Cánh tay Naraku ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Hoa Hiểu Quỳ, nhận ra cô đã tỉnh, hắn chậm rãi mở mắt, lông mi khẽ run, trong con ngươi đỏ sậm lộ ra dưới mi mắt tràn đầy cảm giác thỏa mãn phơi phới gió xuân. Vẻ mặt tuấn tú thêm vài phần nhu hòa, cái cười bên môi trời sinh cay nghiệt, nay cũng nhũn ra ba phần.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói trầm thấp truyền tới bên tai, trong thoáng chốc, Hoa Hiểu Quỳ chợt nhớ lại những triền miên đêm qua. Cô thực sự không biết tại sao lại trở nên như vậy! Lại càng không biết nên ứng phó ra sao! Khi đó đầu óc cô trống rỗng, sự gần gũi da thịt khiến thân thể cô cứng đờ không dám nhúc nhích, chỉ biết nhắm mắt giả chết.
“À —–” dường như nhìn thấu nỗi ngượng ngùng trong lòng Hoa Hiểu Quỳ, Naraku nhẹ nhàng nở nụ cười. Hắn ngồi dậy, chăn mỏng trượt từ lồng ngực vững chãi xuống eo, sau lưng hắn, dấu ấn nhện giương nanh múa vuốt, lại xen vài vết móng tay hồng hồng.
Naraku ngồi dậy kéo theo chăn mỏng đắp trên người Hoa Hiểu Quỳ, thân thể đầy rẫy vết tích ám muội lộ ra. Hơi ấm từ chăn đệm đột nhiên biến mất, cơ thể cô hơi run lên, cố gắng giành lấy chăn, cuộn người lại như một con tôm luộc, vùi đầu vào chăn đêm, chỉ lộ ra một thác tóc dài.
Buồn cười nhìn dáng vẻ chốn chui chốn nhủi như đà điểu của Hoa Hiểu Quỳ, hắn đột nhiên săn sóc không trêu chọc cô. Thân thể trần truồng của Naraku lộ ra trong không khí, tóc dài như hải tảo hờ hững buông xuống ngực, lệ khí mà bấy lâu ẩn trong con ngươi đỏ sậm nay tan biến chẳng chút vết tích. Thay vào đó là khí chất bình thản vô hại, càng phù hợp với vẻ ngoài văn nhã của hắn, có lẽ chỉ khi giả dạng thành thiếu chủ Kagewaki ở thành Hitomi, ở hắn mới lộ ra khí chất văn nhã này.
Ngoài kia, ánh mặt trời vẫn long lanh như trước, nắng vàng rọi chiếu cả đất trời, cây cối bừng bừng sức sống, xa gần thoảng nghe tiếng chim rừng lanh lảnh. Vài sợi nắng khẽ len qua khe hở cửa sổ, tràn vào trong gian nhà gỗ. Tiếng vo ve từ bên ngoài phá vỡ bầu không khí ám muội trong phòng, ánh mắt Naraku hơi đổi, trùng độc bay đến đây, tất có tin tức cần báo cáo. Hắn không thích làm việc vô nghĩa, tin tức mà trùng độc thu thập được, tất cũng không phải chuyện ngồi lê đôi mách.
Hiện tại, hắn phái trùng độc giám sát ba nơi. Thứ nhất là Bồng Lai Đảo, trùng độc chú ý khi nào kết giới biến mất, cho dù hắn không hề có hứng quản chuyện sống chết của Kikyo, càng không có hứng xoa dịu tranh cãi giữa cô ta và Inuyasha. Thứ hai là núi Bạch Linh, tuy Kanna sẽ báo cáo tình hình cho hắn, nhưng hắn không hoàn toàn yên tâm. Thứ ba là nơi ý thức của Ngọc Tứ Hồn ẩn thân, để tránh bị phát hiện, số lượng trùng độc được phái đi theo dõi rất ít ỏi, ẩn giấu cũng rất kỹ càng. Tơ nhện hắn để lại trong linh hồn ngọc giúp hẳn cảm giác được một số động thái của nó, có thể nhận biết phạm vi vị trí của nó.
Nghe thấy tiếng vo ve của trùng độc, cả người Hoa Hiểu Quỳ càng co rúm lại.
Thấy Quỳ sợ, Naraku an ủi vỗ nhẹ, “Yên tâm, chúng nó không bay vào.”
Theo sau là tiếng mặc y phục sột soạt, Naraku mở cửa, ánh mặt trời thi nhau lẻn vào nhà gỗ, ánh sáng có chút chói lọi. Nhưng cũng chỉ một lát, Naraku đã khép cửa, ngăn những tia sáng tràn vào quấy nhiễu người bên trong.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, hồi lâu Hoa Hiểu Quỳ mới ngừng giả chết, nhúc nhích người ló đầu khỏi chăn đệm, nhìn quanh một lúc, bắt gặp y phục của mình ngổn ngang ném một bên, sắc mặt không khỏi ửng hồng.
Trùng độc vượt ngàn dặm xa xôi đến báo cáo tin tức quan trọng, Naraku biểu tình nghiêm nghị, phất tay để chúng tản ra, không cần lưu lại ở phụ cận. Tuy đã sớm có linh cảm, nhưng không ngờ chẳng mấy chốc linh hồn ngọc đã nổi cơn thịnh nộ vì Magatsuhi bị sát hại. Mảnh vỡ trên người Kohaku và Koga có thể còn lưu lại chút tàn dư ý thức của Magatsuhi, kết giới ngăn cản liên hệ sâu xa đó, nó sẽ không biết chân tướng bằng con đường này.
Naraku nhìn trùng độc tản mạn bay đi, gió thổi lay tóc dài. Naraku trầm tư trong chốc lát, xoay người gõ cửa, “Quỳ, dậy thôi, bình thường ta sẽ không quấy rầy nàng nghỉ ngơi, nhưng đã xảy ra chuyện rồi.”
“… Chuyện gì?”
“Nàng dậy trước hẵng.”
Naraku cố ý không nói, Hoa Hiểu Quỳ nghi hoặc vò tóc, sự tò mò khiến cô quên cả nỗi ngượng ngùng. Thân thể khôi phục rất nhanh, chỉ có eo hơi mỏi. Cô vụng về cố gắng mặc lại áo choàng tắm, nhưng tiếc là mặc, mặc, mặc mãi không được, bất đắc dĩ đành lấy y phục vu nữ ra dùng.
Cái áo choàng tắm mới mua này mặc không bao lâu đã bị ném xuống, Naraku quả nhiên có dự mưu từ sớm đúng không?!
Hoa Hiểu Quỳ mở cửa, ánh mặt trời chói lọi khiến cô phải nheo mắt lại thích ứng. Ánh sáng chan hòa, gió nhẹ dìu dịu, cô hít sâu, thở ra một hơi.
“Nói đi, chuyện gì.”
“Trùng độc vừa truyền tin, linh hồn ngọc đã rời khỏi nơi ẩn thân, hiện tại không rõ tung tích.”
“Hả?” Hoa Hiểu Quỳ ngạc nhiên, “Chẳng lẽ nó… thực hiện được ước mơ cháy bỏng bấy lâu là kiếm được thân thể để tự do bay nhảy rồi ư?”
“Không rõ nữa, trùng độc trí lực không cao, chúng nó không thể phán đoán được.” Naraku lắc đầu, trong lúc Hoa Hiểu Quỳ loay hoay mặc quần áo, hắn thoáng dò xét tơ nhện lưu lại trong cơ thể linh hồn ngọc. “Còn một tin tức nữa, dường như linh hồn ngọc đã phát hiện ta động tay động chân trên người nó, tơ nhện thả trên người nó không còn động tĩnh nữa, ta không cảm giác được bất cứ điều gì, loại bỏ nguyên nhân bị yêu lực quấy nhiễu, còn có hành động kỳ lạ của nó, ta suy đoán, rất có thể tơ nhện đã bị thanh trừ hết.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Hoa Hiểu Quỳ không chút nghĩ ngợi hỏi, không phải e sợ bão táp sắp kéo đến, mà chỉ đơn thuần hỏi ngược lại mà thôi.
“Không sao, hiện tại sợi tơ nhện đó không có quá nhiều tác dụng, ta chỉ mất đi một công cụ giúp xác định hành tung của nó mà thôi. Nó phát hiện ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên, ta không nghĩ có thể giấu giếm mãi được, vấn đề sớm hay muộn mà thôi, chỉ là, hiện tại mới phát hiện, là quá muộn.” Bên môi Naraku vẽ lên một đường cong trào phúng.
“Trùng độc không đuổi theo sao?”
“Vì ta dặn dò, trùng độc không dám để lộ hành tung, hơn nữa, nó rời đi quá nhanh, theo miêu tả của trùng độc, tốc độ vỗ cánh của chúng kém xa, chỉ trong chốc lát đã không còn thấy bóng dáng nó nữa.”
“Nhìn chàng cũng không bất ngờ, nếu không quá bận tâm thì cố ý nói với ta làm gì?” Hoa Hiểu Quỳ buồn bực hỏi, giọng điệu nhẹ như gió thoảng.
“Khiến ta lưu tâm là liên hệ giữa những sự kiện này, nàng nhìn bên kia.” Naraku ra hiệu Hoa Hiểu Quỳ nhìn sang một hướng khác.
Hoa Hiểu Quỳ nhìn theo tầm mắt Naraku, chỉ thấy phía xa có vài con trùng độc hình dáng rất giống ong mật đang bay về phía này.
“Vẫn còn nữa!” Vẻ mặt Hoa Hiểu Quỳ hơi đổi, ong mật to khủng bố!
“Ban nãy đã có hai nhóm trùng độc đến truyền tin tức cho ta, núi Bạch Linh cũng xảy ra chuyện, Thất Nhân Bang bị tiêu diệt, linh hồn ngọc đã thu hồi sức mạnh khiến họ có thể hồi sinh, bỏ mặc họ. Núi Bạch Linh hiện tại tan hoang đổ nát, nếu ta còn ở trong lòng núi thì không ổn, nhưng đáng tiếc là ta đã sớm rời khỏi. Người của Thất Nhân Bang bắt đầu tử vong từ mấy ngày trước, tính toán thời gian, là bắt đầu từ lúc linh hồn ngọc phái Magatsuhi tập kích Sesshomaru.
“Tại sao bây giờ trùng độc mới báo cáo với chàng?” Hoa Hiểu Quỳ sợ ong mật, hình dáng của trùng độc lại quá giống ong mật khổng lồ, đúng là ác mộng!
Naraku ôm cô, không để cô nhìn trùng độc, bàn tay lớn đặt sau gáy Quỳ để cô vùi mặt vào lòng mình, “Sợ thì đừng nhìn, yên tâm, trùng độc không tấn công nàng.” Sau đó tiếp tục đề tài ban nãy, Naraku trả lời: “Trùng độc phải xem xét toàn bộ quá trình, không thể tự tiện rời đi, phòng trường hợp bỏ lỡ chi tiết nhỏ nào. Chúng cũng có thể ngày ngày đến báo cáo tình hình cho ta cũng được, nhưng nàng sẽ không muốn nhìn thấy chúng nó đâu.”
Trùng độc bay từ xa đến gần, giọng nói của Naraku truyền đến, “Nơi linh hồn ngọc ẩn thân, núi Bạch Linh, hai nơi có lệnh giám thị của ta đều xảy ra chuyện. Hiện tại, là nhóm trùng độc ở nơi cuối cùng – Bồng Lai Đảo. Ba nơi đều xảy ra dị tượng, rất khó để không liên hệ với nhau.”
Vo ve vo ve —–
Tiếng động này khiến Hoa Hiểu Quỳ rất khó chịu, cô sợ, cũng muốn tiêu diệt hết đám trùng độc phát ra tiếng vo ve này. Thân thể cô cứng ngắn, vùi mặt vào ngực Naraku. Tay hắn vòng lên che lỗ tai cô, ngăn cản tiếng vo ve của trùng độc. Hoa Hiểu Quỳ thở hắt ra, sau đó trong lòng bất chợt căng thẳng, nhóm trùng độc giám thị Bồng Lai Đảo cũng đến đây, trình tự rất chặt chẽ. Như thể trong thời gian ngắn, sau khi hủy hoại núi Bạch Linh, không tìm được mục tiêu, giận dữ lao đến địa điểm kế tiếp. Có Tứ Chiến Thần [1] trấn thủ, hòn đảo hẳn sẽ không dễ dàng bị phá hủy như núi Bạch Linh, dù sao bốn yêu quái này cũng rất lợi hại. Nhưng vô duyên vô cớ, ý thức của Ngọc Tứ Hồn lại đột nhiên nhắm vào Bồng Lai Đảo?
