Không giết được, đành tìm phương pháp uyển chuyển hơn là hấp thu. Tuy nhiên, không dễ gì làm chuyện mờ ám ngay dưới mắt Midoriko, nếu muốn thần không biết quỷ không hay, chỉ có cách từ từ hấp thu, quá trình này cuối cùng kéo dài những mấy năm.
Nó cố ý nói dối, hiển nhiên muốn đả kích Hoa Hiểu Quỳ. Bởi nếu nó nói hai mươi, ba mươi năm trước nó mới nghĩ tới phương án này hòng thay thế kế hoạch giết trực tiếp, chẳng phải rất ảnh hưởng hình tượng đa mưu túc trí của nó ư? Nó sẽ không làm thế. Dù sao, nếu được chọn giữa giết và hấp thu, nó chắc chắn sẽ chọn giết.
Những lời nó nói, mười phần chỉ tin được chín.
Linh hồn ngọc thô bạo túm tóc Hoa Hiểu Quỳ, túi da “Kikyo” lộ vẻ mặt dữ tợn. Nhìn sắc mặt kẻ thù trắng bệch, hào khí trong mắt ảm đạm dần, nó rất vui vẻ, rất thành tựu, rất hãnh diện!
Bấy giờ linh hồn ngọc vẫn tưởng rằng nó nắm trong lòng bàn tay hết thảy. Nó tự cho rằng mình đã đẩy đối phương xuống đáy cùng tuyệt vọng, không hay biết mình đã để lộ một tin tức trí mạng, đủ để vạch trần bộ mặt thật của nó, đồng thời phơi bày tất cả sự thật. Đó cũng là lúc ngày sống của nó đã tận.
“Nơi đây rất thân thuộc đúng không? Ngươi cứ ở đây chờ ta hấp thụ ngươi đi!” Linh hồn ngọc cười lạnh, không chút phòng bị, một giây sau, nụ cười đắc ý của nó cứng đờ trên gương mặt.
Kiếm làm vườn đâm thủng thân thể phục chế, máu tươi trào ra, lan rộng như cánh hồng úa tàn. Áo choàng trắng bên ngoài cũng dính máu tươi, vón cục lại.
Linh hồn ngọc không tưởng nổi, nó đau đớn tột cùng, vẻ mặt dữ tợn, “Tại sao… ngươi… còn cử động?”
Hoa Hiểu Quỳ không cảm xúc, ấn sâu lưỡi kiếm, máu tươi chảy xuôi theo lưỡi kiếm. “Ngươi nói lắm quá, nhưng công lực chưa đủ thâm hậu, ngươi chỉ bày mưu tính kế và khua môi múa mép là giỏi.”
“… Không, không thể nào, ngươi không thể cử động mới đúng, dù ngươi không tin lời ta đi chăng nữa, không thể nào không có chút tác dụng như vậy!” Khóe môi linh hồn ngọc chảy xuống tơ máu, nó không cam lòng!
“Những lời ngươi nói không sai. Thân thể của ta có cảm giác bị tê liệt, cử động cũng không linh hoạt, nhất là khi bị Kohaku đánh lén. Ngươi đã tính toán từ năm mươi năm trước, nhưng vừa rồi mới lôi ra dùng để Kohaku đánh lén ta? Hay là bấy lâu nay ngươi thất bại toàn tập, mãi đến lúc bám vào người Kohaku mới đánh lén thành công?” Hoa Hiểu Quỳ châm chọc, “Ngươi là kẻ địch, ta không ngu đến mức tin ngươi hoàn toàn, ta có phán đoán của riêng mình.” Tuy ban đầu cô có chần chừ, nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục bình tĩnh, ai bảo linh hồn ngọc lắm lời đến mức để lộ tin tức trọng yếu như vậy. Tuy cô tự suy đoán, nhưng kết hợp với những dấu hiệu trước đây, ắt hẳn không sai.
“… Cố ý bất động dụ ta tới gần rồi đánh lén? Thì ra vu nữ cũng làm chuyện hèn hạ y như đám yêu quái thôi!”
Hoa Hiểu Quỳ như không nghe thấy, dùng hết sức rút kiếm làm vườn, máu tươi túa ra, từ trên cao nhìn xuống linh hồn ngọc đã ngã xuống, nó đau đớn ôm bụng, “Ngươi, thực ra sức mạnh của ngươi không có chút lực sát thương nào?”
Câu nói khiến linh hồn ngọc đột nhiên biến sắc, cố cười lạnh che giấu tâm trạng: “Ngươi hoang tưởng ư? Ngươi tưởng rằng chỉ cần chờ đợi có thể thắng được ta? Làm gì có chuyện đó, sức mạnh của ta thì sao?” Linh hồn ngọc cười lạnh, “Ngươi vẫn luôn ở cạnh tên trộm khốn nạn Naraku, hẳn phải hiểu rõ nhất mới đúng!”
