chuyện trong phòng của Bùi Quyết. Hơn nữa, hai người kia đã cố tình giấu giếm, chẳng phải là không muốn ai biết sao?

Thao Dang

Biết bí mật của người khác không có lợi gì, nhưng vạch trần bí mật của họ lại có hại rất lớn. Nhẫn nhịn một chút vậy, dù sao Bùi Quyết cũng sẽ không động vào nàng, cứ yên ổn làm việc của mình, tránh xa đại ma vương thì tốt hơn…

Phùng Vận lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: "Không lạnh."

Chỉ cần Bùi Quyết hỏi thêm một câu, có lẽ nàng sẽ không nhịn được mà nói ra.

Nhưng hắn chỉ nhìn nàng một lát, rồi lựa chọn im lặng.

Đúng lúc đó, một tiếng gào lớn từ trên tường thành vọng xuống, như sấm rền bất chợt nổ tung. Đó không phải tiếng hoan hô, mà là vô số người đồng loạt hét lên, tựa như một trận chửi rủa.

Ánh mắt Phùng Vận bị thu hút, nàng ngẩng đầu nhìn.

Bùi Quyết cũng nghe thấy, lập tức ghìm cương ngựa.

"Muốn lên xem không?"

Thì ra là muốn đưa nàng lên tường thành sao?

Hôm qua nàng đến đây đã bị binh lính chặn lại.

Nghe vậy, nàng gật đầu, "Được."

Bùi Quyết kéo cương quay đầu ngựa, cưỡi Đạp Tuyết phi thẳng lên lối dẫn lên tường thành, một mạch lao lên trên, sau đó mới xoay người xuống ngựa.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK