Nhưng không, đây hoàn toàn là sự thật kia mà.
Từ Huân không thể thể hiện được hết cảm xúc của mình bây giờ. Cô sẽ chẳng biết được anh vui đến mức nào đâu. Nhưng anh chỉ có thể dùng nụ hôn này thay cho lời muốn nói mà thôi.
“Lăng Viên, điều mà anh mong mỏi bấy lâu này, cuối cùng thì em cũng đã giúp anh thực hiện được.” Anh luôn mỉm cười khi nói câu này, nụ cười mà trước giờ chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt anh, nụ cười của sự hạnh phúc tột cùng.
“Em giúp gì anh sao? Chỉ một câu đồng ý thôi mà.”
“Tình cảm của em là sự trợ giúp hơn cả những gì trên thế gian này đối với anh.”
...
Ba ngày sau.
Lăng Viên đột nhiên muốn về nhà cũ nên cô đã trả phòng khách sạn và liền quay về đó.
Sau khi về đến nơi thì cô bung hết những tấm vải mà cô đã phủ lên lúc trước ra. Lau dọn hết tất cả một lượt rồi cô bắt đầu sắp xếp lại những vật dụng từ trong vali.
Tạm thời thì Lăng Viên sẽ ở lại đây, cô không thể nào cứ tiếp tục ở khách sạn mãi được. Khi về ngôi nhà này sống thì cô vẫn cảm thấy thoải mái hơn bất cứ đâu. Nhưng rốt cuộc thì cô còn có ý định đến thành phố kia nữa không cơ chứ?
Cả một ngày mệt mỏi, Lăng Viên nhanh chóng leo lên giường rồi nhắm mắt ngủ.
Khi cô rơi vào giấc ngủ sâu thì một điều kỳ lạ xuất hiện trong giấc mơ của cô. Cô bỗng thấy một người, người đó rất quen... Cô đứng trước một căn nhà to, nơi này lại càng quen thuộc hơn. Dường như là biệt thự của Lăng gia kia mà? Có người đang đứng ở trước cửa biệt thự sao? Người đó cho cô một cảm giác rất quen, cô bắt đầu bước gần đến hơn. Càng gần cô càng nhận ra được đó là ai, không ai khác chính là người bố nuôi của cô. Lăng Viên chợt giật thót mình rồi cô dừng chân lại, cả cơ thể cũng đột nhiên run bần bật lên, cô muốn quay đầu lại phía cổng và chạy thật nhanh đi. Nhưng tại sao đôi chân cô không thể di chuyển được? Người bố nuôi của cô bắt đầu đi đến gần cô, ông ta nở một nụ cười với cô, nụ cười ấy thật khiến cô cảm thấy sợ hãi hơn. Ông ta đã rất gần cô rồi, một bước rồi hai bước liền đứng ngay trước mắt Lăng Viên. Ông ta đột nhiên cầm lấy cổ tay của cô, sau đó thì kéo cô đi vào bên trong biệt thự. Cô bắt đầu hét lên, nhưng càng hét thì bầu trời nơi đây càng tối sầm hơn, một điều kinh khủng hơn nữa là nơi này không có một ai ngoài cô và ông ta. Cô dừng việc la hét lại, khuôn mặt cũng bắt đầu tái nhợt đi, ông ta dùng sức nắm lấy tay cô rồi đi đến một căn phòng, đẩy người cô vào đó, ông ta cũng vào theo rồi đóng sầm cánh cửa lại. Sự sợ hãi bao trùm lấy người Lăng Viên càng lúc càng dày đặc hơn, cô không thể ngừng run rẩy khi ông ta đang nở nụ cười gian xảo và bước dần đến gần cô hơn. Lăng Viên lại một lần nữa hét toáng lên, cùng theo giọng la của cô là giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ của cô.
Lăng Viên giật mình mở mắt ra, nước mắt vẫn còn ứ đọng ở khoé mi. Trong đầu cô liền hiện lên những hình ảnh trong giấc mơ khi nãy. Thật quá kinh khủng, đây cũng là điều sợ hãi nhất của cô khi trở về đây. Mặc dù chính cô đã thấy ông ta bị bắt đi nhưng cô vẫn cứ mãi nghĩ đến việc lỡ một ngày nào đó ông ta được thả ra và rồi sẽ đi tìm cô và lại bắt nhốt cô thêm lần nữa. Cô không muốn chuyện này xảy ra nên mới đi khỏi đây, nếu rời khỏi nơi này thì cô nghĩ ông ta sẽ không tìm ra cô nữa. Nhưng tại sao? Cô đã quay trở về, và điều ấy lại càng ám ảnh cô hơn. Sự sợ hãi chỉ có mỗi mình cô biết và chịu đựng mà thôi.
Lăng Viên nhìn qua đồng hồ, chỉ mới hơn 3 giờ sáng, cô lập tức lấy điện thoại rồi nhắn cho Từ Huân. Bàn tay cô vẫn run rẩy không ngừng, đột nhiên nghĩ lại thì giờ này chắc anh ta đang ngủ, cô nhắn làm gì cơ chứ? Lăng Viên định thu hồi lại tin nhắn thì thấy Từ Huân trả lời lại. Cô có chút bất ngờ nhưng rồi lại cảm thấy yên tâm hơn, có lẽ như vẫn còn một người lúc nào cũng có thể sẵn sàng chạy đến bên cô khi cô cần vậy.
Trên màn hình điện thoại.
— Anh chưa ngủ sao?
— Anh còn bận một số việc, em sao giờ này không ngủ chứ?
— Em... vừa gặp ác mộng. Rất đáng sợ.
— Anh sẽ chạy qua chỗ em liền.
— Khoan đã, giờ này thì không được đâu. Em ổn mà, anh đừng lo.
— Không được, anh cảm thấy em không ổn đâu.
— Thế anh phải đi đường cẩn thận đấy. À, em trả phòng khách sạn rồi, quay về nhà trước đây em ở đấy.
— Được, chờ anh. Đừng sợ!
Lăng Viên mỉm cười tắt điện thoại, quả thật. Cô ở trong ngôi nhà này một mình, mà lại vừa gặp ác mộng như thế. Khi cô nói không sợ thì đó là nói dối cả.