• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài ngày sau, Lăng Viên tìm lại số điện thoại của Từ Luân và gọi cho anh ta, cô tưởng rằng là có chuyện gì rất hệ trọng lắm. Nhưng không ngờ Từ Luân nói một chuyện buồn cười thế này:



“L... Lăng Viên à, đầu tiên tôi muốn xin lỗi cô.” Giọng của Từ Luân hơi run run.



“Anh làm gì có lỗi với tôi đâu mà xin với chả lỗi chứ?”



“Tôi... Lúc trước đã nói là sẽ theo đuổi cô nhưng mà... gần đây tôi lại nhận ra rằng hình như bản thân không có thích lắm.. cho nên là... Tôi xin lỗi cô nhiều lắm!”



Lăng Viên nghe xong thì bật cười ha hả, cô cười khoảng chừng 1 phút sau mới ngừng được.



“Từ Luân à, tôi biết rõ ràng anh làm gì có tình cảm với tôi chứ. Bây giờ anh thích cô nào thật rồi đúng không?”



“À... Không... Không phải đâu!”



“Anh đừng có ngại chứ. Nhưng dù có thích ai đi nữa thì đừng có mạnh dạn nói cái kiểu mà theo đuổi như từng nói với tôi nữa.”



“Được. Nhưng tôi nghe Tô Trân Y nói cô đi nơi khác rồi sao? Dạo này tôi bận quá nên không thể gọi cho cô nhiều.”



“Tôi đi cũng mấy tháng rồi, anh biết sớm quá luôn rồi đấy!”



Lăng Viên cùng Từ Luân nói chuyện hơn 30 phút sau mới tắt máy. Hai người họ đúng là khá lâu rồi mới nói chuyện cùng nhau như thế này. Lăng Viên không muốn tự nhận là mình đã thân thiết với Từ Luân, nhưng mỗi khi cô nói chuyện với anh ta thì cô đều thấy rất thoải mái. Cô thấy giống như mình đang nói chuyện với một người em trai vậy. Tiếc là bây giờ chẳng còn thể gặp hay hay nói nhiều cùng Từ Luân giống như lúc trước được nữa.



Những ngày tiếp theo thì Lăng Viên đã đến cửa tiệm thường xuyên hơn. Nhưng từ dạo trước, cô bỗng không thấy cái anh chàng kia hay đến đây nữa. Thật kì lạ làm sao, phải chăng anh ta bị Từ Huân ngày hôm đó làm cho thấy khó chịu hay là ngại gì rồi nên không đến nữa ư? Cô đến bây giờ còn chẳng biết được tên của anh ta, có chút hơi tiếc điều gì đó nhưng rồi cô cũng không muốn nghĩ lại nữa.



Mấy hôm nay Lăng Viên cảm thấy có chút buồn bã, cô cảm thấy thật cô độc khi ở một nơi mà chẳng có ai thân thích. Rồi sau đó lại nhớ về những ngày tháng trước kia. Dạo này Tô Trân Y cũng bận việc riêng của cô ấy nên cả hai dường như không mấy gọi điện như lúc trước nữa. Trong lúc chán nản thì Lăng Viên lại có ý nghĩ muốn quay về nơi ấy, nhưng không phải cô đã nói là sẽ không trở về nữa sao? Biết rằng nỗi sợ đó của cô chưa từng biến mất nhưng vì sao cô vẫn cứ muốn quay về? Một mình cô có thể chống nỗi không chứ?



Sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì Lăng Viên đã quyết định là sẽ quay về, cô muốn làm Tô Trân Y bất ngờ nên sẽ không nói trước. Và cô định chỉ quay về đó hai ba ngày thôi, không muốn ở lại lâu, cô luôn cảm thấy không an toàn khi ở nơi đó.



...



Đáp máy bay xuống thì Lăng Viên đã đi ngay đến một khách sạn. Cô không trở về ngôi nhà kia mà lại muốn ở khách sạn hơn. Vì còn hai ngày nữa là đến sinh nhật của Tô Trân Y nên cô định sẽ đến lúc đó mới xuất hiện. Lăng Viên không dám tưởng tượng ra cảnh Tô Trân Y vui mừng khi thấy cô thế nào. Nên sau đó cả ngày cô cứ đi dạo hết chỗ này rồi đến chỗ kia, vì chưa bao giờ cô nhìn ngắm kĩ thành phố này có những gì thú vị, nhân dịp này thì đây là cơ hội mà cô muốn quan sát nó.



Đi qua những quán bar mà cô từng đặt chân vào đó mỗi ngày để làm việc, những ký ức đau buồn lại dâng lên trong cô. Lăng Viên nhanh chóng rời đi khỏi đó để tránh nhớ lại. Nhưng hôm nay cô lại rất muốn vào bar, cô đứng trước một quán bar rất to, nơi này khá mới mẻ, dường như là vừa mở thôi. Lăng Viên không nghĩ nhiều mà đi thẳng vào bên trong.



Lăng Viên ngồi ở quầy bar, cô đang nhâm nhi, từ từ thưởng thức ly rượu, lâu rồi cô không uống nên hôm nay cảm thấy vừa ngon mà vừa lạ. Ánh mắt Lăng Viên bắt đầu dời đi, cô nhìn xung quanh nơi đây một lượt rồi dừng lại ở một người trong đám đông đang không ngừng nhún nhảy.



Là Tô Trân Y kia mà? Sao lại có thể trùng hợp như thế chứ? Nhưng trông có vẻ Tô Trân Y đang rất say rồi, Tô Trân Y đang vừa nhảy vừa tựa người vào một người đàn ông, trên khuôn mặt xinh đẹp đó dường như chưa từng tắt đi nụ cười. Người đàn ông kia cao hơn Tô Trân Y cả một cái đầu, vì ánh đèn khá mập mờ nên Lăng Viên chẳng nhìn ra mặt của người đó. Cô bắt đầu đứng ngồi không yên, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tô Trân Y trong tình trạng thế này, lại còn say bí tỉ như thế nữa, bên cạnh còn có đàn ông thì đã khiến Lăng Viên kinh ngạc đến đơ người luôn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK