Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Việc du lịch khắp nơi có hiệu quả rất lớn với việc tu luyện của vu nữ, trải qua cuộc chiến với yêu quái, Hoa Hiểu Quỳ tìm ra một quy tắc quan trọng mà trước kia cô chưa từng phát hiện —- cô không thể giết chết vật sống!
Quy tắc này có nghĩa là Hoa Hiểu Quỳ chỉ có thể trói buộc yêu quái mà không thể tiêu diệt chúng, Hoa Hiểu Quỳ khẽ thở dài, đồng thời còn thấy phiền não. Hoa Hiểu Quỳ từng xuống bếp, làm cá, thịt heo, nhưng xưa nay nàng chưa từng xử lý vật còn sống, thấy mẹ xử lý cá sống, cô luôn cảm thấy không đành lòng, đột nhiên bảo cô đi giết yêu quái, cô thực sự không thể xuống tay được, trừ khi cô bị yêu quái ép đến đường cùng! Hoa Hiểu Quỳ biết khi đã lựa chọn con đường làm vu nữ, sau này không thể thiếu việc đối chiến với yêu quái, nhưng cô không giết được yêu quái, không thể nghi ngờ, đây là tin xấu, giết chết yêu quái luôn là cách tốt nhất, tránh cho chúng quay trở lại trả thù.
Nhưng quy tắc này không phải không có chỗ tốt, năng lực của bình nghề làm vườn không thể tạo ra tổn thương trí mạng với vật còn sống, cùng lắm chỉ làm đối phương trọng thương, nên lúc sử dụng hoàn toàn không cần kiêng dè. Hơn nữa, dường như vì hạn chế rất lớn đó mà năng lực trói buộc của cô rất mạnh, hiện không có yêu quái nào có thể tránh được.
Hoa Hiểu Quỳ suy đoán, hạn chế này khiến bình làm vườn có được năng lực trói buộc mạnh mẽ, đối mặt với đối thủ không cùng đẳng cấp, sức mạnh trói buộc cũng không yếu đi nửa phần, chỉ là thời gian duy trì dài ngắn không giống nhau, cũng coi như có chút thiếu sót!
Hoa Hiểu Quỳ nói ra mặt hạn chế này cho Kikyo biết, cô tỏ ra vô cùng tiếc nuối, nhưng sau đó vẫn dặn Hoa Hiểu Quỳ đặt nhiều tâm tư rèn luyện năng lực trói buộc, cố gắng biến nó thành năng lực phong ấn.
Du lịch là một khâu quan trọng với việc tu luyện của vu nữ, Kikyo đáp ứng thỉnh cầu của mọi ngôi làng mà họ đi qua, tiêu diệt yêu quái mà không đòi hỏi được đền ơn. Kaede tuổi còn nhỏ, tất cả đều nghe theo Kikyo, nhưng Hoa Hiểu Quỳ lại thấy bất mãn với loại làm việc không công, vô tư bác ái ấy.
“Tiêu diệt yêu quái là sứ mệnh của vu nữ, giúp đỡ thôn dân khỏi bị yêu quái quấy rầy là việc chúng ta cần tận hết chức trách mà làm.” Nhìn thấy được sự bất mãn của Hoa Hiểu Quỳ, Kikyo trả lời rất bỉnh thản, cô ấy tình nguyện hiến dâng sức mạnh của mình. Màu đen trong đôi mắt Kikyo lộ ra khoan dung và lương thiện, kết hợp với tranh phục vu nữ càng làm nổi bật khí chất thánh khiết mà cao quý, trong trẻo mà u nhã của nàng ấy, khí chất ấy rất xứng với chức vu nữ.
“Không phải ta muốn kiếm tiền dựa vào việc tiêu diệt yêu quái, ta chỉ không muốn làm không công thôi, dù chỉ thu một đồng tiền, trong lòng ta cũng sẽ thoải mái chút.” Hoa Hiểu Quỳ âm thầm nghĩ: Người tốt không sống lâu, đặc biệt là loại người không vụ lợi, coi việc hiến dâng sức mạnh của mình là nguyên tắc, đồng chí Lôi Phong [1] chính là một điển hình, ra đi rất sớm. Đối xử với người khác quá tốt, đến mức quên cả bản thân mình. “A, Kikyo, sau này khi tiêu diệt yêu quái, cứ mỗi con yêu quái thì lấy một đồng tiền đi!”
[1]Lôi Phong (18 tháng 12, 1940 – 15 tháng 8, 1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là “noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong (>向雷锋同志学习). Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dân của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một biểu tượng văn hóa. Tên của anh đã đi vào lời ăn tiếng nói hằng ngày và hình ảnh của anh xuất hiện trên áo phong và quà lưu niệm.
Dù rằng có thể từng tồn tại người lính tên là Lôi Phong trên thực tế, thì những giai thoại về cuộc đời anh mà hệ thống tuyên truyền của đảng Cộng sản dựng lên đã gây ra nhiều tranh cãi mạnh mẽ, khiến anh trở thành một đề tài cho nhiều người Trung Quốc chê cười và nhạo báng. Tuy nhiên có một sự thật rằng hình ảnh của Lôi trong vai trò một quân nhân mẫu mực đã tồn tại qua nhiều thập kỷ với những thay đổi về mặt chính trị ở Trung Quốc.
(Nguồn: wiki)
“Ừ… Hả?” Kikyo ngạc nhiên, từ trước đến giờ nàng trừ yêu miễn phí, nghe Hoa Hiểu Quỳ nói vậy thì có chút không thoải mái, nhưng nhìn thấy sự kiên trì trong mắt Hoa Hiểu Quỳ, nàng không nói thêm gì nữa. Một con yêu quái đổi lấy một đồng tiền mà thôi, thấp đến buồn cười, giá trị quan không giống nhau, cô không thể bắt Hoa Hiểu Quỳ phải có tác phong làm việc giống mình, yêu quái thường hoạt động đơn độc, lấy một đồng tiền sẽ không mang đến gánh nặng cho dân làng.
“Quyết định như thế đi!” Hoa Hiểu Quỳ giải quyết dứt khoát.
“Quỳ tỷ tỷ, một đồng tiền chẳng thể mua được là bao.” Kaede tuổi còn nhỏ, không phát hiện ra lời nói của Hoa Hiểu Quỳ lộ ra sự hài hước, mà chỉ cho rằng nàng không biết tính toán.
“Ta biết, vàng bạc đồng, đồng có mệnh giá thấp nhất, mệnh giá của một đồng tiền cũng không cao.” Số lần bị con bé này khinh bỉ ngày càng nhiều, Kaede còn nhỏ, cô bé chỉ hiểu được tầng ý nghĩa bên ngoài, nghe cô bé nói như thế, Hoa Hiểu Quỳ biết cô bé nghĩ đi đâu rồi.
“Vậy tại sao?” Kaede nghi hoặc, biết rõ thu một đồng tiền không có ý nghĩa gì, tại sao vẫn còn muốn thu?
“Trong lòng ta sẽ cảm thấy thoải mái hơn, chân con kiến cũng là thịt!” Hoa Hiểu Quỳ nói, làm bộ giọng điệu keo kiệt cáu gắt.
“Thật nhỏ mọn!” Kaede nhanh mồm nhanh miệng.
“Điều này chứng tỏ ta có ý thức bảo vệ lợi ích của bản thân.” Hoa Hiểu Quỳ nghiêm túc nói, lý trực khí tráng [2].
[2] Lý trực khí tráng: cây ngay không sợ chết đứng; vàng thật không sợ lửa; có lý chẳng sợ
Việc tu luyện của vu nữ vẫn tiếp tục, ngày đó ba người đi tới một ngôi làng, sắc trời đã tối, trưởng thôn nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, sắp xếp phòng cho các cô ở lại nghỉ ngơi một đêm. Cố ý lấy lòng các cô, chắc chắn là có việc muốn nhờ, ở gần làng xuất hiện cảnh tượng kì dị, nghi ngờ là có yêu quái quấy phá, dân làng sợ hãi bất an, tuy đã phái người đi tìm một vu nữ mạnh, nhưng đến bây giờ vẫn không có tin tức, trưởng thôn hi vọng hai vị vu nữ vừa tới làng có thể hỗ trợ, Kaede tuổi còn nhỏ nên hắn không dám ôm kỳ vọng.
Kikyo đương nhiên đồng ý, trưởng thôn vô cùng vui vẻ.
“Quả nhiên không không có chuyện tự nhiên lấy lòng.” Rau dưa tươi non từ tự nhiên, gia vị tuy thiếu nhưng sau khi chế biến xong mùi vị cũng không tệ lắm, nếm một miếng chính là nguyên chất nguyên vị. Giao thông ở cổ đại không tiện lợi, đi nhờ xe công cộng nửa ngày, Hoa Hiểu Quỳ đã sớm mệt mỏi, khẩu vị rất tốt, ăn đến hai bát.
“Hôm nay nghỉ ngơi ở đây, sáng sớm ngày mai đi xem nơi trưởng thôn nói.” Kikyo ngồi quỳ, suy tư nhìn ra xa. Yêu khí ngưng tụ hỗn tạp, tuyệt đối không chỉ do một yêu quái tỏa ra.
“Ăn cơm xong thì không có chuyện gì để làm, chỉ có thể đi ngủ sớm dậy sớm.” Hoa Hiểu Quỳ cảm thán, trước đây không tới 12 giờ thì cô không thể ngủ, đến nơi đây rồi, phải phí bao tinh lực mới thích nghi được!
Cơ thể Hoa Hiểu Quỳ đi khắp nơi trong mộng cảnh tâm linh của người làm vườn, ngủ không chỉ là nghỉ ngơi, còn có thể tu luyện. Ở trong giấc mộng của mình nghiên cứu bình làm vườn, ở trong thực tế, sức mạnh của bình sẽ bị hạn chế, nhưng ở trong giấc mộng, nó có thể phát huy đến mức mạnh nhất… Nếu như chết trong, cơ thể ở thực tế cũng sẽ chết. Từ giờ khắc triệu hồi ra bình làm vườn, nhận thức này đã xuất hiện trong đầu nàng, không sao quên được.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hoa Hiểu Quỳ còn đang ngủ, Kikyo đã rời giường, cẩn thận từng li từng tý một không muốn làm ồn đến người còn đang chìm trong giấc mộng, bởi vì ý thức của Hoa Hiểu Quỳ vẫn còn ở trong giấc mộng, cô ngủ rất say, còn Kaede thì tỉnh lại.
“Kikyo tỷ tỷ, bây giờ tỷ đi tiêu diệt yêu quái sao? Quỳ tỷ tỷ còn đang ngủ, vẫn còn quá sớm, không nên đánh thức tỷ ấy.” Kaede xoa hai mắt còn lim dim buồn ngủ, mơ mơ màng màng nói.
“Ta đi thăm dò trước một chút, yêu quái lần này có chút phiền phức, yêu khí hỗn tạp, đứng ở đây cũng cảm nhận được, không phải chỉ có một hai con. Để Quỳ ngủ một lúc đi, sức mạnh của cô ấy không thích hợp lắm.” Kikyo nhẹ giọng nói, trên người mặc y phục vu nữ, đang định ra ngoài.
“Có Quỳ tỷ tỷ trợ giúp không phải sẽ nhanh hơn sao?” Kaede không hiểu.
“Lần này lượng yêu quái khá nhiều…” Vì lẽ đó phải trả cho Quỳ một số tiền thù lao nhất định, gấp nhiều lần so với một đồng tiền, kinh nghiệm chiến đấu của cô cũng không đủ, quần chiến cùng yêu quái sẽ tạo thành nguy hiểm lớn với Quỳ, cô ấy mới chỉ tu luyện không lâu, chưa thể một mình chống đỡ được. Kikyo đi tới cạnh cửa, quay đầu lại, “Khi nào Quỳ tỉnh lại, bảo với cô ấy ta ra ngoài tiêu diệt yêu quái rồi.”
“Vâng, Kikyo tỷ tỷ.”
Hoa Hiểu Quỳ ngủ mơ mơ màng màng, không hề phát hiện Kikyo đi ra ngoài trước, khi Kaede gọi cô tỉnh lại, Kikiyo đã đi ra ngoài một lúc lâu.
“Ừm…? Kikyo đâu?” Hoa Hiểu Quỳ xoa hai mắt còn lim dim buồn ngủ, lười biếng duỗi người, thoáng nhìn qua chỗ Kikyo ngủ, đã gấp chăn đệm gọn gàng.
“Kikyo tỷ tỷ đi ra ngoài trước, dường như lần này có khá nhiều yêu quái, sẽ tốn nhiều thời gian. Quỳ tỷ tỷ muốn đi không?” Kaede ngồi quỳ, đem chậu gỗ rửa mặt bên cạnh đẩy về phía Hoa Hiểu Quỳ, giục, “Em đã lấy nước cho chị rồi.”
“Kaede rất lo lắng?”
“Đương nhiên, tuy rằng chị rất lợi hại, nhưng em… chỉ là có chút lo lắng!” Kaede không biết nên hình dung thế nào.
“Ta biết rồi.” Hoa Hiểu Quỳ nhận khăn ướt đã vắt khô từ tay Kaede, nói thầm, quả nhiên là rất lo lắng, vậy mà vẫn không hề thúc giục cô!
Hai tay nâng bình làm vườn, Hoa Hiểu Quỳ đi đến nơi yêu khí tụ tập, lượng yêu khí rất lớn, trên bầu trời, mây cũng biến sắc, yêu khí ngút trời, bầu trời tối sầm lại.
Dấu hiệu rõ ràng như thế, hoặc là một con yêu quái rất lợi hại, hoặc là rất nhiều yêu quái cấp thấp tụ hợp lại, tỏa ra yêu khí dày đặc. Hầu như chỉ có yêu quái cấp thấp đến quấy rầy con người, còn yêu quái cấp thì cao xem thường con người. Suy đoán như thé, khả năng cao là yêu quái cấp thấp tụ tập lại.
Sáng sớm Kikyo đã đi xử lý vấn đề dân làng lo lắng, cô ấy thật sự suy nghĩ vì thôn dân, vô tư đến mức cô muốn ôm mặt, cô ấy không thể suy nghĩ cho mình nhiều hơn một chút sao? Tiền kia thu lại xong sẽ dùng trên người ai, vu nữ cũng phải ăn, mặc, ở, làm, chỉ thu một đồng tiên một con yêu quái chẳng lẽ vẫn là quá đáng. Kikyo, cô bị sứ mệnh của vu nữ tẩy não quá mức rồi!!! Tự mình có chút ý thức được không?! Là vu nữ, cũng không phải Thánh Mẫu.
Bầu trời xuất hiện một vòng xoáy yêu khí nặng nề, rất nhiều yêu quái hình dạng xấu xí bay ra từ bên trong.
“Yêu quái!” Kaede căng thẳng kêu to, vừa sợ sệt vừa lo lắng, “Kikyo tỷ tỷ ở phía trước?!”
“Chắc là vậy.” Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều yêu quái như vậy, da đầu Hoa Hiểu Quỳ tê dại, căng thẳng nắm chặt bình làm vườn trong tay, trái tim đập kịch liệt. Đánh nhau chính diện với yêu quái, hình ảnh trời đất tràn đầy yêu quái đập vào mắt, nhìn từ xa cảm thấy rất đáng sợ!
“Quỳ tỷ tỷ, chúng ta mau tới hỗ trợ đi!” Kaede nắm chặt hông của Hoa Hiểu Quỳ, nuốt nước bọt nói.
“Ngươi hỗ trợ?” Sợ như vậy mà vẫn kiên trì tới gần, bây giờ Kaede mà tiến lên thì chỉ có thể bị yêu quái gặm.
“Đương nhiên là Quỳ tỷ tỷ rồi!” Kaede đương nhiên nói.
“…Lần đầu tiên ta nhìn thấy nhiều yêu quái như vậy, ta hơi lo lắng.” Không phải chỉ là hơi, là rất lo lắng! Hoa Hiểu Quỳ không muốn mất mặt trước mặt Kaede, nên chỉ có thể uyển chuyển đi về phía trước.
Kaede ngẩng đầu, nói với Hoa Hiểu Quỳ đang giả vờ trấn định, “Ha ha, rất nhiều tiền đang ở trên trời!” Chết đến nơi mà vẫn sĩ diện sao?
Ở trong ánh mắt thuần khiết của bé gái Kaede, không trâu bắt chó đi cày, Hoa Hiểu Quỳ nơm nớp lo sợ tới gần vùng chiến đấu, nàng nhìn thấy trên bãi cỏ rộng rãi còn có một người khác, một là Kikyo, người còn lại mặc trang phục màu đen, là một cô gái lạ mặt. Trang phục của cô gái xa lạ kia khá quen, mái tóc màu đen, không để mái, trên trán có một trang sức nhỏ màu vàng, càng nhìn càng thấy quen mắt.
“Người kia… rất giống…. Tsubaki.” Kaede nhìn người kia, trố mắt nói.
