Làn hơi thở mát lành nương theo gió đêm, lướt qua cánh rừng xanh um, tạo nên những rung rinh rất nhẹ, cành cây đong đưa lay động, lá cây cọ vào nhau thành tiếng xào xạc. Từ một góc sâu thẳm trong khu rừng âm u vọng lại tiếng kêu của một loài côn trùng không rõ tên, thể tích của côn trùng nhỏ bé là vậy, nhưng tiếng kêu của chúng ngân vang cả cánh rừng.
Áo choàng trắng che kín cơ thể Naraku, mũ áo choàng chùm lên đầu hắn, chỉ để lộ chiếc cằm tinh xảo và đôi mắt màu đỏ sậm. Hắn không lên tiếng, đôi con ngươi nhìn thẳng vào người trước mắt, ánh mắt quỷ dị, tựa như gặp phải cảnh tượng khó tin, hoặc là được nghe một điều mới mẻ khiến hắn mở rộng tầm mắt. Thân thể dưới áo choàng có chút cứng đờ.
Đại não hắn tỉnh táo lại kịp lúc, hắn trở về như bình thường, sự im lặng vẫn len lỏi giữa hai người.
“…” Vừa hay, đại não như có 1000 con thần thú gầm gào lao đến với khí thế uy hiếp tứ phương, tạo thành lực xung kích biến tất cả những suy nghĩ định sẵn trong đầu hắn trở thành ký tự rác, đến cả những suy nghĩ, kế hoạch đã định trước cũng bị nghiền nát trong cơ sở kiểm tra dữ liệu.
Bầu không khí trở nên quỷ dị, rồi dần dần chuyển thành lúng túng, tình trạng như vậy kéo dài một lúc. Thực ra Hoa Hiểu Quỳ không nói gì sai, đáp lại sự dò hỏi của Naraku, cô chỉ hồn nhiên trình bày đống kiến thức nửa vời về Bồng Lai Đảo với hắn mà thôi. Trước đó thì hẹn thề son sắt khẳng định chắc chắn phải hồi sinh Kikyo, vậy mà kế hoạch cô vạch ra lại qua loa tùy tiện đến thế, khiến kẻ giỏi tính toán như Naraku có chút khó hiểu.
Tóc mai bị gió thổi loạn khi đuổi theo Kohaku đã chỉnh lại gọn gàng, mà Naraku vẫn im lặng không nói, bầu không khí tĩnh lặng này khiến Hoa Hiểu Quỳ hơi khó chịu, dần dần không đủ kiên nhẫn đối diện với đôi mắt màu đỏ sậm kia nữa, trong lòng nổi lên ý định phá vỡ bầu không khí kỳ quái giữa hai người.
Tiếng gió và tiếng côn trùng hòa vào nhau, càng làm rõ sự tĩnh lặng giữa hai người, thi thoảng, tiếng sói hú vọng lại từ xa, khiến cả rừng cây đang chìm trong đêm tối vốn đã âm u, nay lại càng trở nên đáng sợ. Đêm tối là thởi điểm săn mồi của nhiều loài động vật ăn thịt, bóng đêm che giấu nguy cơ ở bốn phía.
“Khụ… Tóm lại, mọi chuyện là như vậy…” Sự kiên trì của Hoa Hiểu Quỳ dần dần xẹp xuống như một quả bóng cao su bị thủng, sự chột dạ khiến cô giả vờ lơ đãng đảo ánh mắt nhìn lên bầu trời, không dám nhìn vào con ngươi đỏ sậm của người đối diện nữa, giọng điệu ấp úng, nói một câu không đầu không đuôi, cốt để phá vỡ bầu không khí kỳ quái này. “Tóm lại…. Khụ, chuyện đó… Thực ra ta cũng không rõ lắm, nhưng…. Nhưng… Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng [1]…. Ha ha…”
[1] Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng: việc đến một lúc nào đó tự an định, giống như đi qua cầu không thể đi chéo.
Đôi mắt đỏ sậm như máu vẫn nhìn thẳng Hoa Hiểu Quỳ, Naraku không nói, cũng không có phản ứng gì, vẻ như hắn định trầm mặc tới cùng, chỉ có mình Hoa Hiểu Quỳ tự chột dạ, tự lên tiếng. Hắn im lặng như một cái cọc gỗ, đôi mắt đỏ sậm như đang nghiên cứu một vấn đề triết học có chiều sâu, tĩnh như sương, khó có thể đoán được cảm xúc của hắn… Nhưng, cũng rất giống hắn đang ngẩn người, đang chờ đại não hoạt động lại.
