Từ Huân không quan tâm đến lời của em trai mình nói, anh chỉ mãi đứng nhìn vào bên trong.
Đột nhiên có tiếng xe từ xa vọng đến, hai người bất giác quay đầu ra nhìn. Chiếc xe ô tô đang càng lúc tiến đến gần rồi phanh ngay phía sau xe Từ Huân.
“A, chẳng phải đây là hai thiếu gia của Từ gia sao?”
Ông Lăng từ trong xe bước ra, Từ Huân lập tức nhận ra đó là ai. Anh không nhớ rõ là mình có từng gặp qua ông ta lần nào chưa, nhưng khuôn mặt của ông ta thì anh lại nhớ rất rõ.
“Việc gì mà khiến hai cậu đến tận đây vậy?” Ông lại hỏi tiếp.
“Tôi mạn phép muốn hỏi Lăng tiểu thư có về đây không?” Từ Huân bước lên vài bước rồi nói.
Truyện Gia Đấu
“Lăng Viên sao? Ồ tôi nghe nói nó đang làm thư ký cho cậu đúng không?” Ông vừa nói vừa cười.
“Ông hãy trả lời câu hỏi của tôi đi.” Chân mày Từ Huân hơi cau lại, tại sao lão này cứ thích hỏi vòng vo tam quốc gì vậy chứ?
Ông Lăng hừ một tiếng rồi cất giọng: “Lâu rồi Lăng Viên không có về đây.”
Khi nghe được câu trả lời thì Từ Huân bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ. Không về sao? Vậy thì cô đi đâu được chứ?
“Lăng tiểu thư đã không đến công ty bảy ngày rồi ông Lăng.” Từ Luân phía sau đột nhiên lên tiếng.
“Bảy ngày sao? Tôi nghe nói nó sống trong một căn nhà ở đâu đó mà, không chừng là ở đấy chăng?” Ông tỏ vẻ mặt ngạc nhiên như thể biết được chuyện động trời.
“Tôi đã đến đó rồi nhưng không có.” Từ Huân vội lên tiếng.
“Ồ!”
“Ông Lăng có vẻ không quan tâm đến con gái mình cho lắm nhỉ?”
“Nào có, nào có. Chỉ là dạo này tôi bận quá, với cả ngày trước nó thường xuyên gọi về cho mẹ nó. Tôi nghe mẹ nó nói lại nên cũng yên tâm là nó đang sống tốt rồi.”
Thấy hai người không nói gì nữa, ông lại nói tiếp: “Thôi hai cậu về đi, tôi sẽ điều tra chuyện này cho.” Nói xong ông đi đến cổng mở khoá rồi đi thẳng vào bên trong.
Trên đường chạy về, Từ Huân vẫn mãi không ngừng suy nghĩ. Anh cảm thấy thái độ của ông ta vô cùng kỳ lạ, khi Từ Luân nói Lăng Viên đã một tuần không đến công ty thì lúc đó trông ông ta có vẻ là ngạc nhiên đó. Nhưng rồi sau đó cũng chả có biểu cảm gì khác nữa, càng khó hiểu hơn nữa là trông ông ta dường như chẳng quan tâm đến việc Lăng Viên biến mất. Câu nói sẽ điều tra của ông ta nghe khá là qua loa, cứ như nói cho có. Ông ta nói câu đó để cho anh và Từ Luân thấy được rằng ông ta có để tâm chút ít sao? Càng nghĩ Từ Huân lại càng thấy rõ về thái độ hời hợt đó của ông ta.
...
Ba ngày sau, Từ Huân nhận được cuộc gọi của Ông Lăng, ông ta nói anh hãy đến lại biệt thự, nói rằng là có chuyện muốn nói.
Từ Huân nhanh chóng chạy đến biệt thự, lần này thì anh là trực tiếp vào bên trong chứ không phải đứng lấp ló như lần trước nữa.
Bây giờ là buổi chiều, bầu trời hôm nay thật ảm đạm, kéo theo một đám mây đen dường như rất muốn đổ xuống một trận mưa lớn. Vì đó mà khiến cho nơi này càng thêm tối tăm buồn tẻ.
Từ Huân đi vào phòng khách, anh thấy ông Lăng đã ngồi đó sẵn như đang chờ đợi anh.
“Ngồi đi.”
Từ Huân tiến đến ghế sofa và ngồi xuống.
“Về việc cậu đến đây lần trước, em trai cậu đã nói là Lăng Viên không đến công ty một tuần rồi đúng chứ?” Ông vừa nói vừa rót tách trà rồi đẩy qua cho Từ Huân.
“Đúng vậy.” Anh đang chăm chú vào ông ta, không rời mắt khỏi.
“Tôi đã tra ra được con bé đang ở một nơi khác.” Ông thông thả tựa người vào ghế, chân vắt chéo.
“Nơi khác sao?” Anh hơi ngạc nhiên rồi lại quay về vẻ mặt ban đầu.
“Đúng, tôi có gọi điện cho nó. Nơi đó cách khá xa thành phố này nên tín hiệu không được tốt lắm. Nó bảo là bạn nó đang bệnh rất nặng, có thể sẽ không qua khỏi nên nó phải ở lại đó thêm một thời gian nữa.”