Mục lục
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Trình không hề nổi giận.

Chớ nói các thần tử có nghi ngờ, nếu không phải hắn đã biết trước, chỉ e chính bản thân cũng sẽ nghi ngờ mình.

“Trẫm nói là không có, chư vị ái khanh, tin hay không tin?”

Hoàng đế đã nhẫn nhịn lửa giận mà giải thích, không tin thì còn có thể nói gì?

Chúng sứ thần đồng loạt thở dài, Phùng Kính Diêu trầm mặc hồi lâu, mới bước ra khỏi hàng, dâng lên một tờ giấy tính toán.

“Đây là tờ giấy tính toán của thiếu niên A Châu bên phe Tấn khi tỉ thí, thần nghĩ cách lấy được từ tay họ. Xin bệ hạ cùng chư công xem qua.”

Tiêu Trình xem một hồi, lông mày dần chau lại, rồi sai Cát Tường cầm xuống, mời các sứ thần cùng xem.

Trên giấy viết đầy những ký hiệu kỳ quái, chi chít dày đặc, nhưng vô cùng tinh giản, hoàn toàn khác biệt với cách tính toán của Yến Bất Tức, rõ ràng là hai phương pháp hoàn toàn trái ngược.

Mọi người đều cả kinh.

“Trên này viết cái gì vậy?”

Không ai biết cả.

A Châu là học trò do Phùng Thập Nhị nương dạy dỗ...

Mà Thập Nhị nương, lại chính là người Phùng gia.

Mọi người lộ vẻ nghi hoặc, liên tiếp nhìn sang Phùng Kính Diêu.

“Có phải là từ học phái của Phùng thị mà ra?”

Phùng Kính Diêu lắc đầu, tỏ ý không rõ.

“Vậy Phùng Thập Nhị nương, là học được những thứ kinh hồn như vậy từ đâu ra?”

Có một sứ thần giơ tờ giấy tính toán lên, giơ trước ánh sáng xem đi xem lại.

“Nhìn giống như một loại phù chú nào đó... lẽ nào là yêu pháp?”

Một lời dấy lên ngàn đợt sóng.

Chẳng bao lâu, có người nhớ lại chuyện năm xưa của Phùng Vận.

“Tướng quân Tạ Hiến khi ấy c.h.ế.t bất ngờ... toàn quân Tạ gia quân bị diệt, chẳng phải đều từ miệng nữ lang này mà ra sao?”

Chúng sứ thần rúng động sắc mặt.

Tương đối nhìn nhau, trong mắt đầy kh.i.ế.p sợ lẫn hoang mang.

Phùng Kính Diêu nói: “Quả thực có việc đó.”

Năm xưa, Phùng gia suýt chút nữa đã thiêu sống Phùng Vận như yêu quái...

Là mẫu thân nàng, Lư Tam nương, liều c.h.ế.t mới cứu được nàng.

Phùng Kính Diêu suy nghĩ miên man, trong đôi mắt bất giác hiện lên một tầng lãnh ý.

“Gia môn bất hạnh, xin chư công lượng thứ.”

Bọn người khách sáo nói mấy câu tâng bốc, không tiếp tục truy vấn Phùng thị nữa.

Tiêu Trình trên chủ tọa trầm mặc rất lâu, không nói một lời, gương mặt ôn hòa quý phái cũng thoáng chút tái nhợt.

Hắn không thể đưa ra đáp án mà mọi người mong muốn, nhưng trong lòng thì rõ ràng, Phùng Thập Nhị nương nay đã không còn là mỹ nhân mềm yếu nhút nhát thuở xưa, mà là một đóa hoa ăn thịt người, cay độc chói mắt.

Hắn sai người đưa Yến Bất Tức về, tĩnh dưỡng cho tốt.

Hắn không nói thêm lời nào nữa.

“Bệ hạ.” Phùng Kính Diêu phá vỡ sự tĩnh lặng lúng túng trong thư phòng, chủ động gánh vác trách nhiệm, “Mất thành Tín Châu, là do chúng thần thất trách, lúc này điều cấp thiết là phải định ra sách lược.”

Tiêu Trình ánh mắt lạnh lùng, nhìn quanh chúng nhân.

“Là hòa hay là chiến, chư vị ái khanh đã có tính toán gì trong lòng chưa?”

 

Chư vị đại thần đưa mắt nhìn nhau.

Một câu của Hoàng đế liền nắm trúng trọng điểm.

Vấn đề then chốt lại một lần nữa quay trở về chỗ cũ.

Hòa, hay đánh, chính là cốt lõi để đưa ra quyết định.

Phùng Kính Diêu thấy quần thần thì thầm bàn bạc, nhưng không ai dám đứng ra đưa ra chủ ý, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nét mặt lại không hề gợn sóng.

