• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tuần sau.

- Cậu nhất định phải xuất viện sao?

- Mình ở đây lâu mọi việc ở Lạc Thị mình không yên tâm.

- Lục tổng không đến đón cậu sao?

- Sao mà anh ấy đến đây được chứ?

Hai cô đang thu dọn đồ nên cũng không biết Vãn Vân đến đây từ bao giờ.

- Vãn Vân? Sao cô lại đến đây?

- Sao tôi không được đến?

- Ở đây không hoan nghênh cô.

- Đây là Thanh Loan đúng không? Cô tức giận như vậy làm gì? Tôi đến đây cũng không phải để gặp cô. Tôi đến đây để khám cho tiểu bảo bối của tôi.

Ả vừa nói vừa xoa xoa lên bụng của mình.

- Cha của đứa bé đâu? Sao không đi với cô, sao lại để cô đi một mình thế này?

- Thiên Hạo...anh ấy...anh ấy bận.

- Vậy sao? Tôi còn tưởng anh ấy không nhận con nữa chứ haha.

- Thanh Loan, tôi có thù oán gì với cô sao? Đồng Oanh Lạc còn chưa nói gì sao cô cứ xù lông lên vậy?

- Cô ấy không thèm tiếp chuyện với loại như cô.

- Đi thôi Thanh Loan, kệ cô ta.

- Ừm.



- Hai cô.

Lúc đi qua Vãn Vân cô không quên nói lên câu đầy ẩn ý:

- Có những đứa trẻ khi trong bụng đã là bảo bối, cũng có những đứa trẻ khi trong bụng đã là thứ không tốt đẹp rồi.

- Cô có ý gì?

- Haha.

Ai cũng có thể nhìn thấu tâm trạng sợ hãi của Vãn Vân qua ánh mắt né tránh cùng giọng nói run run.

Đợi hai cô đi khuất ả mới gọi điện thoại cho ai đó.

- Lạc Lạc, sao cậu lại nói như vậy, có ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta không?

- Không sao, bù lại chúng ta còn thu được cái đáng giá lắm, cậu mang đồ dùng nghề nghiệp của cậu ra đi.

- ???

Trên xe Thanh Loan.

- Sao cậu biết cô ta sẽ làm vậy.

- Đương nhiên rồi, cô ta sẽ lo lắng mà gọi điện cho người kia xác định lại xem bản thân có đang an toàn hay không.

- Cậu thông minh quá đi.

- Giờ cậu mới biết à.

...

Phòng Đồng Oanh Lạc.

Reng reng reng.

- Sao giờ em mới nghe máy?

- Em vừa về đến nhà, ban nãy trên xe em không để ý điện thoại.

- Ừm. Anh gọi điện bệnh viện họ nói em xuất viện rồi.

- Em về để mai đi dự hôn lễ của anh chứ.

- Em đang cố trêu anh sao?

- Haha. Đúng rồi, Thiên Hạo, hôm nay em gặp Vãn Vân ở bệnh viện, nghe ả nói là đi khám thai.

- Vậy sao? Để anh bảo Tiểu Lưu đi xem. Em nghỉ ngơi đi, tý nữa sẽ có bất ngờ cho em.

- Bất ngờ gì vậy?

- Nói trước sao gọi là bất ngờ chứ. Em nghỉ ngơi đi.



- Vâng.

Buổi tối.

Cốc cốc cốc.

- Ai vậy?

Cốc cốc cốc.

- Ra đây.

Cô mệt nhọc lê từng bước ra khỏi giường đến mở cửa.

- Ai vậy?

- Lạc nhi!

- Cha, mẹ! Sao hai người lên không gọi con.

- Bạn trai con nói con đi công tác hôm nay mới về. Nên giờ chúng ta mới sang thăm con.

- Bạn trai con? Cha mẹ nói Lục Thiên Hạo sao? Thật ra...

- Ayza, con cũng lớn rồi, chúng ta có cấm gì đâu, con giấu gì chứ.

- Hì hì, cha mẹ vào nhà đi.

Cô đóng cửa lại không giấu được nụ cười trên môi mình. Cô không chỉ vui vì cha mẹ cô lên đây thăm cô còn vì Lục Thiên Hạo. Đây chính là bất ngờ mà hắn nói cho cô. Hắn sợ cha mẹ cô lo lắng nên mới không nói cô ở trong bệnh viện, đúng là quá chu đáo rồi.

- Lạc nhi, bạn trai đó của con chu đáo quá. Còn nói muốn cho con bất ngờ nên không cho cha mẹ gọi thông báo cho con. Mấy hôm vừa rồi còn thuê cho chúng ta một chỗ ở tốt nữa.

- Đúng đó, chúng ta còn tưởng bị lừa đảo rồi chứ.

- Cha, mẹ, hai người ăn gì chưa? Con nấu đồ cho hai người ăn nhé.

- Thôi!

- À, ý cha con là con mệt mỏi thì nghỉ ngơi, vẫn là để ta nấu cho hai người ăn đi.

- Hai người không tin tưởng con.

- Chúng ta già rồi, dạ dày không tốt.

- Cha, mẹ!

- Haha.

Hôm sau.

Hôn lễ.

Hôn lễ của hai nhà Lục-Vãn tổ chức đương nhiên là không thể kém long trọng. Hôn lễ được tổ chức trong khách sạn lớn hạng nhất nhì thành phố S. Khách khứa ở đây đều là những người có máu mặt, không là chủ tịch thì cũng là người thừa kế, danh gia vọng tộc không vắng một ai. Ngoài ra còn có biết bao nhà báo, phóng viên đến để quay lại đám cưới này. Vãn Vân mặc váy cưới không thể phủ định vẻ đẹp của ả. Hai nhà đều đến cả nhưng chỉ thấy thiếu chú rể.

...

- Lục tổng, tất cả đều đã ổn thoả hết rồi ạ.

- Tốt. Tiểu Lưu, cậu thấy Vãn lão gia là người như thế nào?

- Cũng không đến nỗi tồi ạ. Cũng có ủng hộ từ thiện, cũng không làm ăn phi pháp...

Lục Thiên Hạo ném cho Tiểu Lưu một vỉ thuốc:

- Đây là?

- Thuốc trợ tim, đưa cho ông ta.

- Vâng.

Đã đến giờ cử hành hôn lễ, Lục Thiên Hạo cũng không có mặt. Hai nhà đều xôn xao, điện thoại Lục Thiên Hạo không biết nhận được bao nhiêu cuộc điện thoại.

- Này, không phải chú rể không tới rồi chứ?

- Hay là vậy, nếu như vậy thì thật mất mặt.

...

- Chú rể tới.

Vãn gia với Lục Đàm thấy hắn đến thì cơ mặt mới giãn ra. Vãn Vân cười tươi muốn hở hết hàm răng ra ngoài. Họ không thể ngờ tới chuyện ngay sau đây mới khiến họ kích thích hơn nữa.

- Chú rể đã tới. Hôn lễ có thể bắt đầu.

- Khoan đã.

- Tân lang có chuyện gì sao?

- Trước khi bắt đầu tôi có chuyện muốn để mọi người xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK