Lăng Viên tiến sát đến, ngồi xuống bên cạnh Từ Luân, gần đến mức cô có thể cảm nhận được từng nhịp thở của anh ta.
“Từ Luân, anh đã gọi tôi một tiếng Lăng tiểu thư mà không ngờ anh lại xem tôi là người như thế.”
“Nào có, tôi chỉ đang mời gọi cô thôi.”
Lăng Viên đưa bàn tay lên khẽ vuốt ve lên xuống khuôn mặt Từ Luân, cô cười nói: “Từ thiếu gia, làm anh phải thất vọng rồi, anh không xứng để lên giường cùng tôi.”
“Cô... ” Từ Luân bị Lăng Viên làm cho cứng họng, từng từ của cô như đang khinh bỉ anh.
Cô vỗ nhẹ vào mặt Từ Luân hai cái rồi đứng dậy cầm lấy túi xách định rời đi, trước khi đi, Lăng Viên liếc mắt sang Từ Huân vẫn ngồi ở đó. Anh ta đang nhắm chặt mắt, cô không hiểu nổi anh ta đang làm trò gì nữa. Cô hừ một tiếng rồi quay người rời khỏi.
Sau khi Lăng Viên đi được một lúc, Từ Huân dần dần mở mắt ra. Anh nhìn sang Từ Luân đang ngồi bực tức mãi nhìn về hướng cửa sổ to cách đó không xa.
“Một là cậu tự dẹp cái nơi này của cậu, hai là vào đồn cảnh sát ngồi.”
Từ Luân xoay mặt nhìn Từ Huân, khuôn mặt anh tuấn của anh ta tức đến nỗi trở nên méo mó, “Anh... ”
“Từ gia từ khi nào làm mấy chuyện buồn cười này vậy?” Ánh mắt Từ Huân không hề biểu lộ lên điều gì cả, giọng nói anh vẫn trầm thấp mà đều đều.
“Sòng bạc này sao lại buồn cười chứ?”
Trước giờ, Từ Luân luôn bị bố nói rằng anh là bất tài vô dụng, anh ta biết mình rất khác anh trai hoàn toàn. Không tài giỏi được như Từ Huân, dù là anh em chung một dòng máu, nhưng nếu không nói họ là anh em thì chắc không ai dám tin. Sau đó, Từ Luân cảm thấy mình nên làm cái gì đó, thời gian này ở đây đột nhiên hình thành nhiều sòng bạc, anh thấy thế liền phát triển như bao người, lại còn làm lớn hơn họ nhiều. Anh tin rằng việc này sẽ khiến bố thấy vui, rồi sẽ khen anh. Nhưng khi chuyện này đến tai Từ Huân rồi đến bố anh, những gì anh nhận được không phải là lời khen như anh tưởng tượng. Thay vào đó thì lại bị chửi nhiều hơn, đương nhiên bố anh và Từ Huân không đồng ý chuyện xây nên cái sòng bạc này, vậy nên hôm nay Từ Huân mới xuất hiện ở đây mà nói những lời này.
Từ Huân đứng dậy, hai tay anh bỏ vào hai túi quần, “Nếu cảm thấy ăn chơi phá hoại đủ rồi thì về công ty, học tập nghiêm tục mà giúp bố, còn không, cậu biết tính tôi rồi đấy.” Nói xong Từ Huân liền rời khỏi.
“Anh trai... Anh không nỡ đâu mà!”
Chuyện này quả thật là vô cùng buồn cười, mở sòng bạc mà được bố anh khen thì chỉ có Từ Luân suy nghĩ ra mà thôi.
...
Hai ngày sau, vì Từ Luân không muốn lên đồn cảnh sát ngồi nên sòng bạc của anh ta nhanh chóng được giải tán. Chuyện mà Từ Huân đã nói thì chắc chắn anh sẽ làm, Từ Luân trước giờ luôn rất sợ anh nên mới nghe lời như vậy.
Nhưng chuyện Từ Luân lết về công ty thì không có xảy ra, Từ Luân thà rong ruổi ở ngoài ăn chơi chứ sẽ chẳng thể nghiêm túc mà làm việc được.
...
Hôm nay Lăng Viên ra khỏi nhà từ lúc bầu trời bắt đầu sập tối. Cô đi bộ bên đường, vừa đi vừa ngắm nhìn thành phố sầm uất này, sống ở đây lâu đến vậy, cơ hội cô đứng lại để nhìn kĩ nơi này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Mãi đi mà đến nơi khi nào không hay, Lăng Viên dừng chân trước một quán bar. Đây là một quán bar lớn nhất nhì ở nơi đây, cô đi ngang qua đây rất nhiều lần rồi, có những lần lại muốn vào đây thử nhưng chỉ vừa bước đến cánh cửa lại quay đầu ra. Không biết có phải bản thân cô sợ hãi hay là sẽ chạm mặt một số người không nên gặp ở đây? Nhưng lần này, Lăng Viên cô là kiên quyết muốn vào, cô làm cho những quán nhỏ cũng không ít, nhưng nhưng nơi to lớn như này thì trái tim cô lại có chút bồi hồi không yên.