[1] Tứ Chiến Thần là bốn yêu quái trấn giữ Bồng Lai Đảo (hay còn gọi là đảo Horai, rất xin lỗi vì bây giờ mình mới tìm thấy phiên âm tiếng Nhật của hòn đảo này, nhưng còn khoảng 10 chương là kết thúc truyện mình vẫn sẽ edit là Bồng Lai Đảo (cơ mà hình như có chương nào đấy mình cũng để là đảo Horai thì phải huhu tắc trách quá, khi nào xong sẽ rà lại sửa)) bao gồm Kyōra, Jūra, Ryūra và Gōra. Bạn nào muốn tìm hiểu kĩ hơn có thể xem Movie: Inuyasha Đại chiến trên hòn đảo thần bí. Ngoài ra thì trong Movie có đề cập thân thể phục chế của Kikyo, đại loại là đồ giả, ngoại hình giống Kikyo do tái tạo từ máu của cô, nhưng không có suy nghĩ gì hết, nghe lệnh Tứ Chiến Thần thôi.
RyūraKyōraJūraGōra: Trong movie thì con này chết trước, movie chủ yếu có 3 yêu quái phía trênThân thể phục chế của Kikyo, trong movie thì Tứ Chiến Thần lấy bản sao ra để troll + giết InuyashaKhông lâu sau, Naraku thả tay che lỗ tai cô xuống, “Linh hồn ngọc đang ra sức tấn công Bồng Lai Đảo, hải vực đó cũng chỉ có hòn đảo này đáng giá để tâm, hơn nữa trên đảo còn tràn ngập tà khí.”
“Vì sao nó đột nhiên lại…” Hoa Hiểu Quỳ không nói hết câu, trong lời nói nồng đậm nghi vấn.
“Có lẽ do trùng độc, nó không biết vì sao ta lại giám thị Bồng Lai Đảo, linh hồn ngọc làm như vậy, ép ta chủ động hiện thân.” Naraku suy nghĩ một lúc, trầm ngâm, “Nó rất sốt ruột, cũng rất lỗ mãng, phản ứng của nó khi nhận ra sức mạnh của mình bị trộm mất nằm trong dự liệu của ta. Một kẻ địch mất bình tĩnh không đáng sợ, cơn thịnh nộ có thể khiến lực công kích của nó tăng lên vài phần, thế nhưng, càng dễ dàng giẫm vào cạm bẫy.
Nhận ra bản thân trở nên yếu đi, rất thống khổ phải không, Ngọc Tứ Hồn?
“Trên hòn đảo đó có thân thể phục chế của Kikyo, không thể để nó tùy tiện phá hoại được. Tứ Chiến Thần rất mạnh, nhưng lỡ như hai bên tranh chấp, trót phá hủy thân thể phục chế của cô ấy thì sao. Chỉ cần nhìn thấy thân thể phục chế ấy, nó có thể hiểu vì sao chàng giám thị hòn đảo ấy. Nó không quá ngu ngốc, cũng biết suy nghĩ chút chút, hơn nữa manh mối rõ ràng như vậy, nếu nó lấy cô ấy làm con tin…” Hoa Hiểu Quỳ có chút lo lắng.
“Nàng không quay về núi Bạch Linh một chuyến ư? Ngọc Tứ Hồn trong lòng núi hẳn vẫn chưa bị lấy đi.”
“A, đúng rồi, Kikyo phải cứu, Midoriko cũng phải cứu! Tiện thể lấy mảnh vỡ trên người Koga về, lâu như vậy, thương tích của hắn ta hẳn đã khôi phục rồi.” Lời nhắc nhở của Naraku khiến Hoa Hiểu Quỳ chợt nhớ ra, Hakuodshi đi dắt ngựa vẫn chưa trở về, nhưng cô không muốn lãng phí thời gian chờ đợi, “Hakudoshi dắt ngựa xong sẽ trở về đây, nhưng ta không muốn đợi, để lại tờ giấy nhắn nó có đọc được không?”
“Nàng yên tâm, trùng độc sẽ báo với nó một tiếng. Hakudoshi không phải đứa trẻ bình thường, nàng không cần bận tâm đến nó, nó biết nên làm gì.” Naraku bình thản đáp, căn bản không cần lo lắng Hakudoshi sẽ ấu trĩ đến mức trở về không thấy hai người họ thì hốt hoảng nôn nóng chạy ngược chạy xuôi tìm kiếm hai người. Hai người không ở cạnh cậu, cậu lại càng thích ý.
“Vậy thì tốt.”
Một chuỗi sự việc khiến Hoa Hiểu Quỳ không rảnh ngượng ngùng nữa, nháy mắt đã chuyển sự chú ý sang những việc khác. Hoa Hiểu Quỳ ấy mà, là người nói gió là mưa, nói đi là phải lên đường.
“Trước đó, nàng không muốn tắm suối nước nóng chút sao? Đêm qua ra rất nhiều mồ hôi.”
“…!”