Ban đêm, thành Hitomi càng có vẻ quỷ dị, gió đêm man mát lướt qua, mang theo hơi thở lạnh lẽo, làn gió tự nhiên mát mẻ hơn bất kỳ loại quạt máy nào, xen lẫn trong gió có mùi hương nhàn nhạt của tự nhiên. Đêm đã khuya, thị nữ đều đã ngủ, Hoa Hiểu Quỳ lặng lẽ bước đi trên sàn nhà bóng loáng.
Cô muốn tạm biệt Naraku, hoặc là, nói đúng hơn, nói với hắn là cô muốn ra ngoài, làm một công chúa, không cần động tay động chân vào việc gì, có ăn có mặc, không có lão ma ma lải nhải bên tai, cô sống rất thoải mái, với một người lười biếng như cô, không có xung đột, mâu thuẫn thì sẽ không rời đi, từ bỏ cuộc sống sâu gạo, thực sự quá đau lòng!
Ở cùng một tòa thành, nếu cô không nói một lời mà đi thì hình như hơi quá đáng.
Không khí yên tĩnh đến quái dị, dọc đường đi không có lấy một bóng người, Hoa Hiểu Quỳ nhíu mày, cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết, ban đêm trong thành trì phải sắp xếp binh lính tuần tra mới đúng, tại sao lại yên tĩnh đến vậy, tựa như cả thành trì đều đã chìm vào giấc ngủ say?
Hoa Hiểu Quỳ không khách khí mở cửa, trong phòng tối đen, ánh trăng vương trên mặt đất, tia sáng của ánh trăng hơi chiếu xuống hành trang, sàn nhà sạch sẽ bóng loáng phản xạ ánh trăng nhàn nhạt, như có như không.
Một tiếng động nhỏ bé vang lên, căn phòng đen kịt sáng lên ánh lửa mờ nhạt, Naraku châm đèn.
“Đã muộn như vậy, đến đây có chuyện gì?” Naraku mặc một bộ kimono tối màu, dường như vẫn chưa đi ngủ. “Lúc này chính là lúc con người thường đi ngủ, ngươi không ngủ sao?”
“Ngươi vốn không ngủ, còn mặc kimono sẫm màu ngồi bên cửa sổ, ta qua đây cũng không tính là quấy rầy giấc ngủ của ngươi nha. Hẳn là ta đã ngủ rất lâu, rõ ràng lúc trước vẫn chỉ tờ mờ sáng, bây giờ cũng đã là đêm khuya rồi, ngủ nhiều quá, bây giờ ta không ngủ nổi nữa.” Hoa Hiểu Quỳ thoải mái nói, không hề ngượng nghịu, cất bước đi vào gian phòng. Bởi vì vừa tỉnh ngủ, trên người không mặc tầng tầng lớp lớp áo đơn, Hoa Hiểu Quỳ nghênh ngang chạy tới, cũng không ngại trên người mình chỉ có một cái áo mỏng manh, dù sao thời tiết cũng không lạnh.
Hoa Hiểu Quỳ tùy ý ngồi khoanh chân, chợt phát hiện có vẻ như mình đã lộ hết, áo mỏng, dây lưng buộc trên eo, phía dưới trống không, bên trong cũng không mặc nội y, chỉ có một lớp áo nên cô có thể ngồi khoanh chân mà không sợ vạt áo quá hẹp, vì thế, theo bản năng, kết quả của việc thoải mái ngồi khoanh chân là bắp đùi trắng nõn lộ ra ngoài không khí. May là phần lộ ra là ở hai bên, nếu là chính diện thì hỏng bét, bên trong không có nội y, chỗ không nên lộ cũng sẽ lộ ra.
Hoa Hiểu Quỳ nhanh chóng phát hiện ra tình cảnh lúng túng của mình, trên người cô bây giờ không phải là váy tầng tầng lớp lớp không thể ngồi khoanh chân, cô cúi đầu nhìn bắp đùi lộ ra, lập tức sửa lại tư thế, mặt không đỏ, tim không đập, vẻ mặt cực kỳ tự nhiên, dường như chỉ đơn thuần là tư thế ngồi này không thoải mái nên đổi sang tư thế khác.