“Vậy tại sao… Xưa nay ta chưa từng thấy ngươi tự chiến đấu? Ý ta là, không dựa vào thân thể của người khác, không cần điều khiển qua thân thể người khác để chiến đấu.” Đáy mắt Hoa Hiểu Quỳ phản chiếu hình ảnh thân thể phục chế, sắc mặt nó tái nhợt, vết thương vẫn loang lổ máu. “Rất đau đúng không, ngươi sinh ra từ một khối ngọc lạnh lẽo, hẳn càng nhạy cảm với đau đớn, càng không thể chịu nổi. Bởi vì ngươi chưa hề biết đau đớn là gì, chưa hề quen với đau đớn, cơ thể ngươi cũng không có bất kỳ hệ thống miễn dịch nào giúp ngươi bớt đau. Nếu đau đớn như thế, cớ gì không rời đi?”
“…” Vẻ mặt linh hồn ngọc tối sầm, sát ý cuồn cuộn.
“Bởi vì một khi ngươi rời khỏi thân thể, ngươi chắc chắn sẽ thua!” Hoa Hiểu Quỳ khẳng định. Khi còn ở trong ngọc, nàng giao chiến với vô số yêu quái, sau khi nàng rời khỏi ngọc, nó đấu với Naraku cũng chỉ dùng mưu kế. Trong mộng cảnh, chân thân của nó cũng không có sức mạnh mạnh mẽ như Ngọc Tứ Hồn đáng ra phải có. Thương tổn duy nhất mà nó gây ra chỉ là cây tâm linh của Naraku suýt bị hủy diệt. Ở núi Bạch Linh, nó điều động Thất Nhân Bang. Khi núi Bạch Linh sụp đổ, có thể đoán được nó bám vào mảnh vỡ trên người Kohaku. Trên đảo Bồng Lai, nó khống chế thân thể người khác. Liên hệ tất cả tình huống, lẽ nào mọi chuyện chưa sáng tỏ?
Thoạt đầu Hoa Hiểu Quỳ chưa chắc chắn, nhưng phản ứng của linh hồn ngọc khiến cô có thể khẳng định. Nó chưa bao giờ tham chiến, không chỉ vì người khác không phát hiện ra sự tồn tại của nó, mà còn bởi tự thân nó không thể gây thương tổn cho người khác. Vì vậy, nó chỉ có thể ngồi im chờ thời.
Nó vốn đã để lộ dấu vết, chỉ tiếc trước đây cô không ngờ tới. Ai nấy đều bị sức mạnh to lớn của Ngọc Tứ Hồn dọa sợ, ai cũng không ngờ sức mạnh của nó vô dụng đến vậy. Rõ ràng Midoriko là phiền toái to lớn, rõ ràng nó muốn giết chết cô, nhưng điều duy nhất nó có thể làm là dùng một đám yêu quái đến kiềm chế cô và Midoriko, chưa bao giờ hiện chân thân.
Linh hồn ngọc đứng lên, vết thương khổng lồ trên bụng đã khép lại, trong tay nó biến ra cung tên, nhắm thẳng về phía Hoa Hiểu Quỳ, vẻ mặt lạnh lùng uy nghiêm, tựa như nét mặt Kikyo khi đối diện với yêu quái.
Hoa Hiểu Quỳ không khỏi cứng người, trong khoảnh khắc, cô tưởng như trước mặt mình là Kikyo.
“Mũi tên của Kikyo để tiêu diệt cái ác, kẻ sinh ra từ bóng tối như ngươi cũng có thể sử dụng?” Hoa Hiểu Quỳ nhìn chằm chằm. “Mũi tên thanh tẩy không gây hại tới người thường, chỉ mạnh hơn mũi tên bình thường một chút thôi. Dù sao sức mạnh của mũi tên thanh tẩy nằm ở linh lực, chứ không phải nhắm trúng.”
“Ha, vậy ngươi nên cầu nguyện mình đúng là con người.”
“Có ý gì? Cả thiên hạ đều biết ta là con người!” Hoa Hiểu Quỳ khịt mũi khinh thường.
“Con người?” Linh hồn ngọc cười lạnh, “Con người có thể giữ vẹn nhan sắc thanh xuân sau năm mươi năm ư? Con người có thể có sức mạnh này? Hay nói cách khác, ngươi từng là con ngươi, nhưng hiện tại ngươi chỉ là một con quái vật khoác lớp da con người?”
“Vậy phải xem ngươi định nghĩa con người như thế nào, nếu định nghĩa của ngươi chỉ bao gồm tuổi thọ ngắn, thì ta đã sớm không thuộc phạm vi này. Nếu ngươi định nghĩa con người là động vật linh trưởng, thì dù có thăng làm tiên, ta vẫn là con người. Không cần lôi vấn đề vô nghĩa này ra đả kích ta.” Hoa Hiểu Quỳ hoàn toàn không lo sợ, từ xưa đến nay cô không có cảm giác mình khác loài.
“Ngươi nói bậy!” Động vật linh trưởng là cái gì?
“Ta chỉ giải thích từ góc độ khoa học mà thôi, sao lại thành nói bậy. Ngươi đừng tự ti, ai cam chịu mình yếu đuối, rồi tự nhận định những đồng loại mạnh mẽ là giống loài khác, thì sâu trong nội tâm rất tự ti, rất yếu ớt.” Hoa Hiểu Quỳ rất rộng lượng, cô không chấp với người thiếu hiểu biết.
Mũi tên rời cung, thân thể phục chế có sức mạnh của Kikyo, do Tứ Chiến Thần phục chế, mũi tên thanh tẩy lao thẳng về phía Hoa Hiểu Quỳ.
Cô nhanh chóng vung lên kiếm làm vườn, mũi tên bị cắt làm đôi, linh lực tản đi, không gây chút thương tổn nào cho Hoa Hiểu Quỳ.
Kikyo là cao thủ tấn công từ xa, tuy mũi tên thanh tẩy rất lợi hại, nhưng hiệu quả khi cận chiến không cao. Linh hồn ngọc cũng không am hiểu chiến đấu, vì “quen sống trong nhung lụa”.
Không bắn trúng Hoa Hiểu Quỳ, linh hồn ngọc cũng không nản lòng, tiếp tục bắn tên, lại bắn tên. Xung quanh tối đen, không có lấy mảnh đất đặt chân, chỉ có hai người đối diện nhau, cảm giác rất lạ.
Hoa Hiểu Quỳ nhíu mày, cô không muốn lằng nhằng với linh hồn ngọc, tốt nhất là kết thúc trận chiến này một cách gọn gàng, thẳng tay chém đứt tất cả mũi tên. Cô cảm giác vết thương do xích lưỡi hãi đã khép lại, có chút ngứa, thoạt đầu chỉ râm ran một chút, nhưng càng ngày càng mãnh liệt, tựa như có đàn kiến ở đó. Nhưng hiện tại cô không thể phân tâm, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, chuyện gãi ngứa để sau.
Hoa Hiểu Quỳ dùng sức vung kiếm, vụt tới trước mặt thân thể phục chế. Kỳ lạ thay, đối phương không lộ vẻ hoảng hốt, nó nở nụ cười kỳ dị. Linh hồn ngọc dưới dung nhan thanh nhã của Kikyo, khí chất thánh khiết, bên môi nở nụ cười, từ bi vô cùng.
Ngoài ý muốn, nó không tránh không né, một tay nắm tay Hoa Hiểu Quỳ. Bóng tối phía sau dường như đang giương nanh múa vuốt, không gian tối đen, không thể nhìn thấy không gian đang vặn vẹo, như thể đang xuyên qua cái gì. Trong không gian đen kịt này, chỉ thấy linh hồn ngọc và mình, người bình thường đều sẽ nhìn chằm chằm đối phương. Không gian dao động vài giây, trong khoảnh khắc, Hoa Hiểu Quỳ có chút hoảng hốt, không kịp hất tay linh hồn ngọc ra. Khoảnh khắc này, dường như số phận đã định sẵn.
Linh hồn ngọc cười châm chọc, sau đó, nó tự nổ tung.
Khoảng cách gần như vậy, tiếng nổ ầm vang, Hoa Hiểu Quỳ cảm thấy linh hồn mình cũng rung chuyển, tinh thần căng thẳng, rồi rơi vào mờ mịt. Khi cô khôi phục lại ý thức, quang cảnh xung quanh đã thay đổi.
Phòng ốc quen thuộc, hẻm nhỏ quen thuộc, cảnh vật quen thuộc, Hoa Hiểu Quỳ mê man đứng giữa đường, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Đây là hẻm nhỏ trước khi cô xuyên không, cũng là nơi cô nhặt được quả cầu thủy tinh màu lục thần bí.
Gió từ đâu thổi khẽ, sợi tóc mai khẽ lay, cô cúi đầu, vẫn là quần áo khi đó. Mưa bụi trên trời rơi xuống, man mát lòng người.
Vậy… Một vụ nổ đưa cô về nhà rồi?