Thao Dang

“Thần cho rằng, bệ hạ vừa mới đăng cơ, không nên đại động binh đao. Huống chi hiện tại Tín Châu đang nằm dưới sự kiểm soát thực tế của triều Tấn, nếu thực sự phải đánh, bên ta phải trả giá còn lớn hơn cả Tấn.”

Tiêu Trình hỏi: “Ý của Thượng thư lệnh là... hòa ư?”

“Lấy hòa làm quý.”

Phùng Kính Diêu dứt khoát chốt lại, những người khác cũng không muốn khai chiến, liền đồng thanh tán đồng.

Tiêu Trình suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy đối với điều kiện có thể đưa ra với phía Tấn, chư vị có cao kiến gì không?”

Sắc mặt của Phùng Kính Diêu đã dễ nhìn hơn một chút so với lúc nãy.

“Yêu cầu triều đình Tấn miễn cống nạp hằng năm vì chiến bại.”

Có người nhắc nhở: “Cống phẩm hàng năm là chuyện quốc chính. Không thuộc phạm vi điều kiện có thể đưa ra.”

Phùng Kính Diêu liền lạnh mặt, quét mắt nhìn hắn một cái.

“Vậy Tôn công có cao kiến gì?”

Tôn Sĩ Tài cũng là công thần đã giúp đỡ Tiêu Trình lên ngôi, rất được Tiêu Trình tín nhiệm.

Ông ta nói: “Ngoài việc nhân cơ hội này đòi lại chính thê cho bệ hạ, thần không nghĩ ra điều kiện nào hữu dụng hơn.”

Phùng Kính Diêu nghe vậy, cười lạnh một tiếng.

“Chỉ là một nữ tử, thì có ích gì?”

Tôn Sĩ Tài phản bác lại ngay: “Ngươi là một đại bá mà lại khinh miệt thân điệt nữ đến vậy... người ngoài không biết, còn tưởng Phùng Thập Nhị nương là do nhà các ngươi lượm về nuôi lớn đấy.”

Nói xong, chẳng màng sắc mặt của Phùng Kính Diêu, chắp tay hướng về Tiêu Trình.

“Bệ hạ! Có được hiền thê, có thể ổn định gia đình. Có được danh tướng, có thể định thiên hạ. Có được lương thần, có thể an xã tắc. Tài năng của Phùng Thập Nhị nương, hôm nay bệ hạ và chư vị đại nhân đều đã thấy rõ, bệ hạ nếu có thể rước nàng hồi c.ung, không chỉ là hiền thê, là hiền hậu, mà còn là nội trợ lương thần, có thể khiến xã tắc đang nguy chuyển an!”

“Hoang đường!” Phùng Kính Diêu lớn tiếng quát: “Xã tắc Đại Tề ta, chẳng lẽ phải đặt vào tay một nữ nhân hay sao?”

Tôn Sĩ Tài cũng không chịu thua.

“Người trên đời ai chẳng do nữ nhân sinh ra, Thượng thư lệnh lại xem nhẹ như thế, chẳng lẽ trong nhà không có mẫu thân hay sao?”

Tôn Sĩ Tài quả thực miệng lưỡi độc địa không thua ai.

Phùng Kính Diêu bị ông ta chọc tức đến mức lửa trong bụng sôi lên, lại không thể phát tác, chỉ đành giả bộ thản nhiên, giữ vẻ mặt bình tĩnh mà tranh biện, đưa ra ví dụ giảng giải lợi hại.

Hai người càng nói càng to tiếng, sắp sửa tranh cãi đến nơi.

“Đủ rồi!” Tiêu Trình đột nhiên cất tiếng, môi mỏng hơi nhếch lên, nở một nụ cười giễu cợt, “Là ai đã cho các ngươi tự tin đến mức cho rằng, chúng ta muốn, người ta liền phải cho? Các khanh dường như đã quên mất, nàng hiện giờ không còn là nữ lang Phùng gia để mặc người sắp đặt nữa, mà là thê tử của Đại tướng quân nước Tấn, Nhất phẩm Quốc phu nhân.”

Mọi người đồng loạt im bặt.

Thần sắc thoáng chốc, có phần lúng túng.

Phùng Kính Diêu có thể là mang tư tâm, nên không muốn Phùng Vận quay về. Nhưng những người hùa theo Tôn Sĩ Tài đòi đón Thập Nhị nương trở lại, nào phải không phải là vì muốn lấy lòng Hoàng đế?

Tiêu Trình thoáng lộ vẻ mỏi mệt: “Dưa hái ép thì không ngọt. Chư vị vẫn nên nghĩ xem điều kiện khác thì hơn.”

Dứt lời, hắn đặt tay lên mặt án, chậm rãi đứng dậy.

“Trẫm thấy có chút mệt, lui về nghỉ một lát. Các khanh cứ bàn bạc, chờ có kết quả thì đưa trẫm xem qua.”

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoàng đế, chư thần đồng thanh đáp lời.

“Thần tuân chỉ.”

Chúng thần lục tục lui ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK