Đêm khuya, ánh nến trong nhà gỗ lấp lóe, tia sáng mờ nhạt rọi sáng một góc phòng, ngọn lửa đỏ khẽ chập chờn, ánh lửa hắt lên vách tường.
Phi Lai Cốt được tạo ra từ xương yêu quái, không thể xem nhẹ uy lực của nó, nhiều lần chiến đấu trực tiếp với nó khiến Hoa Hiểu Quỳ có thể khẳng định đó là thứ vũ khí không tầm thường. Sango bị Phi Lai Cốt phản ngược lại, bị thương nặng. Khi đó, sau khi lao về phía Sango, Phi Lai Cốt đụng mạnh vào nền đất. May mắn thay, vì căn phòng khá chật hẹp, lúc giao đấu Sango không xuất toàn lực, nhưng Phi Lai Cốt phản ngược lại vẫn khiến cô bị thương nặng. Dù là con người da dày thịt béo hay yêu quái có lớp vỏ cứng rắn đều có thể bị Phi Lai Cốt xuyên thủng tầng phòng ngự bên ngoài, tung ra một đòn trí mạng. Sango có thể toàn mạng đã rất may mắn.
Inuyasha cũng bị tuyệt chiêu Phong Chi Thương của chính mình phản ngược lại mà trọng thương, rơi vào tình trạng sống dở chết dở. Tố chất thân thể và uy lực tấn công của Inuyasha và Sango không giống nhau, nhưng Inuyasha vẫn sống sót. Năng lực phục hồi của bán yêu mạnh hơn con người, bị trọng thương nhưng khôi phục trong thời gian ngắn.
Inuyasha và Sango đều bị thương rất nặng, nhưng tình huống của Sango nguy hiểm hơn nhiều, sức khôi phục của cô không bằng Inuyasha. Thân là một pháp sư phiêu du tứ xứ, Miroku cũng có chút bản lĩnh, nhưng hắn là đàn ông, dù y thuật của hắn kém cỏi hay tài giỏi cũng đều không thể trị liệu cho Sango, vì Sango bị thương ở bụng. Vì vậy, Hoa Hiểu Quỳ trở thành người trị liệu cho Sango. Mọi người đều nghĩ rằng, năm xưa Quỷ Nhện bị thiêu cháy không ra hình người, bị hủy dung nặng nề, xương đùi vỡ vụn mà cô cũng cứu được, nên không ai tin cô là kẻ gà mờ, cứ vậy mà nghĩ rằng y thuật của cô cũng cao siêu như Kikyo.
Miroku lấy băng vải và ít thuốc từ trong hòm thuốc của Kagome, rồi đi sang gian phòng cách vách băng bó cho Inuyasha, sinh mệnh của hắn ngoan cường, cộng thêm sức khôi phục mạnh mẽ, cũng không nhất thiết phải dùng tới dược liệu. Bây giờ nhìn vết thương có vẻ nghiêm trọng, cả người hắn không thể động đậy, nhưng chỉ vài hôm nữa hắn sẽ khôi phục như thường, nhảy nhót tưng bừng, dồi dào sinh khí, trong quá trình chữa trị cho Inuyasha, dược liệu chỉ đóng vai trò phụ trợ.
Hoa Hiểu Quỳ thành thực nói với mọi người rằng y thuật của cô không lợi hại như Kikyo, nhưng ai cũng cho rằng cô đang khiêm tốn, việc này khiến cô rất phiền não, khóe miệng giật giật, cô nói lời thực lòng thì không ai thèm tin! Nhìn ánh mắt của Miroku và Kagome thì biết, họ không tin cô đang nói thật, nếu bây giờ cô từ chối chữa trị sẽ làm họ nghĩ cô thấy chết không cứu, hoặc nhận định cô là kẻ già mồm cãi láo. Vậy là, không trâu bắt chó đi cày. Như vậy, cô chỉ có thể cố gắng hết sức.
Hoa Hiểu Quỳ biết chút chút về y thuật, khả năng nhận biết các loại thảo dược và ứng dụng chúng kém xa Kikyo, nhưng cô lại hiểu rõ phương diện khác. Dựa trên kinh nghiệm trong chiến đấu, yêu quái cũng có lục phủ ngũ tạng, cũng có thần kinh và nhiều đặc điểm tương đồng với con người, khoan bàn tới sự khác nhau của DNA, chỉ đánh giá một cách đơn thuần, những bộ phận con người có, thì yêu quái cũng có. Với mắt nhìn của cô, cô hoàn toàn đủ sức phán đoán thương thế của Sango một tháng sau.
Quả quyết triệu hồi bình làm vườn, nước suối trong bình tràn ngập năng lượng tinh hoa của hệ mộc, trị liệu không phải năng lực mạnh nhất của nước suối, nhưng tác dụng của nó khá tốt. Vết thương lành nhanh hay chậm phụ thuộc vào khả năng phục hồi của thân thể, năng lực của nước suối trong bình có hạn, nhưng vẫn đủ tăng sức khôi phục và cải thiện sức khỏe cho Sango.
Nước suối lấp lánh rót vào cơ thể Sango, chữa trị những tế bào bị thương tổn, trong lúc hôn mê, lông mày nhíu chặt của Sango dần dần buông lỏng. Hoa Hiểu Quỳ băng cố định phần eo của Sango để tránh động chạm đến vết thương, cô chỉ dùng đến băng vải, không hề động đến thuốc trong hòm.
“Chỉ vậy là được sao?” Kagome mở to hai mắt, lần đầu tiên cô thấy cách trị liệu không cần dùng thuốc, nhưng đúng là Sango có vẻ đã thoải mái hơn nhiều, lông mày không nhăn lại nữa, không còn cảm thấy đau đớn ngay cả trong lúc hôn mê nữa.
“Vậy là được, để cô ấy nghỉ ngơi tốt, ngày mai sẽ tỉnh lại.” Hoa Hiểu Quỳ đắp chăn cho Sango, đẩy cửa gian phòng cách vách, Miroku đã xử lý tốt vết thương của Inuyasha. Tuy nhà của trưởng thôn lớn hơn so với nhà của thôn dân bình thường, nhưng cũng chỉ hơn vài gian phòng, không rộng đến mức mỗi người một gian.
Nói đúng ra thì, thôn dân bị tập kích là do đám người này. Dù suy xét từ góc độ nào, trưởng thôn cũng sẽ không để nhóm Inuyasha tá túc trong thôn. Nhưng Miroku khôn khéo vẽ ra hoàn cảnh khốn khổ của họ, nói thẳng với trưởng thôn là họ bị yêu quái tập kích, nhưng có thay đổi một vài chi tiết, họ đã đánh bại yêu quái, nhưng đồng bạn lại bị trọng thương. Nửa thật nửa giả, lời nói dối của Miroku khiến trưởng thôn và thôn dân vô cùng cảm kích, vậy là nhóm Inuyasha ở lại thôn thêm mấy ngày, bệnh trạng của Inuyasha và Sango không thích hợp di chuyển, cần có thời gian tĩnh dưỡng.
“Sango thế nào rồi?” Thấy Hoa Hiểu Quỳ bước vào, Miroku hỏi.
“Nghe Kagome kể lại, thì cô ấy chỉ bị trọng thương đã là rất may mắn rồi. Phi Lai Cốt là vũ khí trừ yêu, thân thể con người không thể so được với yêu quái, khi Kanna phản ngược Phi Lai Cốt, hẳn là có tăng sức mạnh lên, may là trong phòng chật hẹp, Sango không xuất toàn lực, nếu ở không gian bên ngoài trống trải như trường hợp của Inuyasha, chắc chắn sẽ mất mạng ngay tại chỗ.” Lời này không phải nói quá.
“Đúng vậy, trong khoảnh khắc Phong Chi Thương phản ngược lại, ta còn tưởng Inuyasha sẽ bỏ mạng dưới tuyệt chiêu của mình!” Hồi tưởng lại cảnh tượng khi đó, Miroku không khỏi lo lắng thở dài, tầm mắt lướt qua phong ấn trên tay phải, ánh sáng trong tròng mắt không khỏi ảm đạm đi. Naraku ngày càng mạnh, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn càng khó thoát khỏi lời nguyền rủa hang gió, có thể có một ngày hắn cũng sẽ giống cha hắn, bị hút vào hang gió, rồi tử vong.
“Quả nhiên, Naraku đã có sức mạnh mới, giờ hắn có thể phân thân, sứ giả của gió Kagura, cộng thêm Kanna, có thể sau này còn xuất hiện thêm những phân thân khác!” Kagome rất lo lắng. Sao có thể để kẻ bại hoại như Naraku nhởn nhơ ngoài kia được! Kagome bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, cẩn thận quan sát phản ứng của Hoa Hiểu Quỳ, thấy cô vẫn bình tĩnh như thường mới hơi hơi an tâm. Từ đầu đến cuối Kagome đều cảm thấy, nếu Hoa Hiểu Quỳ cũng đến từ hiện đại như mình, cô phải rất ghét Naraku mới đúng, hắn hèn hạ, máu lạnh như vậy, coi mạng người như cỏ rác, thích đùa giỡn lòng người, hội tụ hầu hết những đặc điểm của kẻ xấu.
Tại sao Quỳ-kun vẫn mặc kệ Naraku mà không ngăn cản hắn? Kagome không hiểu.
“Thứ cho ta lắm miệng hỏi một câu, trên đường đi, Quỳ-sama và Naraku đã xảy ra chuyện gì? Trước kia, ngài thường… À, làm như không thấy hắn, hôm nay lại ra tay không chút lưu tình. Chúng ta bị phân thân của hắn hại thảm, Quỳ-sama lại có thể chém đứt một cánh tay Naraku, thực lực rất mạnh!” Miroku hỏi ngắn gọn. Hắn rất muốn biết có phải hai người xảy ra mâu thuẫn trên đường đi, nên hôm nay Hoa Hiểu Quỳ mới không nương tay như vậy hay không.
“Không có, đã mấy ngày ta không gặp Naraku, không gặp thì có mâu thuẫn gì được?” Hoa Hiểu Quỳ không hiểu.
Mấy ngày? Nét mặt Miroku trở nên kỳ quái, hắn có thể ngầm hiểu là Naraku và Quỳ-sama thường ngấm ngầm gặp nhau sao? Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hoa Hiểu Quỳ, Miroku càng khẳng định suy đoán trong lòng, quả nhiên là Naraku đơn phương!
Miroku lén lút cười trên nỗi đau của người khác, yêu quái tà ác đê tiện và vu nữ thiện lương mạnh mẽ, hắn ta phải có tinh thần tự ngược đến trình độ nào mới có thể kiên trì đến bây giờ? Kẻ tử thù không được dễ chịu cũng khiến hắn vui vẻ. Nhưng đúng là phân biệt đối xử, họ bị hành hạ thảm như vậy, Sango và Inuyasha trọng thương, Kagome-sama bị hút đi một nửa linh hồn, mặc dù sau đó đã đoạt lại được, riêng Quỳ-sama chẳng những không mảy may bị thương, mà còn lấy được một thứ từ Naraku. Khối ngọc phát sáng không trọn vẹn lấy được từ người Naraku, lẽ nào đó là Ngọc Tứ Hồn?
“Những mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn mà các người thu thập được đều đã bị cướp?” Dù là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu của Hoa Hiểu Quỳ lại là câu khẳng định, cô không cảm nhận được hơi thở của ngọc trên người họ.
“Mảnh vỡ ngọc trên người tôi đã bị yêu quái tóc trắng cướp đi rồi.” Ánh mắt Kagome ảm đạm, giọng nói trầm xuống. Những mảnh vỡ mà đồng bạn cất công thu thập được bị cướp đi, cô cảm thấy rất hổ thẹn, là do cô không bảo vệ tốt những mảnh vỡ ấy.
“Ta đoạt được một khối Ngọc Tứ Hồn rất lớn, nhưng tiếc là đã quá muộn.” Cô mở lòng bàn tay, lộ ra khối ngọc không trọn vẹn, ánh sáng rất sạch sẽ, óng ánh đến lóa mắt. Hoa Hiểu Quỳ nghiêm nghị nhìn ngọc trong lòng bàn tay, cô có dự cảm chẳng lành, việc tìm kiếm Kikyo phải tạm ngừng, trước hết, việc cấp bách nhất là tìm hiểu tình huống của Naraku, từ trước đến giờ Ngọc Tứ Hồn luôn là cái gai trong lòng cô, đã dính đến an nguy của hắn, cô không thể không quan tâm!!!
