Buổi tối thế giới này tràn ngập sức mạnh tà ác, vô hình trung sẽ làm sức mạnh tà ác bên trong Ngọc Tứ Hồn tăng lên, thời điểm mặt trời lên tới đỉnh đầu chính là lúc mà năng lượng tà ác yếu nhất. Bởi vậy, giữa trưa là thời cơ tốt nhất.
Hoa Hiểu Quỳ đi vào thần xã, mặt không cảm xúc, đứng trước Ngọc Tứ Hồn, nhìn nó bằng ánh mắt tràn đầy nghiêm nghị, trong ánh mắt xen lẫn chút do dự. Ngọc Tứ Hồn khác với con người, đây là lần đầu tiên cô tiến vào mộng cảnh của một vật thể khác ngoài con người, cô hoàn toàn không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì, nếu như lạc lối trong giấc mộng, có khả năng sẽ mãi mãi không thể trở về thực tại được nữa. Nếu ý thức bị nhốt trong giấc mộng, không thể trở về cơ thể mình, tính mạng của cô cũng sẽ chấm dứt tại đây.
Nếu tiêu diệt được Ngọc Tứ Hồn, chí ít có thể loại trừ nhân tố nguy hiểm nhất. Những người dính dáng tới Ngọc Tứ Hồn đều trở nên bất hạnh, bởi vì nó thèm khát máu tươi, thèm khát oán hận để tăng sức mạnh cho chính mình.
Không thể do dự nữa, nhân lúc mọi chuyện chưa bị đẩy đến đường cùng, còn có khả năng chuyển biến tốt, cô phải ra tay!
Chút do dự dưới đáy mắt Hoa Hiểu Quỳ biến mất, tràn đầy kiên định.
Ngọc Tứ Hồn đã được thanh lọc tỏa ra ánh sáng xinh đẹp, ánh sáng thuần khiết sạch sẽ, không nhiễm chút tạp chất, chỉ có Hoa Hiểu Quỳ biết nó bẩn thỉu thế nào, hấp thụ oán hận, ý thức của nó trở nên vặn vẹo.
Trong giấc mộng của Ngọc Tứ Hồn trống rỗng, không có thứ gì, đen tuyền như mực, thậm chí không có trời và đất, dưới chân là khoảng không vô định, giống như cô đang trôi nổi trong vũ trụ, không có bất kỳ điểm tựa nào. Không gian đen kịt làm người ta cảm thấy rất áp lực, con người luôn hướng về ánh sáng, chỉ có ở nơi có ánh sáng mới cảm thấy an tâm, bóng tối chồng chất sẽ gợi ra sự sợ hãi, nơi không có ánh sáng, không có tiếng động, tối đen, tĩnh mịch, càng khiến người ta sợ hãi ngột ngạt.
Hoa Hiểu Quỳ vẫn bay về phía trước, nhưng không gian xung quanh vẫn đen kịt như trước, dường như cô chỉ đang đứng nguyên một chỗ mà chẳng hề nhúc nhích.
Mộng cảnh trống vắng tĩnh mịch này thể hiện linh hồn của Ngọc Tứ Hồn, trong lòng nó không có thứ gì. Không có trông ngóng, không có ước mơ, không có thống khổ, không có hy vọng, không có tuyệt vọng, trống rỗng, không có thứ gì.
Không có một chút manh mối nào để tìm ra cây linh hồn, ở nơi tĩnh mịch này dường như chỉ có mình cô.
Hoa Hiểu Quỳ cảm thấy có gì đó không đúng, hoàn toàn có thể rời khỏi mộng cảnh, lần sau quay lại, nhưng thần xui quỷ kiến, Hoa Hiểu Quỳ lại chọn ở lại trong không gian ngột ngạt này, tiếp tục đi về phía trước, như bị mê hoặc, suy nghĩ bị quấy nhiễu.
Không biết qua bao lâu, Hoa Hiểu Quỳ gần như đã nghĩ rằng mình đã mù, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, gần như đã điếc, không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, không gian đen kịt bỗng chốc xuất hiện một màu sắc khác, rất nhỏ bé, nhưng trong không gian tối tăm này, rất dễ nhìn thấy, sau đó, cô không dời nổi mắt khỏi điểm sáng ấy, bay về hướng đó theo bản năng.
Màu sắc nhỏ bé kia dần dần lớn lên, có thể nhận ra có rất nhiều màu sắc đan vào nhau, đa phần là màu sắc u ám, nhưng cũng đủ để Hoa Hiểu Quỳ đã nhìn màu sắc đen kịt một thời gian dài kích động không thôi. Càng tới gần, bên trong đám màu sắc hỗn độn ấy thậm chí có thể nhìn thấy màu đỏ tươi đẹp, đang chuyển động như có sự sống.
Đại não chậm chạp, lơ đãng rẽ sang một hướng, bỗng dưng, Hoa Hiểu Quỳ như bừng tỉnh, dừng lại, nắm chặt bình làm vườn trong tay, đáy mắt tràn ngập cảnh giác, trực giác mách bảo cô, đám màu sắc chồng chất kia rất quái lạ.
Có thể ngay từ khi tiến vào mộng cảnh, cô đã rơi vào bẫy, không gian đen kịt khiến người ta hoảng sợ, vô ý thức đi tìm kiếm ánh sáng, sau đó liều mạng bay về phía trước, cô tự hỏi, vì sao phía trước lại xuất hiện ánh sáng? Nếu không chịu được mộng cảnh tối tăm, không một tiếng động, cô có thể đi ra ngoài, như vậy có lợi cho việc duy trì tinh thần thoải mái. Là thứ gì đã quấy nhiễu thần trí của cô? Nó dụ dỗ cô bay về phía đám màu sắc duy nhất trong bóng tối là có mục đích gì?
“Ồ… Cuối cùng cũng nhận ra sao?” Trong không gian vô định truyền tới giọng nói không giống nam mà cũng không giống nữ, bốn phương tám hướng vọng lại, không thể tìm ra giọng nói ấy bắt nguồn từ đâu.
“Ngọc Tứ Hồn?”
“Cái tên này là đám người tẻ nhạt kia đặt cho ta, ngươi gọi ta bằng cái tên đó cũng không sao, tên gọi chẳng có ý nghĩa gì với ta.” Giọng nói vọng lại từ bốn phương tám hương, Hoa Hiểu Quỳ không thể đoán ra nó bắt nguồn từ đâu, giọng nói bình thản không một tia tình cảm, chỉ giống như đang nói chuyện bình thường.
“Ngươi nói cuối cùng cũng nhận ra là có ý gì?” Con ngươi Hoa Hiểu Quỳ chuyển động, nhìn quanh bốn phía, không phát hiện thứ gì, gần đây không có bất kỳ vật thể sống nào, tựa như cô đang nói chuyện với không khí vậy.
“Hừ hừ… Ngươi không muốn biết trong bóng tối chỉ có duy nhất một màu sắc này ẩn chứa điều gì sao? Con người ở trong bóng tối, theo bản năng sẽ tìm kiếm ánh sáng, một khi nhìn thấy thì càng muốn đến gần, giống như ngươi vừa nãy, không có tiếng động, không có ánh sáng, khiến ngươi cảm thấy rất ngột ngạt phải không?”
“Ngươi cố ý dụ ta tới đây, chắc không chỉ nhàm chán tới mức chỉ muốn cho ta xem đó là cái gì chứ? Ngọc Tứ Hồn, nguyện vọng của ngươi là gì?”
“Nguyện vọng? Nguyện vọng của ta…”
Không gian bỗng nhiên biến đổi, màu đen kịt xung quanh biến thành quang cảnh quen thuộc, đường phố quen thuộc, căn phòng quen thuộc, người quen thuộc.
Bà cụ hàng xóm hòa nhã mỉm cười chào cô, “Hiểu Quỳ, đi học về rồi đấy à?”
“… Vâng, cháu về rồi ạ…” Theo bản năng, Hoa Hiểu Quỳ trả lời, đứng sững lại, quang cảnh quen thuộc này làm cô muốn khóc, trong đầu trống rỗng, không biết nên làm thế nào, cơ thể đã hành động. Bước chân hướng về nhà, mỗi một bước, dường như phải bỏ ra rất nhiều sức lực và quyết tâm, cơ thể run lên vì kích động, khi thực sự trở về hiện thực, cô lại không biết nên làm gì mới phải.
Ảo giác…
Hoa Hiểu Quỳ chạm vào cánh cửa đang đóng chặt, xúc cảm chân thực thông qua da thịt truyền đến đại não, lạnh lẽo cứng rắn, mở cửa, cách trang trí quen thuộc, hơi thở quen thuộc, tất cả vẫn y như lúc cô chưa rời đi, không hề thay đổi, ngay cả hộp nước trái cây cô uống xong quên chưa ném vào thùng rác vẫn còn đặt ở đó.
Ảo giác…
Hoa Hiểu Quỳ nằm lên giường, rất mềm mại, ngủ trên sàn nhà lâu như vậy, bây giờ được nằm lên giường mềm mại êm ái, quả thực khiến cô muốn khóc, cô đờ ra nhìn chuông gió thủ công treo trên trần nhà. Trong phòng thoang thoảng hương chanh, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, chuông gió phát ra tiếng va chạm lanh lảnh, tựa như một khúc nhạc trong trẻo, mang theo âm thanh của thiên nhiên.
Ảo giác… Có chân thực đến mức nào đi chăng nữa, vẫn chỉ là ảo giác!
Một giây trước cô vẫn còn ở trong giấc mộng của Ngọc Tứ Hồn, một giây sau đã quay về nhà, năng lực của cô là đi vào mộng cảnh, cô vốn đã biết trong giấc mộng, điều gì cũng có thể xảy ra. Trong mắt cô, giữa mộng cảnh và thực tại có một ranh giới rõ ràng, cho dù quang cảnh trước mắt chân thực đến mức nào cũng đều chỉ là ảo ảnh!
Bên tai vang lên tiếng chìa khóa mở cửa, Hoa Hiểu Quỳ ngồi dậy từ trên giường, nhìn chằm chằm cánh cửa, cảm xúc phức tạp, suy nghĩ một hồi lâu, Hoa Hiểu Quỳ vẫn đứng dậy, mở cửa ra khỏi phòng.
“Hiểu Quỳ, con về rồi. Mẹ biết hôm nay con về nên cố ý mua những thứ con thích, con đợi một lúc nữa sẽ có cơm tối, con đi xem ti vi đi.” Mẹ quay đầu lại nhìn cô, chuyên tâm rửa rau.
“Mẹ…” Hoa Hiểu Quỳ ôm lấy mẹ từ phía sau, nhẹ giọng lẩm bẩm, sống mũi cay cay.
“Lớn bằng chừng này rồi mà còn làm nũng, không rửa rau giúp mẹ thì tránh sang một bên!” Mẹ không để ý lắm, giơ khuỷu tay đẩy đẩy Hoa Hiểu Quỳ.
“Con rất nhớ mẹ!”
“Chẳng khác nào đứa trẻ con, nhanh đi xem ti vi đi, đứng ở đây chỉ vướng chân vướng tay!” Mẹ phất tay xua đuổi.
Bố vẫn chưa về, Hoa Hiểu Quỳ đứng dưới bếp không chịu đi, nhìn mẹ chăm chú, nước mắt bất chợt rơi xuống, càng rơi càng nhiều.
“Sao vậy? Ở trường con bị ai bắt nạt sao?” Mẹ thả đồ trong tay xuống, lo lắng hỏi, muốn đưa tay lau nước mắt cho Hoa Hiểu Quỳ, nhưng lại thấy tay mình cũng ướt, nên coi như thôi.
“…. Mẹ, có thể gặp lại mẹ, con rất vui, tuy rằng chỉ là ảo giác, con cũng rất vui!” Hoa Hiểu Quỳ sụt sịt mũi, giọng nghẹn ngào, bố vẫn chưa về, tuy cô cũng muốn gặp bố một lần, nhưng cô rất sợ mình sẽ mê muội trong ảo giác này, lạc lối trong ảo giác, không thể trở về nữa.
Hoa Hiểu Quỳ rất kiên định, sau khi cô nói câu đó, cảnh tượng trước mắt bắt đầu vặn vẹo rồi biến mất, hình ảnh mẹ và ánh mắt lo lắng quen thuộc cũng theo đó mà biến mất, viền mắt Hoa Hiểu Quỳ ươn ướt, những giọt nước mắt như hạt châu, thi nhau lăn xuống.
“Tại sao lại muốn phá vỡ nó? Ngươi không hề có một chút do dự, không hề hối hận. Không phải đây chính là nguyện vọng của ngươi sao? Có mẹ, có bố, cuộc sống yên ổn, không có yêu quái cũng không gặp nguy hiểm, chỉ cần ngươi không phá vỡ nó, ngươi vẫn có thể tiếp tục sống như thế, không buồn phiền, ngươi có thể sống mãi mãi trong cuộc sống mà ngươi mong muốn.”
