Cô ở trên giường vẫn đang thờ thẫn, nghĩ xem hắn hôm qua suốt cuộc là say hay là không say, hôm qua cô đã làm trò gì mất mặt với hắn rồi, còn nữa, hắn với cô đã xảy ra chuyện gì chưa. Đến khi có tiếng chuông điện thoại thì cô mới trở về thực tại.
Reng reng reng.
- Alo? Chị nghe rồi.
- Chị đến công ty chưa, hôm nay công ty có cuộc họp đó?
- Ối, lùi cuộc họp xuống 9h giúp chị, chị đến ngay đây.
- Vâng.
Cô vội vàng vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, tìm quần áo thay rồi buộc vội tóc lên để tới công ty. Mọi hôm cô chuẩn bọn trong 30p thì hôm nay rút xuống còn 15p, diễn ra trong tốc độ tên lửa.
Lạc Thị.
Phòng lớn.
- Tổng giám đốc.
- Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn. Chúng ta bắt đầu luôn đi.
- Vâng.
Tường Lan chiếu lên bảng trắng một số hình ảnh.
- Đây là vị trí trung tâm thành phố S. Họ đã cho thuê cửa hàng này.
Bên dưới bắt đầu bàn luận.
- Đây chính là vị trí vàng.
- Đúng thế, ở đây đông người qua lại, chắc chắn sẽ có rất nhiều khách hàng.
- ....
Tường Lan nói tiếp.
- Nhưng cửa hàng này SS cũng muốn thuê. Ban đầu có giá khoảng 30 vạn tệ, nhưng nếu có hai công ty đều muốn thuê thì giá chắc khoảng 40 bạn tệ.
...
- SS cũng muốn sao?
- Vậy không đến lượt chúng ta rồi.
...
Đồng Oanh Lạc bây giờ mới lên tiếng.
- Mọi người yên tĩnh, cửa hàng này nhất định chúng ta phải thuê. Không thể nhường SS nữa.
Nhân viên nghe thấy thế thì vui mừng ra mặt, họ đinh ninh lần này sẽ mở mày mở mặt.
Phía bên Vãn Vân thì vẫn hiếu chiến như thế, ả ta quyết định dù ra giá gấp đôi cũng không thể nhường Oanh Lạc một lần.
Cả hai người đều đến chỗ cửa hàng và gặp ông chủ. Cả hai như nước với lửa, bên ngoài bình tĩnh nhưng bên trong là sóng cuộn trào. Ánh mắt đều như muốn ăn tưới nuốt sống đối phương.
Ông chủ cửa hàng đó thấy cả hai công ty đều muốn thuê thì bắt đầu gây khó dễ. Ông ta nói sẽ đấu thầu, ai ra giá cao hơn sẽ được thuê. Giá khởi điểm là 45 vạn tệ. Vãn Vân nhất quyết không đồng ý.
- Tôi muốn hai công ty cùng trả giá ngầm, ý Lạc Thị thế nào?
- Vậy thì chiều theo ý cô.
- Ông chủ, như vậy có được không?
- Được, đương nhiên được.
Cả hai cô đều ghi giá thuê ra một tờ giấy, rồi cùng đưa cho ông chủ. Ông chủ mở giấy của hai người ra, nhìn qua Đồng Oanh Lạc một lần, thấy cô có thái độ dửng dưng như thế thì cũng không hiểu cô nghĩ gì mà ra giá như thế. Ông ta quay về phía Vãn Vân:
- Chúc mừng cô, buổi chiều chúng ta sẽ làm hợp đồng.
- Cảm ơn ông chủ.
Ả ta quay ra nhìn cô với ánh mắt coi thường và mang đầy vẻ chiến thắng, cô cũng lịch sự cười lại với ả.
Cả hai ra ngoài mới nói chuyện.
- Tôi nói mà, cô làm sao có thể thắng được tôi chứ. Còn làm màu mở công ty. Tôi ra giá 90 vạn tệ, sao cô có thể thắng tôi được chứ?
- Vậy cô đoán xem tôi viết giá thuê bao nhiêu?
- Bao nhiêu?
- Tôi viết 4 5 v ạ n t ệ.
Cô nói từng số một sợ ả không nghe rõ. Vãn Vân mặt từ vui vẻ đến trắng bệch rồi đến tức đỏ. Ả hận không thể đứng tại chỗ này đến cho Đồng Oanh Lạc vài cái bạt tai. Lần này cô lại cho ả một vố đau rồi. Ả sợ cô ra giá cao nên đã ra giá gấp đôi. Đồng Oanh Lạc thì hay rồi, không ra giá cao hơn một xu nào cả. Thật muốn ả tức chết mà. Lần này SS lỗ to rồi.
Nhân viên SS thấy vậy thì vô cùng bất mãn, thấy Vãn Vân vì thù riêng mà ảnh hưởng tới công ty rất nhiều. Nhưng ả là con gái của chủ tịch nên cũng không dám ý kiến trước mặt ả, có người đã ở sau báo cáo với cha ả.
Lạc Thị biết tin thì cũng không bàn luận gì cả, tất cả mọi người đều tin tưởng Đồng Oanh Lạc tuyệt đối, tin lát cô làm vậy là đều tốt cho công ty.
Vãn gia.
Vãn lão gia thấy Vãn Vân về thì cầm tập giấy quăng về phía ả.
- Con xem mấy chuyện tốt đẹp mà con làm đi.
- Cha làm sao thể? Con làm gì?
- Làm gì? Làm gì con không rõ sao? Con nói con muốn có công ty riêng, ta liền tách chi nhánh cho con quản lý. Kết quả thì sao? Con vì muốn đấu với Lạc Thị mà suy nghĩ nông cạn, ảnh hưởng nặng nề tới công ty. Từ ngày làm Giám đốc con làm gì cho công ty không? Con chỉ nghĩ xem làm thế nào để hại Lạc Thị kết quả thì gậy ông đập lưng ông. Con nói xem con đã làm cái gì?
- Cha, người đừng giận nữa. Con không phải vì Vãn gia chúng ta sao?
- Nực cười.
- Cha nghĩ xem, nếu con đánh bại Đồng Oanh Lạc, Lục Thiên Hạo sẽ thấy tài năng của con và yêu con hơn. Chuyện này không phải tốt cho Vãn gia sao?
- Con không đánh bại được cô ta. Đây là sự thật. Tiền Vãn gia không phải tự nhiên mà có, không thể cho con mang đi làm mấy việc như vậy được.
- Cha....
- Con cho giải phóng mặt bằng mang vốn về cho ta.
- Cha...
- Quyết định vậy đi.
- Cho con thêm thời gian đi, mới được mấy ngày chứ. Con...
- Mới mấy ngày mà đã như vậy rồi, con còn muốn đến như nào?
- ...
- Quyết định vậy đi.