Vệ Tranh kinh nghi nhìn nữ tử trước mắt, bỗng dưng cảm thấy lúng túng.
“Phu nhân…”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt y liền thay đổi.
Bụng dưới âm ỉ nóng rát, vừa rồi y còn tưởng là rượu ngon thiêu đốt, giờ cẩn thận cảm nhận mới thấy không đúng, khí huyết dâng trào, m.á.u chạy ngược, ngũ tạng lục phủ như bị côn trùng gặm nhấm…
Đặc biệt là, mỹ nhân trước mắt mi mục thanh lãnh, tựa hồ mang tình xuân, chỉ trong chớp mắt liền khiến y có phản ứng.
Hỏng rồi!
Vệ Tranh vô cùng sợ hãi.
Y làm việc ở Đại Nội Địch Kỵ Ty, chuyên xử lý những việc mờ ám không tiện phơi bày, thủ đoạn âm độc trong hậu c.ung y đều hiểu rõ như lòng bàn tay, lập tức liền hiểu ra lời Phùng Vận nói.
Lý Tang Nhược đã động tay động chân trong chén rượu của y.
Còn cả chén trà bất cẩn làm ướt xiêm y kia, cũng không phải tình cờ.
“Phu nhân…” Vệ Tranh mắt đã đỏ hoe, toàn thân căng cứng, tiếng nói như từ kẽ răng bật ra, vừa lạnh lẽo vừa giận dữ.
“Vệ mỗ sao dám đường đột với phu nhân? Chuyện hôm nay, thật không phải ý của Vệ mỗ.”
Phùng Vận khẽ cười lạnh: “Vậy là Lý thái hậu ép ngươi sao?”
Vệ Tranh lắc đầu, cổ họng khô rát, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi uất ức.
“Nếu là ép buộc thì còn đỡ. Ít nhất, ta còn có thể nghe nàng ta nói rõ nguyên do…”
Lý Tang Nhược chẳng nói với y điều gì, chỉ vì muốn hại Phùng Vận mà tiện tay kéo hắyn xuống nước, một kế sách g.i.ế.t hai c.h.i.m bằng một viên đá, để báo thù chuyện hôm đó y bỏ đi giữa chừng.
Lồng n.g.ự.c Vệ Tranh bỗng đau thắt.
Y từng thích Lý Tang Nhược…
Dù là ngày hôm đó bỏ đi giữa chừng, cũng không phải vì không còn thích nàng ta nữa. Mà là tình cảm đối với nàng ta đã trở nên phức tạp. Có sợ hãi, có dè chừng, có ảnh hưởng từ Lạc Nguyệt, lại có cả suy nghĩ vì tiểu hài tử, và nỗi sợ hãi sâu sắc trước kết cục của Tống Thọ An…
Hoặc cũng có thể nói, điều y né tránh là mối quan hệ mờ ám kia, chứ không phải con người Lý Tang Nhược.
Y từng thích nàng ta đến mức đánh mất bản thân, rõ ràng biết nàng ta nuôi nam sủng trong c.ung, cùng Tống Thọ An đảo lộn âm dương, vậy mà lòng vẫn không đổi, suốt ngày giống một phụ nhân trong thâm viện, vì nàng ta mà tranh giành ghen tuông với Tống Thọ An, minh tranh ám đấu (trong tối ngoài sáng đâu đá) với Phương Phúc Tài.
Nàng ta đều nhìn thấy hết, tình cảm của y, si tình của y, nhưng nàng ta từ đầu đến c.uối chỉ coi y như một con chó…
Cần thì triệu đến.
Thi thoảng vứt cho y một khúc xương, để y được thơm lây một chút hương sắc.
Không cần nữa, đến cả việc vứt bỏ cũng lười…
Trực tiếp đem y tế sống, lấy mạng chó của y.
Có thể tưởng tượng được, nếu y thật sự mạo phạm Phùng Vận, Bùi Quyết liệu có khiến y m.á.u nhuộm tại chỗ?
Vệ Tranh không cần nghĩ cũng biết, Lý Tang Nhược đã buông tay với y rồi.
Giờ phút này, mạng y liền treo trên người phụ nhân trước mắt…
Sau lưng Vệ Tranh đẫm mồ hôi lạnh, chắp tay cúi mình.
“Xin phu nhân chỉ dạy, cục diện trước mắt, Vệ mỗ nên làm thế nào cho phải?”
…
Yến tiệc, chén rượu lời ca đan xen.
Quần thần vui vẻ bàn luận chuyện nghị hòa, bàn về ưu khuyết hai nước, có người chủ trương kéo dài đến đầu xuân, thừa dịp sĩ khí quân Tấn đang lên cao mà tiếp tục công thành đoạt địa. Có người lại chủ trương đình chiến, khôi phục sinh kế cho dân.