“Cho dù thực đến mấy cũng chỉ là ảo giác, ta biết rất rõ điều đó. Ngươi thử nhìn vào linh hồn của ta xem, không dễ dàng phải không, ta là người làm vườn có thể đi vào mộng cảnh, ta hiểu rõ tầm quan trọng của việc bảo vệ linh hồn hơn bất cứ ai. Nếu ta không tiếp tục để lộ cảm xúc và linh hồn của mình, ngươi sẽ không nhòm ngó thêm được gì nữa, càng không thể tiếp tục tạo ra những thứ quen thuộc với ta, ảo giác vẫn là ảo giác.” Hoa Hiểu Quỳ lau đi giọt nước còn đọng lại trên khóe mắt, lông mi vẫn ươn ướt, ổn định tâm trạng, “Ta biết rõ ngươi muốn làm gì, ngươi muốn nhốt ta ở đây vĩnh viễn?!”
“Nơi này không có thứ gì, chỉ có cái kia thôi.” Tiếng nói ấy bỗng chốc im bặt, trong bóng tối chỉ có một đám màu rắc kia, không chỉ rõ “cái kia” là cái gì, cô cũng có thể hiểu.
Cái kia là cái gì?
“Ngươi cũng sẽ trở thành một phần trong đó, từ thời khắc ngươi tiến vào mộng cảnh của ta, số phận đã an bài rồi.”
“Ai nói như vậy!” Hoa Hiểu Quỳ phản bác, ánh mắt vẫn nhìn màu sắc trước mặt, không nỡ dời đi. Xung quanh chỉ có một màu đen kịt, theo bản năng, con người đều sẽ hướng ánh mắt về phía ánh sáng, cho dù biết không tốt cũng không dời mắt được, đây là bản năng.
“Nơi này chỉ có cái kia thôi, là lựa chọn duy nhất của ngươi, bản năng của ngươi sẽ thúc đẩy ngươi đưa ra lựa chọn này, con người luôn hướng về ánh sáng, ở nơi có ánh sáng mới an tâm, có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh mới an tâm, nơi đó là nơi duy nhất có thể làm ngươi an tâm.” Giọng nói không phân rõ nam hay nữ không nhanh không chậm, không vui không giận nói, dường như đang khẳng định một chân lý.
Chỉ có cái kia? Không thể, trong mộng cảnh còn phải có một gốc cây linh hồn mới đúng, lẽ nào màu sắc kỳ quái kia chính là cây linh hồn? Nơi này đen kịt, không có thứ gì, màu sắc trước mắt chính là thứ đáng chú ý nhất, nhưng trực giác mách bảo cô không nên đến gần.
Hoa Hiểu Quỳ lắc lắc đầu, càng nhìn càng muốn tới gần, muốn nhìn thấy càng nhiều màu sắc, không muốn bị bóng tối bao vây, muốn nghe thấy tiếng động, không muốn ở lại nơi ngột ngạt tĩnh mịch này.
Đáy lòng Hoa Hiểu Quỳ rục rịch, đã thăm dò được một ít, sau khi rời đi thì tiếp tục suy nghĩ kỹ càng lại, tiếp tục ở lại đây thực sự không ổn, giọng nói của Ngọc Tứ Hồn dường như có năng lực đầu độc con người, càng ngày cô càng muốn đến gần nó!!
Hoa Hiểu Quỳ định mở đường để rời khỏi mộng cảnh, nhưng cô lại phát hiện không thể mở ra lối thoát, dường như trong mộng cảnh có một luồng sức mạnh kỳ dị áp chế cô, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế, đáy lòng trào lên nỗi bất an mãnh liệt.
“Ngươi sẽ ở lại đây vĩnh viễn, ngươi sắp trở thành một phần của nó rồi! Mãi mãi không phải chiến đấu, mãi mãi không chết đi, tính mạng của ngươi sẽ gắn kết với ta, ngươi sẽ biến thành một phần của ta!” Nhân lúc Hoa Hiểu Quỳ rối loạn, để lộ sơ hở, giọng nói của Ngọc Tứ Hồn như có ma lực, thôi miên Hoa Hiểu Quỳ, giọng nói cứng nhắc không có tình cảm tựa như ma chú, ở ngay gần kề, như hình với bóng.
“Câm miệng!” Hoa Hiểu Quỳ bịt chặt lỗ tai, quát lớn.
