Biết bao báo chí đã đứng ở bãi biển từ lúc mặt trời chưa ló dạng. Tuy hôn lễ diễn ra vào lúc 8 giờ nhưng có vẻ họ phải nhanh hơn thế để bắt kịp những khoảnh khắc hiếm có và đẹp đẽ nhất.
...
Trong phòng trang điểm.
Lăng Viên ngồi nhìn chính mình trong gương, cô có chút thờ thẫn. Bỗng dưng có tiếng gõ cửa khiến cô giật mình quay đầu lại.
Vu Kỳ Khuê bước vào với vẻ mặt tươi cười niềm nở. Đi thẳng đến chỗ Lăng Viên rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh.
“Hai người làm tôi bất ngờ thật đó, nhưng dù sao cũng chúc mừng nha.”
Lăng Viên hơi cau mày, cô ta đột nhiên làm sao vậy? Cứ như một người hoàn khác vậy, đây đâu phải tính cách của cô ta chứ?
“Cô nói tôi là người phá hủy hôn lễ của hai người mà, sao giờ lại chúc mừng tôi vậy.” Lăng Viên mỉm cười nói, dù sao đề phòng cô ta vẫn hơn, không biết được cô ta chuẩn bị làm gì.
“A, hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi. Lúc đó tôi hồ đồ quá mà, Từ Huân thích cô như vậy, lại không có tình cảm với tôi, tôi đâu thể nào gượng ép anh ấy, đúng không?”
“Ồ thế à, không ngờ Vu tiểu thư suy nghĩ thông suốt rồi.”
“À, tôi có mang ít bánh vào cho cô này, chưa đến giờ mà đúng không? Ăn một ít cho vui miệng đi.”
Vu Kỳ Khuê lấy trong túi xách ra một cái hộp, cô ta đặt nó lên bàn và mở ra. Trong đó có vài cái bánh ngọt, sau đó lấy một cái nhỏ nhất đưa ra trước mặt Lăng Viên. Cô quan sát kĩ cái bánh, bỗng thấy có một đường nhỏ như bị ai đó đã bẻ ở chính giữa ra vậy. Lăng Viên nhìn qua Vu Kỳ Khuê, hoá ra cô ta chơi trò nai tơ tốt bụng với cô, dù sao thì cô ta cũng chỉ có nghĩ đến như thế mà thôi, đúng là vẫn chưa thể lớn lên được chút nào mà.
“Tôi không ăn đâu, sẽ trôi son mất, cô ăn đi.”
“Không sao đâu, trôi thì son lại là được mà. Bánh này ngon lắm đó, tôi đã xếp hàng từ sáng sớm lận đấy.”
“Vậy sao, thế thì tôi phải ăn một miếng vậy.”
Lăng Viên cầm cái bánh lên, cô xoay bánh lại, tránh đi cái phần đường nhỏ bị bẻ kia, sau đó thì cắn một miếng rất nhỏ rồi đặt bánh xuống lại. Vu Kỳ Khuê chăm chú nhìn cô, cô ta vẫn không quên phải luôn miệng cười tươi ra.
“Ưm... Ngon thật đó!”
Vu Kỳ Khuê gật gật đầu, nhìn cô không rời mắt.
Lăng Viên nuốt miếng bánh xuống rồi cô uống nước, thoa lại son môi rồi đứng lên.
“Chắc là sắp đến giờ rồi, tôi chuẩn bị đi ra vậy...”
Lăng Viên đột nhiên cảm thấy loạng choạng chóng mặt, cô chống tay xuống bàn, ánh mắt mờ mờ nhìn thấy khuôn mặt vẫn đang tươi cười rạng rỡ của Vu Kỳ Khuê.
Cô ta đứng dậy, khoanh tay trước ngực rồi nói: “Cô đúng là đồ ngốc mà!”
Lăng Viên đột nhiên bật cười, cô đứng thẳng người lại, làm gì mà cô dễ dàng trúng cái kế trẻ con đó của cô ta chứ?
“Để tôi xem ai mới là đồ ngốc.”
Lăng Viên cầm lấy chìa khoá trên bàn rồi chạy ngay đến cửa, bước hẳn ra bên ngoài rồi đóng cửa và khoá lại. Vu Kỳ Khuê bất ngờ không kịp phản ứng gì lại, cô ta đứng bên trong với vẻ mặt vô cùng bực tức, miệng bắt đầu chửi rủa Lăng Viên.
...
Lăng Viên nhìn đến phía có thảm đỏ kia, cùng với hai bên là những vị khách đã bắt đầu ngồi vào ghế của mình. Thấy cô đã ra ngoài, Tô Trân Y đột nhiên chạy nhanh lại.
Trên tay cầm bó hoa rồi đặt vào tay Lăng Viên.
“Của cậu này.”
“Cảm ơn cậu.”
Cả hai không nói gì nữa, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm một lúc rồi lại bật cười. Tô Trân Y khoác tay Lăng Viên rồi nói: “Đi thôi, hạnh phúc của cậu tới rồi!”