“Miroku, tại sao vu nữ kia lại ở đây?” Shippo nhỏ giọng hỏi Miroku.
“Không biết, có lẽ là lạc đường, vô tình gặp chúng ta, Quỳ-sama cũng không biết đường về thôn Kaede.” Miroku cũng có chút nghi ngờ lý do này, nhưng ngẫm lại, dường như chỉ có nguyên nhân này là hợp lý nhất.
“Tại sao phải hợp tác cùng với cô ta để hành động? Cô ta đã cướp hết đồ ăn mà Kagome mang tới đó!” Shippo bất bình, vẫn còn oán giận chuyện đồ ăn ưa thích của mình bị cướp đi.
“Quỳ-sama có thể nhận ra hơi thở của Ngọc Tứ Hồn, chúng ta lo cho Kagome, muốn sớm tìm ra cô ấy, không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể trông chờ tên yêu quái sói kia nhân từ nương tay với Kagome. Tên thủ lĩnh của tộc sói gọi là Koga kia đưa Kagome đi tấn công sào huyệt của Chim Lửa, tuy tạm thời không cần lo Koga sẽ gây bất lợi cho Kagome, nhưng không thể không lo lắng nguy hiểm đến từ Chim Lửa.” Ánh mắt Miroku thâm thúy nhìn ngọn núi cao phía trước, nói ra nỗi lo của mình.
“Pháp sư nói rất đúng, để Kagome đi cùng với tên sói ngu ngốc hung tàn kia thật không ổn, ai biết lúc nào hắn sẽ nổi tính xấu mà tổn thương Kagome.” Sango đồng ý với quan điểm của Miroku, thân là trừ yêu sư, cô cũng có không ít hiểu biết về tộc yêu Sói.
“Kế hoạch chạy trốn của em thất bại, không biết con sói kia sẽ đối xử với Kagome ra sao.” Shippo ủ rũ cúi đầu xuống, rất lo lắng cho Kagome.
“Shippo đừng nản lòng, Koga muốn tìm ra con Chim Lửa có mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn nên sẽ không đối xử tệ với Kagome, mục đích của hắn là muốn mượn đôi mắt của Kagome, khả năng cảm nhận của Kagome nên mới hao tâm tốn sức bắt cô ấy đi!” Miroku an ủi Shippo.
“Cho dù thế nào, bây giờ chuyện quan trọng nhất là cứu Kagome!” Sango nhìn phía trước, ánh mắt dừng lại trên bóng lưng của Hoa Hiểu Quỳ, đáy mắt lướt qua ánh nhìn phức tạp.
Inuyasha nhanh nhẹn nhảy lên, tốc độ vội vàng đủ để thấy trong lòng hắn lo lắng đến mức nào, mũi hít nhẹ, trong không khí ngửi thấy mùi của Chim Lửa và mùi của yêu quái sói xen lẫn vào nhau, hắn biết mục tiêu đang ở gần, càng không khỏi tăng tốc độ.
Tiếp cận sào huyệt của Chim Lửa, Inuyasha nhảy xuống từ sườn núi cao chót vót, nhìn thấy Kagome giương cung tên bắn một con Chim Lửa, yêu quái sói bị con Chim Lửa kia quặp lấy rơi xuống trên bụng nó, nhoài người về phía trước. Hai chủng tộc giao chiến, bên trong sào huyệt Chim Lửa gần như dốc toàn bộ lực lượng, Kagome bắn chết một con Chim Lửa thì giữa bầu trời càng có nhiều con khác xuất hiện, khí thế hùng hổ.
Inuyasha theo bản năng đưa tay rút thanh đao bên hông, động vật đơn bào như hắn quên mất còn có một người trên lưng, chỉ nghĩ đến chuyện mau chóng cứu Kagome. Hoa Hiểu Quỳ bám rất chắc, dù vậy cơ thể vẫn hơi chao đảo, ai bảo Inuyasha không nói một tiếng đã rút đao xông lên. Mượn lực lao đi của Inuyasha, Hoa Hiểu Quỳ nhẹ nhàng nhảy xuống, trở tay nắm chặt cây kéo làm vườn, xoay tròn vung ra ánh sáng màu xanh lục sắc bén xé gió bay tới, trong nháy mắt, mười mấy con Chim Lửa đang xông lên bị xé thành mảnh vụn, tạo nên một trận mưa máu.
Yêu quái sói bị mưa máu xối lên người, giương vũ khí e sợ nhìn lên bóng người mặc y phục vu nữ trên bầu trời, tựa như một nữ Sát Thần hung ác, trong nháy mắt đã cướp đi sinh mệnh của mười mấy con Chim Lửa xung quanh, mùi máu tanh gay mũi, thịt nát rơi đầy đất.
“Kagome!” Inuyasha vung Thiết Toái Nha, chém một con Chim Lửa đang lao về phía Kagome thành hai khúc, đó là con ở gần Kagome nhất, những con khác nhìn tình hình liền sợ hãi bay đi, cẩn thận lựa chọn cơ hội ra tay.
Thấy đồng bạn tới, Kagome rất vui mừng, tâm tình nặng nề của cô cuối cùng cũng buông xuống được. Shippo nhào vào ngực cô, cậu rất sợ kế sách chạy trốn thất bại của cậu sẽ liên lụy đến Kagome, khiến cô phải chịu khổ. Giờ thấy cô không sao, cuối cùng cậu cũng an tâm, vốn chỉ là một đứa trẻ, cậu xông tới làm nũng.
“Kagome, có chuyện gì vậy?” Tuy Sango đã nghe Shippo kể lại, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn cảm thấy nghi hoặc, nhìn xung quanh một vòng để xác nhận.
“Tộc sói giao chiến với Chim Lửa, nói chung trước tiên cần nghĩ biện pháp trừng trị những con Chim Lửa này!” Kagome ôm Shippo, giọng điệu có chút lo lắng.
Hoa Hiểu Quỳ nhẹ nhàng đáp xuống đất, yêu quái sói xung quanh lập tức lùi ra xa như thể tránh ôn dịch, tầm mắt cô khẽ chuyển, thấy được cảnh Kagome nhào tới chỗ Inuyasha, cô híp mắt lại, có chút không vui. Nhưng nghĩ đến chuyện Kagome bị yêu quái sói bắt đi, hẳn là trong lòng cũng rất sợ hãi, nhất thời không kìm nén được cũng có thể hiểu được. Nghĩ vậy, Hoa Hiểu Quỳ đè ép nỗi bất mãn trong lòng xuống.
Nhảy vài bước đến cạnh Inuyasha, cây kéo làm vườn vung về phía hắn.
Inuyasha vội vã dùng Thiết Toái Nha ngăn cản, một tiếng “Keng” vang lên, thấy người ra tay là Hoa Hiểu Quỳ, hắn nổi giận rống to: “Quỳ, cô muốn làm gì? Đột nhiên vung kéo về phía ta!”
“Câu này phải là ta hỏi ngươi mới đúng! Đột nhiên ngươi buông tay rút đao, ngươi không biết ta vẫn còn ở trên lưng ngươi sao? Không nói tiếng nào, làm ta giật cả mình, nếu không phải ta mà là người khác thì chắc chắn đã bị ngã đến mức chấn động não rồi!” Hoa Hiểu Quỳ không khách khí thét lên, tay dùng lực, mạnh mẽ đánh vào Thiết Toái Nha, âm thanh “Keng Keng” vang lên không ngừng.
“Không phải ngươi bám rất chắc sao?” Inuyasha tự biết mình đuối lý, chột dạ nghiêng đầu đi, lúc đó hắn chỉ lo cứu người mà quên mất còn cô trên lưng.
“Thôi thôi… Inuyasha cũng vì lo lắng muốn nhanh chóng cứu người thôi, không phải Quỳ-sama cũng không bị thương đấy sao!” Miroku giảng hòa.
“Hừ, đến lúc ta bị thương thì cũng đã muộn!” Hoa Hiểu Quỳ hừ lạnh, ánh mắt chỉ trích nhìn Inuyasha.
“… Chẳng phải ngươi không bị thương chỗ nào mà còn liền một lúc giết chết mười mấy con chim lửa đấy sao!” Inuyasha chột dạ, nhưng không chịu thừa nhận mình sai.
“Những chuyện này nói sau, trước hết phải trừng trị đám chim lửa đã!” Miroku đổi đề tài, tiến lên vài bước, hét lớn một tiếng nhắc nhở Chim Lửa đang giao đấu với yêu quái sói: “Nếu muốn sống thì mau rút lui!”
Mở phong ấn, hang gió trên tay có sức hút mạnh mẽ, chim lửa trên bầu trời liên tục bị hút vào. Chim lửa vốn có ưu thế bay lượn, nhưng hiện tại nó lại trở thành điểm yếu chết người, trên bầu trời không có chỗ ẩn nấp, không có bất kì chướng ngại vật nào. Những con chim bị hút vào huyệt gió hí lên thê thảm, chỉ chốc lát sau, trên bầu trời đã không còn bóng dáng chim lửa, chỉ còn lông chim nhẹ nhàng rơi xuống.
“Hay, hay, quá lợi hại!” Giật mình đến mức nói lắp.
“Thứ vừa nãy là thứ gì?”
Koga cầm vũ khí đứng trên vách đá cao, đang muốn nhảy lên trên giao chiến với con chim lửa nắm giữ mảnh vở Ngọc Tứ Hồn, ở trên cao nhìn xuống thấy cảnh này, nảy sinh chút bất mãn với Inuyasha, hắn lại xuất hiện đúng thời điểm quan trọng.
Koga và Inuyasha ngứa mắt nhau, nhìn nhau chán ghét, liền mượn chuyện Kagome bị bắt cóc để gây hấn. Inuyasha nghiến răng nghiến lợi muốn tính sổ, Koga lại công bố Kagome là người con gái của hắn khiến tất cả mọi người kinh ngạc,
Đại não nhất thời đứng hình, Inuyasha không kịp phản ứng.
Thấy ánh mắt đồng bạn nhìn mình, Kagome tức tối, “Nói dối, hắn nói năng ba hoa, làm gì có chuyện này!”
“Tên ghê tởm kia, ngươi dám bịa đặt!” Inuyasha thấy mình như bị trêu chọc, cầm Thiết Toái Nha, căm tức nhìn Koga.
“Ta không nói dối, Kagome là người con gái của ta, ta yêu Kagome!” Koga lớn tiếng nói, cảm thấy rất bực bội vì người khác nghi ngờ tình cảm của mình.
“Hả….?” Kagome há hốc miệng.
“Kagome đi theo ta sẽ hạnh phúc hơn đi theo con chó xấu xí như ngươi! Vì Kagome không nỡ rời xa ngươi, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết chết ngươi!” Koga kiêu ngạo nhìn Inuyasha, hắn rất tự tin về năng lực của mình, mấy chữ cuối cùng lộ ra mấy phần hung ác. Binh khí dài trong tay chỉ vào Kagome, đắc ý nói: “Nếu làm vậy, Kagome có thể yên tâm yêu ta rồi!! Ha ha ha …”
Đám yêu quái sói trong tộc huýt sáo, rất thích thú với cách thủ lĩnh của mình bày tỏ tình yêu.
“…” Kagome chưa bao giờ rơi vào tình cảnh này, cô đực ra.
“Tên này thật khiến người khác khó chịu!” Shippo nhổ nước miếng.
“Không, hắn có tính cách khiến người ta ao ước.” Quan điểm của Miroku và Shippo hoàn toàn khác nhau.
“Đáng ghét… Tên kia, cho ngươi nói một câu thì ngươi đã gọi Kagome Kagome không ngừng, không cho ngươi gọi thân thiết như vậy!!” Inuyasha tức giận nghiến răng, nổi trận lôi đình, vừa muốn nhấc Thiết Toái Nha xông lên giáo huấn tên đáng ghét kia một trận thì trong nháy mắt một bóng người đỏ trắng chắn trước mặt hắn.
“Ngươi rất tức giận? Inuyasha, vì sao? Người khác yêu Kagome thì có liên quan gì đến ngươi?” Giọng nói của Hoa Hiểu Quỳ thâm trầm như tích tụ chút chán nản, trên mặt âm u, ánh mắt khủng bố tập trung nhìn con ngươi màu vàng của Inuyasha, sát khí tăng vọt, nhiệt độ xung quanh dường như cũng hạ xuống. “Ta rất tò mò, Inuyasha, ngươi có thể nói cho ta biết không? Ngươi cũng chỉ vừa mới tỉnh lại đúng không!!”
“…A, Quỳ…” Trong nháy mắt, lửa giận dâng cao bị dội xuống một gáo nước lạnh, trước ánh mắt đáng sợ của Hoa Hiểu Quỳ, Inuyasha không tự chủ lùi về phía sau một bước, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống sau gáy.
“Ta rất muốn biết, tên yêu quái sói kia không gọi tên cô ấy thì gọi như thế nào?” Vẫn là vẻ mặt âm u đáng sợ, Hoa Hiểu Quỳ nhấc kéo làm vườn chỉ vào nửa người dưới của Inuyasha, bắt được manh mối, cô không thể lơ là, Hoa Hiểu Quỳ cảnh cáo: “Có tình bạn với đồng bạn, ta hiểu, Kagome bị yêu quái sói bắt đi, ngươi rất lo lắng, sợ cô ấy bị tổn thương, cuối cùng tình thế thay đổi, thủ lĩnh của họ tuyên bố mình yêu Kagome, sự lo lắng của ngươi tựa như dư thừa. Nhưng ta nhất định phải cảnh cáo ngươi, Inuyasha, nếu ngươi dám đùa giỡn Kikyo, thay lòng đổi dạ hoặc to gan bắt cá hai tay…”
Hai tay cầm cây kéo làm vườn, mở cây kéo sắc bén, sau đó khép lại thật mạnh, âm thanh hợp lại lạnh lẽo khiến người ta giật nảy, hàn ý dâng lên, toàn bộ quá trình, mũi kéo đều hướng về nửa người dưới của Inuyasha.
Tâm tư Miroku lung lay, nét mặt xanh xao, nhìn Inuyasha bằng ánh mắt thông cảm, nghĩ thầm: Đây mới là người mạnh mẽ nhất, khi Naraku vẫn còn là Quỷ Nhện thường xuyên bị cô đánh đập, vậy thì còn có việc gì không dám làm! Nghĩ đến chuyện kẻ thù của mình từng bị Hoa Hiểu Quỳ nhiều lần đánh đập, Miroku nhất thời mừng thầm, thích một người con gái hung hãn như vậy thật là báo ứng!
“… Cô,” Khóe mắt Sango giật giật, không thể tin được, lừa mình dối người hỏi: “Như vậy là có ý gì?”
Kagome cúi đầu, đáy mắt có vẻ ảm đạm, lặng lẽ đè nén nỗi buồn trong lòng. Đây là chuyện hiển nhiên, Quỳ-kun và Kikyo là bạn bè, Inuyasha là người yêu của Kikyo, Quỳ-kun đương nhiên muốn giúp bạn mình.
Shippo không hiểu ra sao, tại sao mọi người nhìn xong đều không nói gì?
“… Ta không bao giờ làm loại chuyện đó, ta chưa từng quên Kikyo!” Ban đầu lời nói còn hơi do dự, nhưng chút không tự nhiên ấy biến mất rất nhanh, Hoa Hiểu Quỳ nghi ngờ tình cảm mà hắn dành cho Kikyo, điều đó khiến hắn rất bất mãn. Động vật đơn bào là vậy, chỉ có thể chuyên tâm vào một chuyện. “Lại nói chuyện này thì có liên quan gì? Ta chỉ muốn dạy cho con sói gầy kia một bài học!!”
Phong ấn của Inuyasha được mở cách đây không lâu, tình cảm với Kagome không thể sánh bằng tình cảm hắn dành cho Kikyo. Hoa Hiểu Quỳ hơi hơi yên tâm, tình cảm cần thời gian tích lũy, sớm cảnh cáo Inuyasha thì tốt hơn.
“Vậy thì tốt, ngươi sẽ không muốn vì không có Kikyo ở bên mà dành tình cảm cho người khác, nếu vậy cũng sẽ làm tổn thương Kagome – người có dung mạo tương tự với Kikyo, cô ấy có quyền yêu, không phải thế thân.” Tình cảm ấy mới chỉ manh nha xuất hiện, thứ tình cảm mông lung vừa chớm này bóp chết khá dễ dàng. Hoa Hiểu Quỳ kiên quyết không nghĩ mình làm vậy là sai, đứng trên lập trường của cô, cô bảo vệ Kikyo mới là bình thường, cô vốn không quen thân với Kagome.