Nhưng hắn là Naraku, là nhân vật phản diện tập hợp tất cả những gì nham hiểm nhất, phải duy trì hình tượng gian ác của hắn, không thể gắn hắn với việc ngẩn người bối rối đầy đáng yêu như vậy! Phải lấy hình tượng thâm sâu khó dò làm chuẩn, phải lấy hình tượng lòng dạ thâm trầm, mưu kế thâm sâu làm chuẩn!
Hoa Hiểu Quỳ rất lúng túng, Naraku nãy giờ không lên tiếng, ánh mắt kỳ quái của hắn chỉ làm cô thêm chột dạ, đợi một lúc hắn vẫn duy trì dáng vẻ kia, cuối cùng Hoa Hiểu Quỳ thẹn quá thành giận!
“Có gì lạ đâu! Đã 50 năm, làm sao ta nhớ được vị trí của hòn đảo mới chỉ đi qua một lần chứ!!!” Hoa Hiểu Quỳ thốt lên câu này đầy khí thế, trí nhớ con người có tốt đến đâu cũng không thể nhớ rõ từng việc vụn vặt từ 50 năm trước, cô cũng đâu phải cái máy tính có ổ nhớ lưu trữ. Chuyện về Bồng Lai đảo và cơ hội tạo ra thân thể phục chế của Kikyo, cô cũng chỉ vô tình đào ra được từ một góc trong ký ức của mình mà thôi.
“A ~~ ” Đáp lại Hoa Hiểu Quỳ là tiếng cười nhẹ của Naraku, sau đó là một chuỗi tiếng cười rầu rĩ, dường như không phải vui đến mức không kìm được, mà hắn vốn đã quen biến tiếng cười của mình thành vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, toát ra sự lạnh lùng trào phúng, khiến người khác nghe được muốn bốc hỏa, muốn lao lên bịt miệng hắn lại để khỏi phải nghe tiếng cười đáng ghét kia nữa.
“Câm miệng, không được cười, có gì hay mà cười!” Hoa Hiểu Quỳ tức giận giậm chân, cô không thấy mình nói gì đáng cười, nhưng tiếng cười trào phúng của Naraku khiến cô nổi nóng, cảm giác như bị mèo cào, rất khó chịu.
“Ha ~ không đáng cười, chỉ là… Bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra có một số việc, đều do ta tự nghĩ ngợi lung tung, rồi tự thấy phiền não mà thôi. A…” Dứt lời, hơi thở căng thẳng trên người Naraku tiêu tán theo, lại trở về hơi thở ung dung thoải mái vốn có.
“A?” Hoa Hiểu Quỳ không hiểu Naraku đang nói gì.
“Ngươi còn không biết vị trí cụ thể của Bồng Lai đảo, vậy thì ngươi tới đó lấy máu của Kikyo thế nào được? Theo lời ngươi, trên hòn đảo đó còn có bốn yêu quái rất lợi hại canh giữ, họ sẽ không mặc ngươi muốn làm gì thì làm, hơn nữa, sau khi lấy được máu, ngươi còn muốn hủy thân thể phục chế kia, tránh để kẻ ác lợi dụng, họ chắc chắn không cho ngươi làm thế. Họ khó khăn lắm mới tạo ra thân thể kia, chắc chắn nó có giá trị, họ muốn lợi dụng sức mạnh của Kikyo để làm điều gì đó.” Hiển nhiên, Naraku không định giải đáp thắc mắc cho Hoa Hiểu Quỳ rằng hắn vừa nghĩ thông suốt chuyện gì, nhưng dễ nhận ra tâm trạng của hắn tốt hơn nhiều.
“… Dù sao vẫn còn thời gian, làng chài ở bờ biển gần Bồng Lai đảo sẽ có truyền thuyết liên quan đến hòn đảo đó. Lần đó, có người nhờ điều tra về hòn đảo kỳ lạ thường xuất hiện đột ngột khi tàu thuyền đi trên biển. Tiếc là ra tay không thành, kẻ địch lợi hại hơn chúng tôi tưởng, mọi người đều bị thương ít nhiều.” Hoa Hiểu Quỳ chột dạ không nhắc tới vị trí của hòn đảo, cô vốn không quen ghi chép lại đường đi ở cổ đại, cũng không làm dấu trên đường, hơn nữa quang cảnh cũng sẽ thay đổi theo thời gian, 50 năm trước là một con đường nhỏ, biết đâu bây giờ đã mọc đầy cỏ dại thì sao. Vậy thì nhớ đường có ích gì đâu?
Xuất hiện bất ngờ, không có điềm báo. Đôi mắt Naraku lóe lên tia sáng, hơi thở trầm tĩnh trên người hắn bỗng trở nên hỗn loạn, tựa như đang giằng co ngăn cản sự biến hóa dữ dội. Giọng điệu của hắn bỗng trở nên âm trầm lạnh lẽo, ác liệt trào phúng, dường như đang mưu toan thay đổi suy nghĩ của đối phương.
“Ngươi hẹn thề son sắt là vậy, nhưng có rất nhiều nhân tố không xác định. Quỳ, ngươi cố chấp muốn hồi sinh Kikyo, cố chấp muốn Kikyo và Inuyasha gương vỡ lại lành, thực ra chỉ là không thể chấp nhận được những biến cố đã xảy ra trong 50 năm qua, ngươi muốn trở về như trước, đúng không? Muốn Kikyo trở về trạng thái còn sống như trong ký ức của ngươi, muốn Kikyo và Inuyasha trở về trạng thái ngọt ngào như trong ký ức của ngươi, như vậy, ngươi chỉ không biết đối diện với sự thật thế nào, không biết đối diện với kết cục bi kịch đó như thế nào. Ngươi muốn thời gian đảo ngược, tất cả trở về như trước, ngươi chỉ đang lừa mình dối người mà thôi. Sao ngươi không dám nhìn thẳng vào hiện thực tàn khốc này?”
Thấy câu chuyện chuyển hướng, trong không khí tràn ngập một thứ gọi là “gian ác vặn vẹo”. Giọng điệu Naraku khó chịu, lời nói ra cũng không dễ nghe. Hoa Hiểu Quỳ ngẩn ra, cô nghi ngờ Naraku mắc chứng rối loạn phân liệt cảm xúc, hoặc là đa nhân cách, hiện giờ nắm quyền chủ động là nhân cách “Ác” âm u khó chiều.
Sắc mặt Hoa Hiểu Quỳ rất nghiêm túc, hai tay đặt lên vai Naraku, trịnh trọng nói với hắn: “Này, Naraku, ta không thể phủ nhận có nhiều điểm ngươi nói đúng, nhưng ngươi không thể dùng giọng điệu khiến người nghe thoải mái chút sao? Lời của ngươi như thể đang nói với ta “Ngươi rất ích kỷ, dối trá, nhưng lại cố làm ra cái vẻ không chỉ thiện lương mà còn yếu đuối ngu ngốc.” Ta không thấy mình làm sai, ta làm vậy vì ta muốn vậy. Nói lý lẽ, ta không thua ngươi, bằng không sẽ không xứng với công ơn dạy dỗ khổ cực của thầy cô, không xứng với những di sản phi vật thể mà các triết gia và nhà tư trưởng cất công tích lũy truyền lại cho đời sau! Chỉ có tự ngươi nghĩ rằng “nhân tính bản ác”, hơn nữa còn nghĩ rất tiêu cực, ta nghĩ kết luận được đúc kết từ bao nhiêu thế hệ triết gia có giá trị tham khảo hơn kết luận dựa trên kinh nghiệm cá nhân của ngươi! Ta sâu sắc nghĩ rằng ngươi nên sửa lại tư tưởng bi quan đó, dù cho nhân tính bản ác đi chăng nữa, chúng ta cũng phải nhìn theo hướng tích cực, tin rằng tương lai rồi sẽ tốt hơn, có lẽ đối với một người bi quan, rất khó để tin vào tương lai! Nhưng bla bla bla bla…”
“…” Ánh sáng tà ác trong con ngươi Naraku dịu đi nhiều, thay vào đó, trên trán hắn xuất hiện đầy vệt đen, cô càng nói càng hăng, diễn thuyết rất tâm huyết, lôi hết tâm can và sở học ra để dụ dỗ tư tưởng của hắn đi về con đường chính đạo.