Bình thường đều phải mặc junihitoe, nhiều lớp dày cộm bó chặt lấy cơ thể, đột nhiên mặc một bộ áo đơn, cảm giác có chút không quen, bên trong trống rỗng, không quen, quá không quen rồi! Hoa Hiểu Quỳ cảm thấy có chút khó chịu, nhưng nhanh chóng ném chuyện đó ra sau đầu, ngược lại, cô phát giác một vấn đề, đợi lát nữa tự mình chế tác thủ công thứ cần thiết là được, hiện giờ tỏ ra ngượng nghịu sẽ chỉ càng làm tình cảnh của mình càng lúng túng.
Sắc mặt Naraku như thường, lãnh đạm bình tĩnh như thể Hoa Hiểu Quỳ vẫn đang mặc junihitoe đoan trang tao nhã ngồi quỳ trước mặt hắn, mà không phải một cái áo đơn mỏng manh nhẹ nhàng, tư thế ngồi không chút tao nhã, không cẩn thận lộ hết những chỗ không nên lộ.
“Đêm hôm khuya khoắt nghênh ngang mặc áo đơn tới tìm ta, ngươi không cảm thấy chuyện này rất dễ gây hiểu lầm sao?”
“Ngươi cũng nói là hiểu lầm rồi, nghĩa là ngươi cũng không nghĩ vậy mà!” Hoa Hiểu Quỳ dửng dưng như không xua xua tay, “Này, ta không muốn mặc từng lớp từng lớp áo nữa, tâm huyết dâng trào lòng ngứa ngáy khó nhịn, ta không thể tiếp tục lãng phí thời gian cho việc mặc và ăn uống nữa. Ta đến nói với ngươi một tiếng, ta muốn trở về thôn Kaede để thăm Kaede, ngươi lo liệu chuyện người thế thân cho Quỳ-hime, một người sống sờ sờ đột nhiên biến mất, muốn che giấu cũng khó, hoặc là kiếm lời giải thích nào đó để bịt miệng người khác lại. Sau khi trời sáng ta sẽ xuất phát, ngươi…. Ngươi có thể tìm cho ta y phục vu nữ được không, mặc junihitoe rất phiền phức.”
“Kaede? Bây giờ cô ta đã thành một bà lão mặt đầy nếp nhăn, tóc bạc phơ, có gì hay để xem? Đã 50 năm trôi qua mà ngươi vẫn còn nhớ mãi không quên cái làng chán ngắt kia, cô bé đơn thuần lúc trước bây giờ đã biến thành một vu nữ cao tuổi, già nua và đa nghi, thời gian đã ăn mòn sự hồn nhiên của cô ta rồi.” Đáy mắt Naraku lướt qua một tia ngạc nhiên, thờ ơ nói lời trào phúng với ý định của Hoa Hiểu Quỳ.
Hoa Hiểu Quỳ không thèm để ý đến ý trào phúng trong lời nói của Naraku, chỉ để vào tai những cái cần nghe, “Đương nhiên là vậy rồi, ta ‘chết’, Kikyo cũng chết, chỉ để lại mình Kaede lẻ loi hiu quạnh, chắc chắn rất khổ cực, nếu con bé không trưởng thành, ta sẽ nghi con bé bị thiểu năng đó. Những mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn trong tay Inuyasha cũng phải tìm cơ hội để phong ấn lại, không thể để tên kia đắc ý hung hăng, hơn nữa, ta muốn tìm ra biện pháp xử lý Ngọc Tứ Hồn triệt để, Midoriko ở bên trong, ta không muốn dùng biện pháp mạnh ảnh hưởng tới cô ấy. Ta mặc kệ chuyện ngươi muốn cướp đoạt những mảnh Ngọc Tứ Hồn trong tay Inuyasha, nhưng không được làm quá đáng.”
Hoa Hiểu Quỳ hơi cảnh cáo Naraku, cô không vừa mắt với sự kiện trừ yêu sư kia, nhưng cô không thừa hơi đi làm Thánh Mẫu cứu người, cô không thoải mái, không phải vì Naraku bắt giết toàn bộ trừ yêu sư, mà khó chịu vì hắn coi sinh mạng con người hèn hạ như vậy, chỉ xứng cho hắn đùa giỡn.
“Ngươi sợ Inuyasha chết trong tay ta? Vì Kikyo?” Tựa như chỉ là tùy ý dò hỏi.
