Sango bấy giờ không bận tâm được nhiều đến vậy, Ngọc Tứ Hồn ở đâu, Ngọc Tứ Hồn đã chết hay chưa, hoàn toàn chẳng quan trọng. Cô chỉ thấy em trai mình mất đi sức mạnh của Ngọc Tứ Hồn, sức lực rút cạn, sinh mệnh mỏng manh như giấy trắng. Trong mắt Sango đầy tràn hình ảnh em trai hôn mê, bất lực ngã xuống đất. Lòng cô lo lắng, sợ hãi, run rẩy vỗ nhẹ vào người Kohaku. Đáy lòng đầy ứ cảm giác bất an, cô thật sự rất sợ, lỡ như người thân duy nhất trên đời cuối cùng cũng hồn bay phách tán.
“Kohaku! Kohaku!” Sango gọi, không dám mạnh tay lay em trai, chỉ dám nhẹ nhàng như chạm vào mảnh thủy tinh sắp sửa vỡ tan.
Miroku quyết đoán vươn tay thăm dò hơi thở của Kohaku, còn thở, hắn động viên Sango. “Sango, bình tĩnh, Kohaku không sao, cậu ấy còn thở, có lẽ vì tà vật bị loại bỏ khỏi cơ thể, ít nhiều tác động đến thân thể, khiến cậu ấy rơi vào hôn mê.”
Sango bình tĩnh lại, bàn tay ấm áp khẽ chạm lên bàn tay lạnh lẽo của Kohaku. Từ bé cậu đã được huấn luyện để trở thành trừ yêu sư, lòng bàn tay thô ráp, có vết chai. “Tuy cơ thể hơi lạnh, nhưng vẫn ấm, mạch đập không ngừng.” Sango thở phào, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.
Gió khẽ lay từng cành lá nhỏ, len qua từng đám cỏ dại xanh rì, cây cối cọ nhau vang tiếng rì rào, ánh mặt trời chẳng thể xuyên qua tầng tầng cây lá, chỉ có thể thả vương vài vệt sáng loang lổ, vệt sáng lay động cùng cành lá đông đưa.
Hoa Hiểu Quỳ không dám buông lỏng cảnh giác, cô không tin linh hồn ngọc dễ bị đánh bại như vậy. Tranh đấu với nó 50 năm, cuối cùng lại chiến thắng quá dễ dàng, càng quá khó tin.
Cô đề cao cảnh giác, nhưng dẫu có tai nghe bốn phương mắt nhìn tám hướng cũng không phát hiện được dị thường. Không có nguy hiểm, Hoa Hiểu Quỳ như con nhím thu lại gai nhọn, dần dần thoát khỏi trạng thái chiến đấu, ánh mắt sắc bén lại trở về bình thản lười nhác.
Bỗng, lông mi Kohaku khẽ run, cậu chậm rãi mở mắt, ánh mắt mê man, sững sờ hồi lâu nhìn Sango, chần chờ gọi: “Tỷ… tỷ?”
“Kohaku!” Sango mừng đến rơi lệ, em trai cuối cùng cũng nhận ra cô.
“Tỷ…” Kohaku nằm trong lòng Sango, ánh mắt của một thiếu niên đáng ra phải sáng sủa tinh anh, nay lại mệt nhoài và mê man, “Dường như ta đã mơ một giấc mộng dài, trong mơ, ta tự tay giết chết cha và mọi người… thật đáng sợ…”
Cả người Sango cứng đờ, trong lòng nặng trĩu. Cô biết, Naraku dùng mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn khống chế Kohaku để cậu quên đi quá khứ, trở thành con rối với ký ức trống rỗng. Nghĩ tới đây, Sango cuối cùng cũng nhận ra xung quanh còn có những người khác, khóe mắt liếc về phía Naraku hờ hững như thể tất thảy mọi chuyện đều không dính lứu tới hắn. Ở góc độ mà Kohaku không nhìn thấy, ánh mắt Sango tóe ra tia lửa hận thù.
“Nhưng thật may, ta đã giết chết lãnh chúa, ta đã thay mọi người báo thù!” Kohaku vui vẻ nói, trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi.
Nghe vậy, Hoa Hiểu Quỳ ngạc nhiên nhìn sang, nhận ra điểm dị thường trong lời Kohaku.
“… Kohaku?” Sango bất ngờ mở to hai mắt, con ngươi co lại, trịnh trọng đặt hai tay lên bả vai Kohaku, chăm chú nhìn vào mắt cậu, cố gắng làm ra vẻ không việc gì, dò hỏi: “Kohaku, ngươi biết ai hại chết mọi người ư?”