Đối diện với một Hoa Hiểu Quỳ như vừa hít thuốc lắc, càng nói càng hăng, tuyên truyền không ngớt về tư tưởng giáo dục thời đại mới, ý thức bám vào thân thể Naraku có ảnh hưởng tới tư duy của hắn, trong phút chốc, hắn có một loại kích động muốn bóp chết cô. Hấp thu vô số tham lam và oán hận khiến ý thức riêng kia kiên định tin rằng “Nhân tính bản ác”, năng lượng tà ác vốn là thứ duy trì sự sống của nó. Không thể kiên trì bàn luận cùng người có thế giới quan khác biệt trước mặt, lời của Quỳ chẳng khác nào khiêu khích và khinh bỉ, ý thức của ngọc tác động mạnh lên ý thức của Naraku, nó vốn giỏi kích thích góc khuất đen tối trong tâm trí con người, nó sớm biết nhược điểm của Naraku.
“A…!” Naraku đột nhiên rên một tiếng, thân thể cứng đờ.
“Tất cả cảm nhận của con người xuất phát từ tư duy. Nếu thấy thế giới này ngập tràn hạnh phúc, thì con người ta có thể cảm nhận được niềm sung sướng từ những việc nhỏ nhặt nhất. Nếu cho rằng thế giới này rất tàn khốc, vậy thì con người ta chỉ chú ý tới mặt tối tăm tàn ác, mà phủ nhận hết thảy những điều tôt đẹp, dù trông thấy những điều tốt đẹp thì vẫn lãng quên nó. Vậy mới nói, hình thức tư duy có vai trò quan trọng đối với mỗi người, ảnh hưởng đến tương lai sau này, ảnh hưởng tới tất cả hành vi và sự nhìn nhận đánh giá của con người đối với sự vật xung quanh. Lại đây, để ta dùng cái ôm ấp ám xoa dịu tâm hồn bị thương tổn của ngươi…!” Dính đến diễn thuyết, Hoa Hiểu Quỳ sẽ không nén được… quên mất mình đang ở đâu, đang nói chuyện cùng ai, quên mất lý do bị dẫn tới đây, hiếm khi bản tính của cô đẩy lùi dáng vẻ đoan chính thường ngày, lấy dáng vẻ khi đùa giỡn với bạn bè ngày trước, cười ha ha dang tay đề nghị người-nào-đó ôm cô.
Naraku không phụ sự kỳ vọng, ôm chặt lấy người đang không nhận thức được bản thân đang ở đâu, đang đứng trước mặt ai. Xúc cảm khi chạm vào lớp lông mềm trên áo choàng khiến Hoa Hiểu Quỳ không kìm được cọ cọ, sau đó bị ôm càng chặt, đến mức cô suýt chút ngất đi vì thiếu khí, bị ôm đến phát đau làm cô tỉnh táo trong nháy mắt, 囧 bỗng nhiên nhớ ra những lời ngốc nghếch vừa rồi, hành động ngốc nhếch vừa rồi, cô bị ẩm não mới cổ vũ hắn ôm mình, vì áo lông mềm mại của người ta, người ta ôm rồi còn cọ cọ vào lòng người ta nữa !!!
“Bình tĩnh, chỉ là kích động, bỗng nhiên kích động thôi Naraku! Ta chỉ kích động một chút, coi như ta chưa từng nói câu cuối cùng!” Hoa Hiểu Quỳ giãy dụa, người hơn 70 năm là xử nữ như cô (tính cả quãng thời gian trước khi xuyên không và 50 năm ở thời Chiến quốc)… Khụ (囧), thật ngượng ngùng, vì cô chợt nhớ ra nụ hôn đầu của mình cũng bị Naraku cướp! Rặng mây đỏ phủ lên gò má, tim đập nhanh, lông tơ trên người đều dựng lên.
Hơi thở của Naraku có chút nặng, khác với giọng điệu kinh hãi của Hoa Hiểu Quỳ, giọng nói của hắn khàn khàn như kiềm chế điều gì, kiên nhẫn chịu đựng sự đau đớn nào đó, thái dương nảy lên, “Đừng động đậy!”
Cảm giác Naraku có gì đó không ổn, Hoa Hiểu Quỳ không giãy dụa nữa, ngờ vực hỏi, “Ngươi sao vậy?”
“Ngọc Tứ Hồn…” Nghiến răng nói ra ba chữ, không cần Naraku giải thích, Hoa Hiểu Quỳ cũng hiểu. Nhưng có một chuyện cô không hiểu, việc Ngọc Tứ Hồn làm loạn và việc ôm cô có liên quan gì đến nhau, chẳng lẽ ôm cô có thể giảm bớt đau đớn hay sao? Con mẹ nó, eo sắp gãy rồi biết không!!!