“Đẹp quá!” Shippo thốt lên thành tiếng, nhìn Ngọc Tứ Hồn không chớp mắt.
“Đúng vậy, đẹp quá… Nhưng, tại sao trước đây tôi không thấy Ngọc Tứ Hồn đẹp như vậy? Chỉ nhìn thôi mà cảm giác linh hồn cũng bị mị lực của nó mê hoặc!” Kagome than thở, sau đó lại nghi hoặc, “Có chút không giống, không nói ra được không giống ở điểm nào, nhưng…”
“Cô nói không sai, Ngọc Tứ Hồn đã không giống như trước, Ngọc Tứ Hồn là kết tinh của linh hồn, trước kia, khi nhìn viên ngọc sẽ mơ hồ cảm nhận được mị lực của nó, nhưng nay thì khác, vẻ xinh đẹp xuyên qua mắt, tác động trực tiếp vào sâu trong linh hồn.” Hoa Hiểu Quỳ thở dài, nhìn ngọc bị cô thả lăn trên sàn nhà, ánh mắt ngưng trọng, “E là nó sẽ càng trở nên phiền phức.”
“…” =_= Trán Shippo đầy vệt đen, nhìn Hoa Hiểu Quỳ coi khối ngọc mà đông đảo yêu quái mơ ước như thứ đồ chơi, thái độ hờ hững kia sẽ làm những kẻ tham lam muốn chiếm đoạt Ngọc Tứ Hồn phát điên mất.
“Quỳ-sama đã phát hiện ra manh mối quan trọng gì ư? Ngài chăm chú như vậy, chắc chắn đã phát hiện ra điều gì không tầm thường?” Ánh mắt Miroku đuổi theo khối ngọc lăn trên mặt đất, có ý thăm dò thái độ đối phương.
“Khối ngọc này chỉ còn là cái xác không, linh hồn của ngọc không còn ở đây nữa.” Giọng điệu bình thản, tựa như cô chỉ đang kể lại chuyện hôm qua ăn gì.
Đại não Miroku đình trệ một lúc rồi mới khôi phục lại như thường, không thể tin hỏi lại, “Linh hồn của ngọc vứt bỏ bản thể?”
“Không có khả năng đó!” Shippo không kìm được cao giọng.
“Hả? Cái gì?” Chỉ có mình Kagome không hiểu ra sao, kiến thức về yêu quái của cô vẫn khá ít ỏi, nhờ Miroku tốt bụng giải thích cho cô.
“Thứ này không phải hợp chất phức tạp như yêu quái, nhưng bản thể cũng rất quan trọng với nó, nếu bản thể bị hủy, nó cũng sẽ biến mất, Kagome-sama hẳn là từng gặp phải tình huống này rồi, ta nghe Kaede-sama kể lại, từng có yêu quái với bản thể là cây lược đến cướp đoạt mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn. Mũi tên của Kagome-sama đâm thủng xương cốt của ả ta, đồng thời hủy luôn bản thể của ả, ả mới biến mất.” Miroku giải thích ngắn gọn rồi rơi vào trầm tư, “Ngọc Tứ Hồn hẳn cũng giống yêu quái mới đúng, rời khỏi bản thể rất nguy hiểm, có quá nhiều nhân tố không ổn định ở bên ngoài, không ai biết được nó có bị phá hủy hay không. Nhưng, Ngọc Tứ Hồn vỡ thành vô số mảnh nhỏ bay đi khắp nơi mà linh hồn ngọc không có dấu hiệu bị thương tổn, tức là phương pháp thông thường không thể tổn hại đến nó, lại nói, viên ngọc này do vô số linh hồn hỗn hợp ngưng tụ mà thành.”
“Còn cụ thể thế nào, ngồi đây suy đoán cũng không ích gì, chỉ có tự xác nhận mới có thể tìm ra đáp án, nếu ta đoán không sai, rất có thể linh hồn của ngọc đã bám vào người Naraku. Chỉ có như vậy thì trong khoảnh khắc ấy, ta mới có ảo giác đó là Ngọc Tứ Hồn mà không phải Naraku. Ngẫm lại, quả thực không ai thích hợp hơn Naraku, Ngọc Tứ Hồn là hỗn hợp linh hồn của Midoriko và vô số yêu quái, Naraku là hợp thể của linh hồn Quỷ Nhện và vô số yêu quái khác.