“Tỷ tỷ?” Kohaku ngạc nhiên, tỏ rõ vẻ nghi hoặc, như thể câu hỏi của Sango rất kỳ lạ. “Đương nhiên là lãnh chúa thành Hitomi, hắn điều khiển ta giết chết mọi người, còn hạ lệnh bắn cung, ta và tỷ tỷ đều bị thương nặng, ta… ta…” Ánh mắt Kohaku lại mê man, “Ta rất lạnh, cũng rất sợ, sau đó ta ngã vào một nơi tối đen, không có tỷ, không có cha, không có thứ gì, rất lạnh… còn có thứ gì ép ta không thở nổi…”
…. Lãnh chúa…
Ánh mắt Sango tối sầm, đó là cảnh tượng cuối cùng Kohaku nhìn thấy. Ban đầu,khi cô thấy thiếu chủ thành Hitomi do Naraku giả mạo, cô cũng bị lừa. Kohaku không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chắc chắn không biết, ban đầu cô cũng tưởng rằng yêu quái chiếm lấy cơ thể lãnh chúa, sau đó tiêu diệt toàn bộ trừ yêu sư. Coi như lý giải vì sao Kohaku lại cho rằng lãnh chúa là kẻ chủ mưu, nhưng Sango vẫn không hiểu, tư duy của Kohaku có chút khác thường. Cô cũng nhìn thấy lãnh chúa chết, nhưng chắc chắn không phải do Kohaku giết, tại sao cậu lại nghĩ mình đã báo thù? Là mơ ư? Nhưng làm sao Kohaku lại kể lại giấc mộng như thể mọi sự đã xảy ra? Cảm giác nhẹ nhõm trong giọng nói của cậu cũng không phải là giả, cậu thực sự nghĩ rằng mình đã báo thù cho mọi người!
Hoa Hiểu Quỳ suy tư, tư duy của Kohaku, hoặc đúng hơn, ký ức của cậu hơi hỗn loạn. Có lẽ vì linh hồn ngọc bám vào thân thể, tạo thành ảnh hưởng xấu tới cậu, thậm chí còn để lại di chứng. Chợt nghĩ, một đứa bé phải tuyệt vọng đến mức nào mới có thể khóc thành huyết lệ. Khổ đau mà cậu phải chịu, người lớn cũng chưa chắc có thể chịu đựng, không thể trông mong cậu hoàn toàn bình thường. Hơn nữa, cậu có thể dùng ý chí của mình chống lại linh hồn ngọc, đã rất phi thường rồi.
Sango rơi vào suy tư, ánh mắt Kohaku lộ vẻ bất an. Có phải tỷ tỷ ghét cậu… Đúng vậy, cậu là hung thủ giết chết cha và mọi người, tỷ tỷ chắc chắn sẽ ghét cậu, cậu là tội nhân!
Miroku nhận ra hai mắt Kohaku dâng đầy tuyệt vọng, rồi chuyển thành tĩnh lặng tuyệt đối, huyết lệ đã khô trên mặt cậu. Có lẽ bấy giờ lòng cậu bé lương thiện ấy chẳng khác nào bị gai nhọn đâm xuyên. Sango đã từng nói, Kohaku khá hướng nội, dễ ngại ngùng. Tính cách như vậy không hợp làm trừ yêu sư, chỉ là gia tộc đời đời tryền nối, từ bé cậu đã được huấn luyện.
Miroku nhẹ nhàng vỗ vai Sango, nhắc nhở: “Sango.”
Sango dứt khỏi dòng suy nghĩ, thấy vẻ mặt đầy tự trách của Kohaku, lập tức hiểu ý Miroku, thầm trách mình sơ ý không để tâm đến cảm nhận của Kohaku. Nhất định phải động viên cậu, đây là người thân quan trọng nhất, còn sót lại duy nhất của cô mà! Nhưng, nói gì cho phải?
“… Kohaku làm rất tốt.” Sango miễn cưỡng cười, “Ngươi báo thù cho cha và mọi người, là một trừ yêu sư ưu tú, cha sẽ tự hào về ngươi, tỷ tỷ cũng tự hào về ngươi.”
“… Thật ư?” Kohaku sửng sốt, rụt rè hỏi dò, rất sợ Sango chỉ đang cố an ủi cậu.
“Thật… Kohaku có thể tự mình chiến đấu, đã là một trừ yêu sư ưu tú rồi.” Sango dịu dàng an ủi.
“Tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau xây dựng lại trừ yêu thôn đi!” Kohaku nở nụ cười ngượng ngùng, nói ra khát vọng trong lòng. Lúc này, không còn áp lực, không còn tự trách, cậu mới giống một đứa bé bình thường, con ngươi sáng ngời.
