Lăng Viên mở cửa tiệm lúc 7 giờ, và cô thường đến lúc 6 giờ 30 phút. Thế mà ngày hôm nay còn có người đến sớm hơn cả cô. Phải, không ai khác ngoài Từ Huân cả. Cô cứ nghĩ hôm nay anh ta sẽ chẳng đến làm gì nữa đâu, nhưng điều đó chỉ là cô nghĩ mà thôi. Mới sáng mà Lăng Viên phải nhìn thấy khuôn mặt đó của Từ Huân thôi là cô cũng đủ bừng bừng sự tức giận lên rồi.
“Này! Hôm nay anh đến đây làm gì nữa hả? Không phải anh nói anh đi công tác sao? Anh tính công tác ở cửa tiệm của tôi hay gì?” Lăng Viên lao đến trước mặt Từ Huân, cô hét lớn vào khuôn mặt đáng ghét của anh ta.
“Ồ, tiểu thư nói nghe cũng đúng đó chứ.” Từ Huân cười nói. Hôm nay anh đã đổi áo sơ mi đen thành sơ mi trắng, nhưng chiếc quần vẫn là màu xám như hôm qua. Chắc hẳn Từ Huân phải có hơn chục cái quần y như vậy.
“Tiểu thư tiểu thư cái gì. Tôi chỉ là một người bình thường, xin anh đừng có gọi tôi cái kiểu đó nữa.”
Từ Huân cau mày, Lăng Viên nói như thế là có ý gì chứ? Cô có chuyện gì sao? Nhưng có phải tính cách của Lăng Viên dạo này thay đổi rồi ư? Cô có vẻ hay nổi cáu hơn lúc trước rất nhiều.
“Em mở cửa đi.”
“Mở làm gì? Cho anh vào sao? Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi bán ở trước cửa, không có mở đâu.”
“Vậy cũng được. Em có bán ở giữa đường thì tôi cũng sẽ bán cùng em.”
“Anh... Cái tên điên nhà anh.”
Lăng Viên cuối cùng cũng phải chịu thua với người đàn ông mặt dày này, cô mở cửa đi vào, và sau đó Từ Huân cũng liền bước theo phía sau. Cô không biết cái mặt đó của anh ta đã dày lên từ bao giờ rồi? Rốt cuộc anh ta có mục đích gì vậy chứ?
Suốt một hai tiếng trôi qua, Lăng Viên làm việc gì là Từ Huân liền làm theo việc đó. Hôm nay trông anh ta còn náo động hơn cả hôm qua, cứ phải ngồi một chỗ có phải tốt hơn không? Lăng Viên cảm thấy mình giờ đây cứ như đang trông trẻ vậy.
“Sao trước đó tôi không hề biết anh là con người như thế vậy hả? Cứ như là hai người khác nhau.”
“Em không thích tôi như này sao?”
“Anh như nào thì tôi chả thèm quan tâm và thích thúng gì đâu.”
“Vậy tôi phải làm sao thì em mới thích?”
“Miễn không phải là anh thì tôi sẽ thích.”
Từ Huân gục đầu xuống, trông anh cứ như là một con mèo nhỏ vừa bị chủ nhân mình la mắng rồi buồn bã vậy.
“Xin chào!”
Theo giọng nói, Lăng Viên cùng Từ Huân nhìn ra cửa. Là anh chàng đó, hôm qua Lăng Viên không hề thấy anh ta đến nên cô cứ thấy là lạ, hôm nay thì anh ta đã lại đến rồi này!
“Chào anh, hôm qua anh bận gì sao? Tôi không thấy anh ghé qua.” Lăng Viên mỉm cười nói.
“À, hôm qua tôi có chút chuyện đột xuất ấy.”
Từ Huân đang cảm thấy mình cứ như không hề tồn tại ở đây. Chẳng ai ngó ngàng gì đến anh cả. Nhưng mà người đàn ông này là ai chứ? Trông có vẻ rất thân thiết với Lăng Viên.
“Vậy hôm nay cho tôi một bó hoa hồng nha, hôm nay là sinh nhật người ấy... ”
Từ Huân đang quan sát kĩ người đàn ông này. Khi anh ta nói đến hai từ người ấy thì khuôn mặt anh ta bỗng chốc hơi đỏ lên và còn nhìn đi hướng khác, trong khi trước đó anh ta luôn nhìn Lăng Viên và cười. Mà còn sinh nhật nữa? Từ Huân nhìn sang Lăng Viên đang gói hoa, anh khẽ lên tiếng.
“Anh ta là ai vậy?”
Cô hơi ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi xuống, tiếp tục gói bó hoa. “Không có liên quan gì đến anh.”
“Hôm nay sinh nhật em sao?” Từ Huân lại hỏi tiếp.
“Sinh nhật cái gì, sinh nhật tôi đi qua từ đời kiếp nào rồi.”
Sinh nhật Lăng Viên qua rồi sao? Anh còn chẳng biết sinh nhật cô là ngày mấy.
“Sinh nhật em ngày mấy thế?”
“Anh hỏi gì mà hỏi lắm vậy hả!” Lăng Viên đứng thẳng người lên, cô đột nhiên hét lớn khiến cho Từ Huân và cả anh chàng kia đều giật hết cả mình.
“Anh... Anh ta là người mới sao?” Anh chàng đó dường như bây giờ mới chú ý đến sự hiện diện của Từ Huân.
“À, phải đó. Anh ta là nhân viên mới của tôi đó.” Cô mỉm cười nói, vừa nói vừa đưa bó hoa cho anh ta.
Từ Huân đơ người, anh là nhân viên sao? Nhưng hình như bộ dạng bây giờ của anh đúng là chẳng khác gì một nhân viên hết. Khuôn mặt Từ Huân cứ như là mất hết cảm xúc, anh đứng nhìn hai người họ, một người nói một người cười. Anh cảm thấy mình đang là một người hết sức dư thừa ở đây.
“Này!”
Từ Huân đi đến kéo người Lăng Viên sang một bên. Sau đó nhìn thẳng vào mắt của anh chàng đó và nói: “Tôi không biết anh là ai và có ý gì với cô gái này đi nữa. Nhưng tốt nhất anh hãy thu lại vẻ mặt vui vẻ hớn hở đó khi nói chuyện với Lăng Viên đi.”
“A...”
“Ahaha...” Lăng Viên cười cười bước lên một hai bước, cô xoay người lại với Từ Huân. “Anh đang làm cái quái gì vậy hả?” Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
“Anh... Hình như đang hiểu lầm cái gì đó rồi thì phải.” Anh chàng đó gượng cười nhìn Từ Huân.
“Đúng rồi, anh ấy thần kinh không ổn định lắm nên anh hãy thông cảm một tí nha. Cho tôi xin lỗi vì hành động vừa nãy của anh ta.” Lăng Viên vừa nói vừa cúi đầu liên tục.
“Không sao, không sao đâu. Nhưng nếu có hiểu lầm gì thì cô giải thích với anh ta đi nha. Tôi đi đây.” Nói xong anh chàng đó vẫy vẫy tay rồi rời khỏi.