“….Ngươi nói cô ta tên gì?” Khóe miệng Hoa Hiểu Quỳ kéo ra một chút. Tsubaki? Lại là một cái tên quen thuộc. Vu nữ cứu nàng là Kikyo, có một cô em gái tên là Kaede, hiện tại lại có một vu nữ gọi là Tsubaki, không mặc trang phục vu nữ đỏ trắng mà từ đầu đến chân đều màu đen, nhìn rất quen. Mẹ nó, không thể không khiến nàng liên tưởng.
Hoa Hiểu Quỳ hỏang hốt, suýt chút nữa không chú ý tới có một con yêu quái hướng về phía cô.
“Quỳ tỷ tỷ, cẩn thận, nó bay đến rồi!!!” Kaede sợ hãi kêu.
Tay vung một cái, dây leo to dài hùng hổ quấn lấy yêu quái kia, tầng tầng đập nó xuống đất.
Kikyo và Tsubaki hợp sức, trừng trị đám yêu quái rất nhanh.
Ở một góc khác, Hoa Hiểu Quỳ thoáng nhìn thấy sau tảng đá lớn, một chân con yêu quái nhện màu sắc tươi đẹp bò ra từ bên trong đống thi thể yêu quái, ba con mắt tỏa ra ánh sáng màu đỏ yêu dị, tràn ngập lệ khí.
Con nhện yêu kia cũng phát hiện ra Hoa Hiểu Quỳ chú ý tới mình, đề phòng trừng mắt với cô, có tận ba vu nữ ở đây, khả năng chạy trốn quá nhỏ, bây giờ quay lại trốn dưới đống thi thể chồng chất kia cũng đã muộn. Nhện yêu nhỏ yếu chỉ có thể tuyệt vọng, nó chỉ biết vu nữ sẽ không hạ thủ lưu tình với yêu quái mà chém tận giết tuyệt. Nên nó sẽ không xin tha, ba con mắt tỏa ra ánh sáng đỏ, nhìn vừa yêu dị vừa hung ác.
Nó sắp phải chết, nhưng ngoài ý muốn là đối phương lại không có động tác, thậm chí cũng không nhắc nhở hai vu nữ kia có cá lọt lưới, như là nhìn nó đến đờ ra. Nhện yêu lùi lại mấy bước, không phản ứng, lại lùi mấy bước, đối phương có phản ứng, trừng trừng nó, trong mắt không có sát khí nó quen thuộc, nhưng lại quỷ quyệt khiến nó sởn cả tóc gáy.
“Kikyo tỷ tỷ!” Thấy yêu quái đã bị tiêu diệt hết, Kaede hài lòng chạy tới, trong mắt tràn ngập sùng bái.
Hoa Hiểu Quỳ tiếp tục hoảng hốt, vẫn trầm mặc không nói với các nàng, cái gì mà im lặng là vàng, tâm tư phức tạp, hỗn loạn dồn dập xông tới khiến cô bó tay toàn tập. Đi ra khỏi làng cùng Kikyo, dừng lại trước một lối rẽ, nói lời từ biệt với Tsubaki. Tsubaki giả vờ có lòng tốt nhắc nhở Kikyo, chỉ có vứt bỏ tình cảm nhân loại, vu nữ mới có thể phát huy ra sức mạnh mạnh mẽ nhất, tiện thể nguyền rủa: Tuyệt đối không nên rơi vào lưới tình, không nên cảm thấy nam nhân đáng giá để yêu, nếu như có một nam nhân như vậy xuất hiện, Kikyo sẽ chết oan chết uổng.
Con ngươi Hoa Hiểu Quỳ co rút kịch liệt, không ngờ cô lại rơi vào thế giới Inuyasha, cho dù vậy, cô không phải là nhân vật gì, sự cố chủ yếu xảy ra ở năm mươi năm sau, năm mươi năm trước chỉ được nhắc tới một chút. Xuyên vào thế giới này, không như chơi game, có hệ thống hướng dẫn, thất bại cũng không sao, có thể chơi lại, nội dung game sẽ không thay đổi hay xảy ra biến hóa.
Kikyo không để nguyền rủa của Tsubaki trong lòng, mang theo chút trào phúng còn Hoa Hiểu quỳ lại cẩn thận ghi nhớ, tuy cô không muốn Kikyo vì bị Tsubaki nguyền rủa mà rơi vào vận mệnh bi thảm, nhưng cũng không thể cho rằng nó không ảnh hưởng.