“Nói vậy cũng phải… lẽ nào Naraku đã hấp thụ linh hồn của ngọc rồi ư?” Kagome đưa ra một giả thiết.
“Ta có thể cảm nhận được sức mạnh của Naraku tăng nhanh như gió, đúng là mạnh hơn rất nhiều so với trước đây, nhưng có vẻ có chút năng lượng quá dư thừa. Con người thừa dinh dưỡng thì dẫn đến béo phì, hắn thừa năng lượng mới tạo ra phân thân. Thân thể hắn không chứa được năng lượng cuồn cuộn tuôn trào, không thể không làm chuyện vớ vẩn là chế tạo phân thân, làm hao mòn năng lượng trong cơ thể, tránh để năng lượng tích tụ càng ngày càng nhiều, rồi như khinh khí cầu, phình to, vỡ tung.” Hoa Hiểu Quỳ nhổ nước bọt.
Cũng chỉ có Quỳ-kun mới dám nhổ nước bọt khi nhắc đến Naraku. Kagome không biết mình nên đồng tình hay phản đối.
“Quỳ-sama cho là vậy? Giả thiết Naraku dung hợp với linh hồn của ngọc, độ khả thi…” Nói thật, hắn khá tán thành giả thiết này.
“Không phải không thể, nhưng không thể nhanh như vậy. Nếu linh hồn ngọc dễ đi đời như vậy, nó sẽ không gây biết bao tai họa như vậy, không chừng bây giờ hai kẻ đó đang muốn tiêu diệt nhau, Naraku muốn cắn nuốt sức mạnh của linh hồn ngọc, linh hồn ngọc muốn cắn nuốt Naraku để có được thân thể tự do. Kẻ bại liệt, hoặc kẻ không thể tự do hoạt động, đều có khát khao được chạy nhảy, được tự do. Nếu coi Ngọc Tứ Hồn như một con người, thì nó là một kẻ bại liệt tinh anh, nó không thể di chuyển, chắc chắn nó đã khao khát sự tự do từ rất lâu rồi. Nhưng có một điểm kỳ quái, tuy Naraku thích hợp, nhưng sao Ngọc Tứ Hồn không chờ đợi nữa, cứ cho là tức nước vỡ bờ, mọi chuyện cũng không thể diễn ra nhanh như vậy, dù gì cũng phải có một bước đệm, nếu từ từ ăn mòn rồi mới chiếm thân thể của hắn thì khả năng thành công cao hơn, nước ấm luộc ếch [1]!” Hoa Hiểu Quỳ không hiểu hành động liều lĩnh của Ngọc Tứ Hồn, nó đã chờ đợi lâu như vậy, muộn hơn chút thì có sao, bỗng nhiên nó lại quyết định được ăn cả ngã về không, lỡ như nó thua, chẳng phải sẽ mất hết vốn liếng hay sao?
[1] Nước ấm luộc ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ
Không nghĩ được thì không nghĩ nữa, ưu điểm của Hoa Hiểu Quỳ là không tự tìm phiền não cho mình.
“Tóm lại, linh hồn của ngọc làm vậy, chắc chắn sẽ mang đến nguy hiểm, việc này không tránh khỏi liên quan đến Naraku.”
Cô cũng không phải mụ già thích quản giáo Kikyo, Kikyo có tự do của mình. Nhật Bản chỉ hơi lớn, phần lớn Ngọc Tứ Hồn đã bị Naraku thu thập, Kikyo chắc chắn sẽ nhúng tay vào chuyện Ngọc Tứ Hồn, tinh thần trách nhiệm của cô ấy vẫn rất cao, như vậy, có thể thu hẹp phạm vi hoạt động của cô ấy, hai người có cùng mục tiêu, sớm muộn cũng có ngày chạm mặt.
Naraku à Naraku, ngươi đừng bí quá hóa liều, Ngọc Tứ Hồn rất am hiểu khơi gợi sự u ám trong tâm tư kẻ khác, nó giỏi về tâm kế, giỏi về nắm giữ lòng người, nếu ngươi gặp trắc trở, nhất định ta sẽ cười nhạo ngươi cả đời!
Hoa Hiểu Quỳ yên lặng nhổ nước bọt trong lòng.