Naraku ôm quá chặt, Hoa Hiểu Quỳ cảm thấy mình sắp không thở nổi, cảm giác giống như con mồi bị rắn siết chết vậy. Con mẹ nó, nếu thực sự khó chịu đến vậy, tay hắn vuốt ve ở eo cô là sao, hắn có ý sàm sỡ cô phải không?!! Hoa Hiểu Quỳ gào thét trong lòng, nhưng cô cũng cảm giác được Naraku không giả vờ, để ý kỉ sẽ cảm nhận được hơi thở trên người hắn rất hỗn loạn, thậm chí mơ hồ cảm nhận được một chút hơi thở của Ngọc Tứ Hồn.
Naraku cố kìm chế, cúi gục đầu xuống, hô hấp ấm áp phả vào tai Hoa Hiểu Quỳ, làm Hoa Hiểu Quỳ cảm thấy như có một dòng điện chạy qua người, cô hơi run rẩy, cảm giác không quá dễ chịu, muốn tách khỏi vòng ôm của người trước mắt. Mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn mà Hoa Hiểu Quỳ đeo trên cổ như đồ trang sức tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, một sức mạnh thần bí nào đó xoa dịu hơi thở hỗn loạn trên người Naraku, đó là sức mạnh của Midoriko, tuy yếu ớt, nhưng vẫn có tác dụng áp chế và trung hòa với ý thức của ngọc.
Hoa Hiểu Quỳ cảm thấy trọng lượng cơ thể của Naraku dần dần dồn lên người mình, cô nhận ra hơi thở hỗn loạn của hắn dần dần ôn hòa hơn, không nhịn được đẩy hắn một cái, ai ngờ cả người hắn ngã thẳng xuống, đè Hoa Hiểu Quỳ dưới thân.
“A —– đau!” Hoa Hiểu Quỳ nước mắt lưng tròng, gáy đập mạnh xuống đất, đau quá! Hoa Hiểu Quỳ tức giận hất mũ áo choàng của Naraku lên, nhưng lại nhận ra hai mắt hắn nhắm lại, dáng vẻ đang ngủ rất thoải mái, hô hấp đều đặn.
“Đồ khốn nạn, vậy mà ngươi lại ngủ!!!” Hoa Hiểu Quỳ tức giận cố đẩy mạnh hắn ra, lông mày nhăn tít lại.
Vừa trải qua một hồi đấu tranh tinh thần mệt mỏi, tuy không hề gì, nhưng hiện giờ, mấy chục cân đè lên người mình, Hoa Hiểu Quỳ cảm giác như bữa cơm trong bụng sắp bị ép trào ra ngoài rồi. Uốn éo tới vặn vẹo lui, nhưng kết quả là cảm nhận được thứ nào đó mà bình thường mềm nhũn như cao su dần dần cứng lên, sắc mặt Hoa Hiểu Quỳ trở nên kỳ quái, cả người cứng đờ.
Chờ một lúc lâu vẫn không thấy kẻ nào đó tỉnh lại, vẫn cái dáng vẻ ngủ rất ngon ấy, dù sao tình trạng này cũng không thay đổi được, đành mặc kệ vậy [2], cuối cùng cô cũng ngủ quên mất, lần theo dấu vết của Kohaku khiến cô tốn rất nhiều sức lực, thực ra cô cũng rất mệt rồi.
[2] Nguyên văn: Phá quán tử phá suất (破罐子破摔) chuyện dù sao cũng đã xảy ra rồi cứ để mặc nó
Sau khi Hoa Hiểu Quỳ chìm vào giấc ngủ, Naraku vốn say ngủ mở mắt, cởi áo choàng trắng đắp lên người Hoa Hiểu Quỳ đang ngủ say như chết, tiện tay điều chỉnh tư thế giúp cô, tránh cho tướng ngủ xấu xí của ai đó tạo thành hậu quả là eo nhức lưng đau. Lấy mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn trên cổ cô, trầm ngâm ngắm nghía, rồi khẽ lẩm bẩm: “Quả nhiên là vậy, đặt trên người kẻ khác thì thứ này cũng chỉ là một hòn đá phế thải, chỉ có Quỳ mới có thể dẫn ra sức mạnh áp chế Ngọc Tứ Hồn.”