Ngày hôm đó Từ Huân rời đi không nói với cô một lời nào. Lăng Viên cho rằng anh ta có nói hay không thì cô cũng không quan tâm đến, nhưng tại sao khi anh ta đi rồi thì cô lại có cảm giác rất khó chịu và thật trống vắng. Hôm nay khi gặp lại thì trông Từ Huân vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra trước đó vậy. Tuy là Lăng Viên rất bất ngờ nhưng cô lại muốn tỏ ra bình thản như anh ta.
“Vậy à, thật vui khi gặp lại em. Nhưng giờ tôi có việc phải đi rồi. Tạm biệt em.” Nói rồi Từ Huân liền quay người rời đi.
Lăng Viên không kịp nói thêm lời nào, nhưng có lẽ cô cũng chẳng định nói gì nhiều với anh ta. Và nếu chuyện cứ như thế... thì sẽ tốt hơn, đúng không? Nhưng khi ngay khoảnh khắc nhìn thấy Từ Huân, trong trái tim Lăng Viên lại bất giác không ngừng run lên.
...
Buổi tối, khi Lăng Viên vừa trở về khách sạn thì Tô Trân Y liền gọi điện đến.
“Alo, Lăng Viên à!” Giọng nói của Tô Trân Y truyền đến tai Lăng Viên ngay khi cô vừa bấm nút nghe. Cô cảm thấy được một sự gấp gáp của Tô Trân Y.
“Tớ đang nghe đây. Có chuyện gì sao?”
“Tớ... Sẽ tiết lộ một bí mật với cậu, nên là mong cậu có thể ở lại với tớ lâu hơn một chút có được không?”
“Một... bí mật sao?”
“Đúng thế. Ngày mai tớ sẽ gửi cho cậu địa chỉ đến nơi đó, cậu sẽ biết đó là gì thôi.”
“Nghe có vẻ thú vị nha?”
“Đúng đúng, cực kì vui luôn đó.”
...
Ngày hôm sau.
Khi Lăng Viên vừa thức dậy thì cô đã thấy tin nhắn từ Tô Trân Y gửi đến từ bao giờ. Cô ấy chỉ gửi một địa chỉ và không có thêm lời nhắn nào khác nữa.
Lăng Viên sau đó nhanh chóng chuẩn bị rồi rời khỏi khách sạn để đi đến nơi mà Tô Trân Y gửi.
Xe chạy tầm 15 phút thì đến nơi. Cô bước xuống xe thì bắt đầu nhìn xung quanh, cô thấy được ở phía bên đường có một cửa hàng đang rất đông, và sự chú ý của cô đã rơi vào Tô Trân Y đang đứng ở trong đám đông đó. Lăng Viên ngước nhìn cửa hàng to to trông rất mới mẻ, đây là một cửa hàng trang sức. Đề tên Trân Y. Lăng Viên thoáng nghĩ, không lẽ nào đây là bí mật mà Tô Trân Y muốn cô biết sao? Cửa hàng này là của cô ấy ư? Từ lúc nào chứ? Sao cô chẳng biết gì cả?
Lăng Viên dừng lại suy nghĩ ở đó, cô bước nhanh qua bên đó. Khi càng đến gần thì dường như Tô Trân Y đã thấy cô, cô gái chạy nhanh như bay ra khỏi nơi đông nghẹt người đó.
“Cậu đến rồi!” Vẻ mặt của Tô Trân Y vui mừng khôn xiết.
“Đây là bí mật của cậu đó hả?”
“Hì hì, hôm nay là ngày khai trương đó. Tớ không ngờ được là đông khách đến vậy, từ sáng giờ tớ rất mệt luôn, nên tớ mới nói là cần sự giúp đỡ của cậu đó nha.”
“Khoan đã! Cái này là từ lúc nào thế? Sao cậu lại giấu tớ chứ?”
“A, tại vì tớ muốn cho cậu bất ngờ đó. Ban đầu thì đây là của bố tớ, nhưng chắc vì ông ấy thấy tớ rảnh rỗi quá nên đã nhượng nó sang cho tớ. Lúc đầu tớ đâu có đồng ý, nhưng mà bố tớ cứ quyết liệt lắm nên là cuối cùng vẫn phải chấp nhận.”
“Ra thế sao? Vậy cậu nói xem tớ phải giúp gì cho cậu đây?”
“Này, cậu đừng nói kiểu thế. Chúng ta có nhiều việc cần làm lắm đấy, mau vào đây đi.”
Nói rồi Tô Trân Y kéo tay Lăng Viên chen qua đám đông tiến thẳng vào bên trong.
Ở bên trong cửa hàng được thiết kế một cách rất đơn giản mà lại đẹp. Nơi đây có hai tầng, ở tầng một này được trưng bày trang sức ở chính giữa khi vừa bước vào được vài bước. Lăng Viên nhìn chung mọi thứ ở đây thì được làm theo phong cách có chút cổ điển. Những trang sức cũng rất đẹp một cách lạ nữa, có vẻ là những mẫu mới nhất hiện giờ đã được quy tụ tại đây. Khi đến với tầng hai thì như mở ra một cánh cửa khác vậy. Trang sức đã không còn nằm ở chính giữa như tầng một nữa, mà nó nằm ở xung quanh. Từng chiếc tủ trong suốt được đặt cạnh nhau tạo nên một vòng tròn. Nếu như nhìn chung một lượt thì có vẻ là hơi chóng mặt, nhưng khi đi từ từ để ngắm kĩ lại thì trông càng hài hoà và đẹp hơn. Từng tủ được bày biện một loại trang sức khác nhau, nếu như tủ này toàn bộ đều là nhẫn không thì tủ kia sẽ đều là dây chuyền. Một khi đã nhìn phải chúng thì không thể dứt ra được, chúng khiến người ta phải thốt lên rằng thật đẹp và tinh xảo làm sao. Ở tầng này còn có một chiếc cửa trong suốt có thể nhìn xuống thành phố dưới kia. Một cửa hàng như thế này là lần đầu tiên mà Lăng Viên được tận mắt thấy, cô không còn diễn tả được từ ngữ nào ngoài từ rất đẹp mắt.
“Sao hả? Cậu thích chứ?” Tô Trân Y cười hỏi cô, ánh mắt rất mong ngóng câu trả lời từ cô.
“Rất đẹp đó Trân Y à, thiết kế kiểu này từ cậu ư?”
“Đúng thế, toàn bộ đều là ý muốn của tớ. Và đương nhiên tớ nghĩ Lăng Viên của tớ cũng sẽ thích mà.” Tô Trân Y vừa nói vừa nhìn xung quanh, sau đó lại nói tiếp: “Từ mai cậu có thể đến đây cùng tớ trong thời gian sắp tới không? Hiện tại thì chỉ có mình tớ và một hai người được bố tớ kêu đến thôi nên thật sự tớ không cách nào sắp xếp mọi thứ ổn thoả được hết.”
“Được thôi, tớ lúc nào cũng sẵn lòng mà.”