- Cô không còn việc gì sao?
- ...?!...
- Lục Thiên Hạo, anh nói cái gì vậy, cô ấy ở đây để chơi với tôi.
- Mấy tuổi rồi còn chơi?
- Anh...
- À... Lạc Lạc, mình nhớ ra còn có chút chuyện, mình về trước đây.
- Này, Thanh Loan. Này...
- Bye bye!
- ...
Thanh Loan cũng thật là, giờ để cô một mình ở đây với tên ác ma này đúng là muốn cô giảm thọ mà. Hắn đến gần giường cô, cúi sát mặt cô:
- Anh...anh muốn làm gì?
- Đương nhiên là cái nên làm rồi.
- Tôi là người bệnh đó, anh làm gì tôi hét lên đó.
- Đầu óc em chỉ toàn nghĩ tới mấy cái đó sao? Nhìn em thế này tôi thật không có hứng thú.
- Anh...
Hắn đưa tay ra sau lấy gối để ra sau lưng cô.
- Nghỉ ngơi đi.
- ...
- Em còn mong chờ gì nữa? Nghỉ ngơi đi. Lát tôi nói người qua chăm sóc riêng cho em.
- Không cần đâu, tôi tự làm được?
- Em chắc chắn?
- ...Thanh Loan qua giúp tôi được.
- Cô ấy thất nghiệp sao mà chăm sóc em được?
- ...
- Nghe lời đi.
- Vâng, cảm ơn Lục tổng.
- Tôi đi trước đây, công ty còn có việc.
- Đợi đã, tôi...anh...
- Nói dứt khoát.
- Chuyện trưa nay ở công ty là như nào? Anh không phải làm cái gì bất lương đó chứ?
- Chuyện không liên quan tới mình thì đừng quan tâm nhiều, không tốt cho cô đâu. Nếu tôi làm việc bất lương thì sao? Cô sẽ bán đứng tôi cho mấy tên cớm kia?
- Đương nhiên là không rồi. Nhưng mà...
- Như vậy là tốt nhất. Tôi đi đây.
- Này! Anh chưa trả lời tôi mà. Này!
Hắn trong đầu hiện lên vô số câu hỏi. Tại sao những chuyện không may này lại xảy ra liên tiếp như vậy, rõ ràng là có người muốn dồn hắn vào chỗ chết. Nếu hôm nay không có Đồng Oanh Lạc thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng là ai có bản lĩnh như vậy chứ? Sacphi? KOW? Trong đầu hắn lập tức nhớ tới mấy cái tên này. Hắn rút điện thoại ra nhập một dãy số rồi gọi:
- Vũ Kỳ, việc lần trước tôi nói cậu điều tra đến đâu rồi?
- Những thông tin về KOW hay Sacphi kia khi điều tra vào ngõ cụt. Nhưng mà ID gmail lần trước điều tra ra được là đang trong thành phố S này.
- Tiếp tục điều tra.
- Vâng.
(Sacphi? Ngươi muốn chơi thì ta sẽ chơi với ngươi đến cùng)
...
- Cô nói Đồng Oanh Lạc đang nhập viện?
- Đúng vậy! Vãn tiểu thư không muốn nhân cơ hội này đi gặp gỡ cô ấy chút sao?
- Lăng Khả Hân, cô đúng là rất thông minh, muốn nhờ tôi đến bệnh viện gây khó khăn cho với thư ký nhỏ đó giúp cô. Tôi là vị hôn thê của Lục tổng các cô, không rảnh đi làm mấy trò của mấy nữ nhân tầm thường đó.
- Vãn tiểu thư, cô nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ thấy đây là cơ hội tốt cho cô thôi. Tôi còn nghe nói Đồng Oanh Lạc vì giúp Lục tổng nên mới nhập viện.
- Không phải vì tai nạn sao?
- Cô nghĩ sao? Nếu cô không ra tay trước thì dù cô có là vị hôn thê của Thiên Hạo thì cũng bị ả bước chân vào Lục gia trước thôi.
- Tôi nên cảm ơn cô vì đã giúp tôi thấy cơ hội?
- Vãn tiểu thư quá lời rồi, làm thế nào là ý của cô. Tôi xin phép.
Vãn Vân ở lại với bao suy tư toan tính. Nếu đúng như lời của Lăng Khả Hân nói thì Lục Thiên Hạo rất yêu thích cô thư ký này, cô ấy cũng trở thành ân nhân của anh. Nếu giờ cô đến đó làm loạn không phải gây ấn tượng xấu với hắn và Lục gia sao. Suy cho cùng cô vẫn nên mang dáng vẻ của một thiên kim, nếu không có gì sai sót thì sớm muộn cô cũng bước vào Lục gia. Nhưng để vị hôn phu của mình sớm tối bên người con gái khác thì cô cũng không cam tâm. Suốt cuộc phải làm sao đây?
Cô ở trong bệnh viện được một cô gái chạc tuổi chăm sóc. Cô trước giờ cái gì cũng tự mình làm, giờ có người hầu hạ như này có chút không quen.
- Cái này để tôi tự làm cũng được.
- Tiểu thư cứ để tôi. Để cô làm Lục tổng thấy sẽ trách phạt tôi mất.
- Cứ nói là ý tôi, không cần sợ đâu.
Cánh cửa phòng mở ra:
- Em không sợ hay cô ấy không sợ?
- Lục tổng, tôi....
- Cô ra ngoài trước đi.
- Vâng.
Hắn lúc nào cũng xuất hiện bất ngờ như thế, làm cô thấy anh là rơi vào hoảng hốt:
- Không phải ngài nói ở công ty có việc sao? Quay lại sớm thế? Hay có công việc gì để tôi làm?
- Quay lại xem em có nghe lời không. Và đúng như dự đoán, em không nghe lời chút nào.
(Không phải muốn gặp em sao, đồ ngốc.)
- ...
- Em nghỉ ngơi cho tốt, quay lại công ty làm, mấy ngày này nghỉ không lương đâu. Đừng làm biếng.
- Anh....
- Còn đau không?
- Đỡ nhiều rồi!
- Còn đau không?
- Còn một chút.
- Ừm. Để tôi bảo hỏi xem lại cho em.
- A... không cần đâu Lục tổng, tôi đỡ nhiều rồi. Để tối họ qua xem lại là được.
- Tại sao?
- Họ tháo ra quấn vào...tôi sợ đau.
- Đúng là không có chút bản lĩnh nào. Để tôi làm cho.
- Không cần đâu, tôi...không dám phiền Lục tổng.
- Không tin tưởng tôi?
(Quỷ mới tin anh, anh tháo ra chắc tay tôi rời luôn.)
- Đâu có, haha. Tôi muốn dành thời gian nói chuyện với ngài mà.
- Tiểu quỷ.
Hắn biết thừa cô nói dối nhưng dẫu sao cũng nghe lọt tai nên kệ cô đi.