“Đại tướng quân.” Lý Tang Nhược nâng chén, ánh mắt tản mạn rơi lên người Bùi Quyết.
“Ai gia vẫn chưa rõ ý Đại tướng quân là gì?”
Ánh mắt nàng ta tha thiết, không nói rõ cái “ý” này là chỉ chuyện gì.
Bùi Quyết ngẩng mắt: “Kéo dài chỉ tổ hao tổn lương thảo, lòng quân d.a.o động, không lợi cho triều ta.”
Lý Tang Nhược khẽ cười, “Nói như vậy, Đại tướng quân là chủ hòa?”
Bùi Quyết đáp: “Nước dù lớn, hiếu chiến tất vong.”
Lý Tang Nhược mỉm cười nhàn nhạt.
“Chẳng trách tướng quân lại được lòng tướng sĩ.”
Trong mắt nàng ta và phần lớn triều thần, Bùi Quyết là kẻ dũng mãnh, đầy huyết tính, yêu thích c.h.é.m g.i.ế.t tranh phạt, loại người như vậy sinh ra là để chinh chiến, dùng chiến để nuôi binh. Một khi nghị hòa, tướng quân còn đâu giá trị?
Lý Tang Nhược liếc hắn một cái, c.uối câu giọng lười nhác: “Tướng quân vì nước, thân mang thanh liêm a.”
Bùi Quyết như thể không nghe thấy lời tán dương ấy, ngón tay cầm lấy chén rượu, ngửa đầu uống cạn, không nói thêm lời nào.
Lúc này, một c.ung nữ hớt hải chạy vào hoa sảnh, mặt mày hoảng hốt.
Thao Dang
“Không hay rồi, không hay rồi, phu nhân của tướng quân mất tích trong vườn rồi!”
Lý Tang Nhược trầm giọng: “Không có quy củ. Nói cho rõ ràng, sao phu nhân tướng quân lại mất tích?”
c.ung nữ nói: “Phu nhân hình như có chút say, người đầy mùi rượu, bảo muốn vào vườn thay y phục. Nô tỳ trông thấy phu nhân vào trong, nhưng vừa rồi, nha hoàn thân cận của phu nhân mắt đỏ hoe chạy ra tìm người khắp nơi, nói là phu nhân không thấy đâu nữa…”
Nói đến đây, lại có vẻ ngập ngừng, mí mắt run rẩy.
“Chỉ là nô tỳ, nô tỳ còn thấy Vệ chủ ty cũng đi về phía ấy, không biết có phải đã gặp phu nhân hay không…”
Nàng ta không nói gì rõ ràng, nhưng lại ám chỉ rất rõ ràng.
Một khi có người phát hiện Phùng Vận và Vệ Tranh ở cùng nhau, cho dù nàng có một ngàn cái miệng cũng chẳng thanh minh được.
Lý Tang Nhược liếc qua Bùi Quyết, sợ người khác không nghe thấy, liền cố ý nâng cao giọng:
“Ngươi nói bậy bạ gì đó! Vệ chủ ty sao có thể ở cùng với Phùng phu nhân?”
c.ung nữ co rụt cổ, hồi hộp nói: “Có, có lẽ là nô tỳ hoa mắt nhìn lầm… cũng không chừng…”
Không khí trong hoa sảnh bỗng trở nên căng thẳng.
Có nhìn nhầm hay không không quan trọng, vì lời đồn bao giờ cũng chẳng cần có sự thật.
Lý Tang Nhược quay đầu sai bảo Phương Phúc Tài: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau phái thêm người đi tìm phu nhân tướng quân, khu vườn này không nhỏ, lỡ có trượt ngã hay xảy ra chuyện gì thì làm sao cho phải?”
Phương Phúc Tài khom người đáp: “Tiểu nhân rõ rồi!”
c.ung nữ dẫn Phương Phúc Tài rời đi, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, Lý Tang Nhược thấy Bùi Quyết mặt không đổi sắc rời tiệc, lông mày hơi nhướng lên.
“Tam thu quế tửu quả là khiến người say mê, Ai gia cũng có chút men say, ra ngoài đi dạo một lát, tiện thể tìm giúp Phùng phu nhân.”
Nàng ta vừa rời khỏi, lập tức có người viện cớ thay y phục hoặc ra ngoài hóng gió, lần lượt rời khỏi hoa sảnh.
Vườn này lớn thì lớn đấy, nhưng phu nhân đang yên đang lành sao có thể nói mất là mất?
c.ung nữ kia ám chỉ Vệ chủ ty, rốt c.uộc là có mục đích gì?
Mọi người nghĩ đến sắc mặt của Bùi đại tướng quân, ai nấy đều hưng phấn, tranh nhau kiếm cớ ra ngoài thăm dò cho rõ.