“Được…” Giọng Sango khẽ run. Cổ họng như nghẹn lại, giấu kín lời thật lòng: Thực ra Naraku mới là kẻ thù thật sự, thực ra cậu chưa báo được thù nhà, hơn nữa còn bị kẻ thù lợi dụng. Cô không dám tưởng tới lúc Kohaku biết chân tướng. Cô càng mong mỏi em trai có thể mãi nở nụ cười trong trẻo như vậy. Người chết đi chẳng thể sống lại, người còn sống mới là quan trọng. Sango âm thầm quyết định giấu kín chân tướng với Kohaku. Bao nhiêu thống khổ hãy cứ để mình cô gánh lấy, cô không muốn Kohaku phải buồn lòng thêm nữa.
Naraku, vì Kohaku, cô sẽ không cố chấp đuổi tận giết tuyệt hắn như trước nữa. Nhưng, tốt nhất hắn nên tự cầu phúc cho chính mình, đừng để cô có cơ hội, bằng không chắc chắn không nương tay!!
Sango tuyệt đối không từ bỏ việc báo thù, nhưng vì Kohaku, cô quyết định từ chủ động báo thù Naraku sang bị động.
“… Chàng không bận tâm à.” Hoa Hiểu Quỳ nhổ nước bọt.
“Chuyện nhỏ không đáng bận lòng.” Naraku vẫn ngẩng đầu nhìn vật thể bên trong hình cầu được dệt bằng dây leo. Chất lỏng bên trong chầm chậm chuyển động, thi thoảng tạo ra bọt nước, thiếu nữ bên trong chăm chú nhìn họ, đôi mắt đẹp tựa nước hồ, khuôn mặt thanh tú, chỉ là có chút vô hồn. “Đây là thân thể phục chế của Kikyo, thứ mà nàng tâm tâm niệm niệm đấy à?”
“Hừ, có cái này, Kikyo có thể thực sự hồi sinh rồi!” Nói đến đây, Hoa Hiểu Quỳ không giấu nổi vui mừng.
“Hừ, nàng thật vui mừng quá đỗi nhỉ.” Naraku liếc xéo.
“Tất nhiên. Kikyo cứu ta một mạng, ta trả cô ấy một mạng, có gì sai sao?” Hoa Hiểu Quỳ mong ước nhìn hình cầu. Cô và thiếu nữ bên trong bốn mắt nhìn nhau, cơ thể phục chế ngơ ngác nhìn lại, không hề xấu hổ khi thân thể mình trần trụi trước bao người. “Nợ ân tình rất rắc rối, nhất là ơn cứu mạng, người ta càng mạnh mẽ, lại càng khó đáp lại ân tình.”
Đối với Naraku, Kikyo trần truồng trong hình cầu chẳng khác nào dã thú chạy nhảy khắp nơi, hắn không chút ngại ngùng, nhìn chằm chằm nghiên cứu từ trên xuống dưới, từ nét mặt hắn không đoán được suy nghĩ bên trong.
“… Này, chàng không thấy ánh mắt chàng thô thiển quá sao?” Hoa Hiểu Quỳ bỗng ý thức một chuyện, Kikyo này tuy không phải Kikyo thật, nhưng cũng chẳng khác nào Kikyo thật. Nhìn chằm chằm thân thể người ta thật quá biến thái, Naraku còn là nam tử.
“Yên tâm, ta không phải Miroku.” Naraku tự nhiên nói, cười lạnh.
“…”
Miroku nằm cũng trúng đạn, tỏ ý hắn vô tội.
Ầm ầm —-
Một tiếng vang lớn truyền đến, mặt đất chấn động.
Ryūra và Inuyasha vẫn không ngừng giao chiến, khắp nơi đều trở thành chiến trường. Chẳng mấy chốc, “sàn đấu” của họ đã dịch chuyển về phía này, Hoa Hiểu Quỳ cảm nhận được yêu khí dao động, có lẽ không lâu nữa sẽ tới đây. Hoa Hiểu Quỳ cầm kiếm làm vườn, cố gắng cắt đứt dây leo bao quanh hình cầu.
Chất lỏng sền sệt trong suốt chảy ra theo khe nứt, dần dần ào ạt tràn ra mặt đất. Thân thể phục chế không có tư duy, giật mình ngơ ngác, mặc cho thân mình trôi theo chất lỏng ra ngoài. Hoa Hiểu Quỳ nắm cổ tay cô ta, còn dính chất lỏng ươn ướt.
“Chàng mang áo choàng không?”
Naraku nhìn cô, không biết lấy áo choàng từ đâu.
Hoa Hiểu Quỳ cảm nhận được dao động của yêu khí, đỡ thân thể phục chế tung người tránh đi, chỉ thấy hình cầu bị Phong Chi Thương phá nát, lưu lại dấu vết như một móng vuốt lớn.