Từ Huân định mở lời để giữ chân cô lại nhưng anh không cách nào nói ra được từ gì cả.
“Thôi được rồi, là anh sai.” Từ Huân đưa tay lên xoa đầu Vu Kỳ Khuê, cô ta thích nhất là được anh xoa đầu nên vì thế mới mau hạ cơn giận trong lòng xuống.
Ánh mắt Từ Huân vẫn nhìn bóng dáng Lăng Viên đang dần khuất xa mình.
...
Vì chuyện xảy ra ngày hôm qua mà các bài báo xuất hiện liên tục. Nhưng có vẻ Lăng Viên mới là người được đáng chú ý nhất. Câu nói của cô nói với Vu Kỳ Khuê không biết là ai đã nghe rõ mà lan truyền ra. Mấy bài báo đều kèm thêm câu nói đó của cô vào và còn bịa đặt thêm nhiều điều khác.
Chính vì bài báo được rất nhiều người chú ý nên hôm nay khi Lăng Viên chỉ vừa bước vào công ty thôi mà đã có người chỉ chỏ nói này nói nọ sau lưng cô rồi. Cô đương nhiên là đã xem qua mấy bài báo đó rồi nên cũng biết lí do vì sao ai ai cũng nhìn cô chằm chằm. Có điều, cái mác thiên kim tiểu thư của Lăng gia của cô cũng đã lộ ra, tin tức 'Tiểu thư của Lăng gia nào ngờ lại là thư ký ở công ty Từ Bân' càng hot hơn. Việc này ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến Lăng gia, nghĩ đến chuyện này sao cô lại nảy sinh cảm giác có lỗi với mẹ nuôi của cô. Liệu những gì mà từ trước đến nay cô làm có cái nào là đúng không chứ? Mẹ cô cũng chưa từng biết chuyện con gái ngoan của bà vậy mà lại làm nhân viên tiếp rượu ở quán bar. Mẹ cũng từng khuyên nhủ cô rằng hãy về công ty mà làm, nhưng cũng vì loại chuyện kia của bố mà cô một mực không thể nào mà đặt chân vào đó được.
Công ty của nhà họ Lăng và nhà họ Từ có một khoảng thời gian cạnh tranh trên thương trường rất khóc liệt, chuyện đó ít nhiều gì thì ai cũng đã biết qua. Ấy vậy mà hôm nay tiểu thư của Lăng gia lại xuất hiện ở Từ Bân với chức vụ là thư ký nữa chứ! Chuyện này có phải là rất buồn cười đúng không?
...
Hôm nay khi Lăng Viên vào phòng Tổng Giám Đốc thì Từ Huân đã xuất hiện ở đó, cô có chút bất ngờ vì ngày nào cô cũng đến trước anh.
“Tổng giám đốc, hôm nay sao anh đến sớm vậy ạ?” Cô tiến đến bàn của mình, vừa đi cô vừa nói.
“Ừa.” Từ Huân không nhìn cô, chỉ đáp một từ ngắn gọn.
“À, váy và giày ngày mai tôi sẽ mang đến trả lại cho anh.”
“Cô nghĩ tôi mặc được chúng sao?” Bây giờ thì Từ Huân mới ngẩng mặt lên. Nhưng anh không ngờ cô lại muốn trả đồ lại cho anh, khi dẫn cô đi mua thì cô nên tự hiểu ý của anh rồi mới phải chứ.
“Tôi chỉ muốn trả lại cho anh thôi, còn anh muốn làm gì với chúng thì đó là việc của anh.” Cô buông ra một câu lạnh ngắt.
“Không cần đâu, cứ xem như là quà mừng cô vào đây làm việc đi.”
Lăng Viên trầm tư một lúc rồi nói: “Vậy... cảm ơn anh.”
Cô đột nhiên cảm thấy cũng tốt, chiếc váy đó cũng rất đẹp và đắt như thế, nếu càng từ chối thì người đàn ông đó càng không nhận lại thôi. .
Truyện Dị Năng
“Cô chắc... cũng biết về mấy bài viết đó rồi nhỉ?”
Lăng Viên nghe đến bài viết thì liền nghĩ ra Từ Huân đang nói về cái gì. Cô cười nhạt trả lời: “Tôi có xem qua rồi, có vẻ như vẫn còn đang xôn xao lắm đấy, thú vị thật.”
Từ lúc Lăng Viên bước vào đây thì anh luôn cảm thấy rất lạ, sắc mặt của cô hôm nay cũng rất khác. Rồi đến mấy câu nói lạnh như băng của cô cũng rất kì lạ. Với tính cách của Lăng Viên thì đáng lẽ cô sẽ phải cứng rắn lắm chứ nhỉ? Có thể nào mà cô bị mấy bài báo đó ảnh hưởng mà trở nên như vậy rồi không? Nhưng cũng rất có thể lắm chứ, đường đường là một thiên kim tiểu thư của một gia đình có gia thế không tầm thường mà lại đi làm thư ký cho một công ty, mà công ty đó còn là đối thủ cạnh tranh của công ty nhà. Từ Huân mãi suy nghĩ ra lí do cô vào đây làm nhưng có vẻ anh chả thể biết được gì cả.
Là có xích mích với người thân trong nhà sao? Nhưng đó là chuyện gì mà đến mức cô bỏ cả công ty nhà rồi chạy đến đây cơ chứ?