“Ngươi vĩnh viễn không thể ra ngoài, đây là số phận của ngươi, ngươi sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong bóng tối, không có thứ gì, ngươi chỉ có thể cảm giác được cái kia, đó là chính là cõi đi về của ngươi! Sứ mạng của ngươi chính là làm tế phẩm, trở thành một phần quan trọng của ta, làm sức mạnh của ta tăng lên!”
“Câm miệng!!” Cho dù đã che kín lỗ tai, giọng nói ấy vẫn vang vọng vào đầu, như ma chú đầu độc con người.
“Đi tới đi, không phải trái tim ngươi đang mách bảo như vậy sao? Không phải bản năng con người đang bảo ngươi đi tới sao? Bản năng e ngại bóng tối mách bảo ngươi, không muốn tiếp tục ở lại trong bóng tối, ngươi muốn thấy ánh sáng, muốn nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Phía sau ngươi không có thứ gì, chỉ có bóng tối, bên trái ngươi không có thứ gì, chỉ có bóng tối, bên phải ngươi không có thứ gì, chỉ có bóng tối, chỉ có phía trước mới có thứ ngươi khát vọng! Ngươi còn do dự, còn chống cự gì nữa?”
Con mắt chăm chú nhìn phía trước, ý chí của Hoa Hiểu Quỳ dần dần yếu ớt đi, cô sợ bóng tối, cô sợ mình sẽ đơn độc ở lại nơi đen tối này, đơn độc, bóng tối, không có tiếng động, dường như tìm kiếm một cách vô vọng trong bóng tối đã làm tiêu tan hết dũng khí của cô.
Xung quanh đen kịt, không có thứ gì, giọng nói của Ngọc Tứ Hồn từ bốn phương tám hướng vọng lại, không cách nào xác định được vị trí của nó. Kẻ địch ở nơi nào, cô muốn thoát khỏi tình cảnh này phải tấn công từ đâu? Ngoại trừ màu sắc quỷ dị phía trước, cô không tìm thấy mục tiêu nào khác.
Cây linh hồn…
Cây linh hồn….
Ánh mắt hoảng hốt, Hoa Hiểu Quỳ ôm tia hi vọng cuối cùng, bay về phía trước. Màu sắc càng ngày càng rõ ràng, là một đám yêu quái, màu sắc sặc sỡ khác nhau, cùng với một cô gái đang cầm kiếm chiến đấu, cho dù bị chém đứt lìa, chẳng mấy chốc đám yêu quái cũng khôi phục lại như cũ. Phát hiện mục tiêu mới, một đám yêu quái quay ra tấn công cô, khí thế hùng hổ.
Hoa Hiểu Quỳ thấy rõ chân tướng, đồng thời, trong thực tại, cơ thể ngồi xếp bằng trước Ngọc Tứ Hồn mất đi sức mạnh, bỗng nhiên ngã gục xuống, đập mạnh xuống nền nhà, không nhúc nhích, cũng không còn thở nữa.
Ngọc Tứ Hồn mê hoặc Hoa Hiểu Quỳ, khiến cô phạm phải sai lầm, chỉ cần rời khỏi nơi yêu quái tụ tập cho đến khi cô không nhìn thấy chúng nữa, đường nối giữa mộng cảnh và thực tại sẽ mở ra, khi đó Ngọc Tứ Hồn cũng không ngăn cản được. Nhưng, cô ở trong bóng tối, dũng khí của cô gần như đã tiêu tan hết, thời gian dài ở nơi không có ánh sáng, không có tiếng động là một dằn vặt tàn nhẫn, cho dù ý thức được điều đó, muốn có dũng khí để quay lại cũng cần thời gian, Ngọc Tứ Hồn không cho cô bất cứ cơ hội nào, dùng giọng nói đẩy cô vào đường cùng.
Hoa Hiểu Quỳ ôm hy vọng cuối cùng tiến tới gần đám yêu quái, tiến vào luồng ánh sáng duy nhất trong bóng tối, nhưng lại chặt đứt hy vọng trở về thực tại.
Từ lúc Hoa Hiểu Quỳ tiến vào mộng cảnh, Ngọc Tứ Hồn đã bắt đầu sắp đặt cạm bẫy dẫn dụ cô bước vào.
Cửa thần xã bị đẩy ra, Kikyo đi tới, thấy Hoa Hiểu Quỳ ngã trên mặt đất, trong lòng hoảng hốt, vội vã tới đỡ cô dậy, hơi thở yếu ớt đến đáng thương, Kikyo có dự cảm không tốt, cơ thể vẫn ấm áp, nhưng…. đã không còn thở nữa….