- Ừm.
Lúc này trong tủ quần áo bỗng vang lên tiếng động, Thanh Loan cùng cô không hẹn mà cùng nhìn về phía phòng ngủ. Thấy sắp không giấu được nữa rồi nên cô vội đẩy Thanh Loan đi.
- Được rồi mình biết rồi. Giờ muộn lắm rồi đấy, cậu mau về ngủ đi. Mình cũng cần nghỉ ngơi mai còn đi làm.
Thanh Loan bị cô kéo ra cửa đuổi về không thương tiếc. Hôm nay trước cửa có hai người bị cô đóng cửa ở ngoài. Thanh Loan rời đi cô mới thở phào:
- Phù...hôm nay thật sự quá kích thích rồi.
Hắn từ đâu xuất hiện sau cô ghé sát tai cô phà hơi thở ấm khiến với rùng mình:
- Kích thích lắm sao?
Cô giật mình lùi lại phía cửa quay lại vừa khéo sát mặt hắn, mũi chạm mũi. Hắn chống tay lên cửa, tay hắn đặt trên vai cô làm nên đúng tư thế dồn tường. Mặt cô bất giác đỏ lên, cô chuyển người sang bên kia thì hắn chống nốt tay bên kia, cô hạ mình xuống thì hắn cũng hạ theo.
- Anh... tính làm gì? Anh đừng làm trò xằng bậy, tôi la lên bây giờ....
- Làm gì? Đương nhiên là phạt em rồi. Em nhốt tôi trong tủ lâu thế cũng nên bồi thường cho tôi chứ.
- Anh đừng làm trò xằng bậy, tôi la lên bây giờ....
- Em la lên đi, tôi xem mọi người đến ai là người ngại.
- Anh....
Hắn tiến tới gần hơn, thì thấy cô chu môi lên khiến hắn bật cười. Hắn dừng lại buông tay góc nhẹ lên chán cô.
- Em là đang mong chờ tôi hôn em sao?
- Lục Thiên Hạo, đồ khốn nạn nhà anh...
- Đúng rồi, tôi còn nghe một câu nào em mắng tôi nữa thì trừ lương. Trừ trước vài lần em nói xấu tôi với bạn em.
- Lục Thiên Hạo, anh.....
Mặc cô đang xù lông ở đó hắn đã ra về rồi. Cô ngồi thụp sau cửa lấy hai tay che mặt mình. Thế này cũng quá mất mặt đi, sao cô lại bày ra cái vẻ mặt chu môi khi hắn tiến gần chứ, với thật sự đang mong hắn hôn cô sao?
Chiếc xe đang lăn bánh trên đường, trong xe hắn gọi điện thoại cho ai đó
- Điều tra cho tôi Tử Sâm là ai. Hắn đang ở thành phố S.
Không đợi bên kia có cơ hội trả lời hắn dập máy, lái xe trên con đường lấp lánh ánh đèn. Hắn vẫn đang nghĩ về việc trên ban công. Hắn cũng chẳng biết tại sao hắn lại làm vậy nữa, chỉ biết lúc mặt đối mặt cô, nhìn đôi môi căng mọng của cô thì không kìm chế được mà hôn cô, âm thầm thoả mãn bản thân. Khi bị cô hỏi lại cũng chỉ biết bịa cái lý do vớ vẩn là phạt cô. Hắn hoàn toàn không biết mình làm gì khi đứng trước cô. Đúng là không hiểu nổi những người đang yêu nghĩ gì mà.
Với hắn và cô đêm nay thật không dễ ngủ. Người nằm quay ngang quay dọc nghĩ về nụ hôn kia, người thì nghĩ mãi đến vẻ mặt của một người đỏ như cà chua sau khi hôn xong. Tình yêu thật sự là thứ khiến người ta mất ngủ mà. Hay rồi, cả hai người sáng hôm sau đến công ty như gấu trúc. Nếu Lục Thiên Hạo không phải sếp họ thì cũng bị trêu như Đồng Oanh Lạc rồi.
- Đồng Oanh Lạc, chị đêm qua không ngủ à?
- Đâu có đâu?
- Còn chối nữa, hai mắt chị thâm hết rồi kìa.
- ...rõ thế sao?
- Còn phải nói.
Hai cô đang tán ngẫu thì Lăng Khả Hân đi qua.
- Còn chối không làm việc gì thẹn với lòng. Không làm gì thẹn lòng mà cả đêm không ngủ sao? Nực cười.
- Cô...
- Tôi nói sai sao? Có một số người ấy mà, bên ngoài có vẻ trong sáng nhưng thật ra có tâm hồn bẩn thỉu, đen tối.
- Cô nói ai vậy? Này! Có phải lần trước tôi ra tay nhẹ quá phải không?
Nói trắng ra thì ả ta vẫn sợ cái tát đó từ cô, nghe cô nói vậy thì có chút sợ hãi, bèn đi mau chỗ khác.
- Chị đừng so đo với cô ta. Trước cô ta làm thư ký cho Lục tổng thì lên mặt không coi ai ra gì. Giờ làm nhân viên cũng không bỏ tính đấy.
- Kệ cô ta đi, chị còn chút việc, chị đi trước.
- Vâng, chị đi đi.
Cô vừa cầm tập tài liệu lên chưa bước sang bước thứ hai thì có người gọi.
- Thư ký Đồng, Lục tổng cho gọi cô.
- Tôi biết rồi.
Tên ác quỷ này đúng là muốn hành cô đến chết mà.
Cốc cốc cốc
- Vào đi.
Cô bước vào phòng hắn nhưng sao hôm nay thấy hắn cô có chút ngại ngùng.
- Lục tổng, anh cho gọi tôi.
- Qua đây.
- Có gì anh nói luôn cũng được...tôi vẫn có thể nghe...
Hắn lúc này mới dừng bút ngước lên nhìn cô, đôi mắt ngập ý cười
- Em là sợ tôi sẽ phạt em sao?
Lúc này cô mới nhìn hắn, nhìn cả đôi mắt hắn mà bật cười. Cả hai lúc này đều nhìn thấy quầng thâm trên mắt đối phương.
- Anh tối qua cũng không ngủ sao?
- Cũng? Tối qua em cũng không ngủ?
- ...
- Có điều tôi thức để làm việc, không phải để mơ mộng vớ vẩn như em.
- Tôi có nói là tôi mơ mộng vớ vẩn sao? Ồ, Lục tổng, đây có được tính là suy bụng ta ra bụng người không?
Hắn nắm tay lại đặt lên miệng ra điệu ho rồi chuyển chủ đề.
- Chuẩn bị một chút,chiều đi gặp mặt một khách hàng với tôi.
- Vâng...Lục tổng, tôi xin phép về trước để chuẩn bị ạ.
- Được, tôi cũng đang tính đi về. Cần tôi đưa về không.
Cô vội xua tay tỏ ý không cần rồi chuồn nhanh đi. Lăng Khả Hân thấy cả hai người tiếng to tiếng nhỏ trong phòng lại còn thấy đôi mắt của Lục Thiên Hạo cũng rõ vẻ thiếu ngủ thì cũng đoán ra điều gì đó, và ả cho rằng suy đoán mình đúng, bèn nổi lòng ghen tuông.
Nói là đi chuẩn bị chứ cả cô và hắn về nhà là vắt chân lên ngủ. Nếu không có báo thức chắc họ ngủ tới tối luôn.