“Ta sợ mâu thuẫn giữa các ngươi biến thành không chết không dừng, rõ ràng giữa hai ngươi không có thù oán quá lớn để ngươi liên tục chèn ép hắn. Người thông minh sẽ không vô duyên vô cớ tạo thêm kẻ thù cho mình, tuy hiện tại có vẻ như Inuyasha không thể thành tài, nhưng sau này thì chưa chắc, nói thế nào hắn cũng là Nhị điện hạ của Tây quốc, gien ưu tú, cũng không có nhiều yêu quái dùng đến đầu óc, ngược lại, hắn không cần kế thừa Tây quốc, nên, hơi ngu xuẩn… Khụ khụ, đơn thuần một chút cũng không sao.”
Không biết câu nói đó giẫm phải chỗ đau nào của Naraku, không khí trong phòng đột nhiên căng thẳng, yêu khí tỏa ra, tựa như không cẩn thận sẽ nổ tung. Naraku nheo đôi mắt đỏ sậm, ánh mắt lạnh đến cực điểm, “Ngươi cảm thấy ta không bằng Inuyasha, cho dù hiện tại hắn rất yếu, nhưng huyết thống ưu tú, sau này hắn sẽ trở nên mạnh mẽ, mà Naraku ta nếu ta cứ kiếm cớ chèn ép hắn, có một ngày sẽ biến thành đá kê chân của hắn?”
Trước cơn giận dữ của Naraku, Hoa Hiểu Quỳ sửng sốt một chút, không biết hắn làm sao, may mà cô chỉ là lười động não, chứ không thực sự đần độn, bị một đôi mắt đỏ sậm nhìn chăm chú, những suy nghĩ trong đầu không ngừng xoay chuyển.
Chậm rãi cân nhắc lại lời mình vừa nói ra, Hoa Hiểu Quỳ chợt tỉnh ngộ.
Được rồi, có thể là trong lời nói của cô hơi thiên vị gien ưu tú của Inuyasha, làm tổn thương lòng tự ái của Naraku cũng là bán yêu nhưng xuất thân không tốt. Cứ coi như hắn không hiểu “gien” là gì nhưng vẫn có thể lờ mờ đoán ra, lấy sự thông minh và tài trí của hắn, quả thực, xuất thân chính là một vết nhơ không thể xóa. Naraku thu thập Ngọc Tứ Hồn để làm gì, tuy cô không tận mắt nhìn thấy nhưng có thể đoán được, so với 50 năm trước, hiện tại yêu khí của Naraku có thể che giấu được, lại thuần túy, tựa như yêu khí hỗn độn của đông đảo yêu quái đã được thanh lọc tạp chất, rồi dung hợp với nhau, ai cũng nhận ra, hắn đã vượt xa 50 năm trước. Càng tỏ ra kiêu ngạo, thì chứng tỏ hắn càng tự ti, càng chú ý đến vết nhơ kia.
“Ý của ta là hắn có tiềm lực, huyết thống chỉ điểm xuất phát ban đầu, nếu đánh giá về tiềm lực, thì Inuyasha là huyết thống, còn ngươi là đầu óc. Hai người các ngươi đối đầu, mâu thuẫn quá mức, ta sẽ rất phiền não, giúp đỡ ai cũng tốt, aiz…” Tưởng tượng cảnh đó, Hoa Hiểu Quỳ không khỏi thở dài, “Dù ta không có quá nhiều hảo cảm với Inuyasha, nhưng cũng miễn cưỡng coi hắn là bạn bè, thực ra hắn cũng rất đáng yêu, Naraku ngươi… À….” Cũng là bạn bè sao? Tưởng tượng viễn cảnh mình và Naraku là bạn bè, Hoa Hiểu Quỳ thấy có chút kỳ quái, nghĩ thế nào cũng thấy thật quài dị, nhưng không phải bạn bè thì là gì chứ?
“Ây… Naraku ngươi…”
Con mắt đỏ sậm của Naraku phản chiếu hình ảnh Hoa Hiểu Quỳ đang trầm tư suy nghĩ, yêu khí đã thu hồi, hơi thở nguy hiểm tản đi, hắn lại quay về dáng vẻ một công tử tao nhã. Không nói lời nào nhìn Hoa Hiểu Quỳ, khuôn mặt hờ hững trấn định, khó có thể đoán ra tâm tình, dường như đang chờ đợi có chút thiếu kiên nhẫn, quay đầu mở cửa sổ. Ánh trăng bàng bạc xuyên qua cửa sổ chiếu vào gian phòng, vương trên người Naraku, da thịt trắng nõn dường như đang phát sáng, đẹp đẽ như thế, bầu không khí mông lung mộng ảo.
Hai chữ “bạn bè” nghe sao cũng có chút kỳ quặc, thầm mến thì sẽ không cảm thấy quái lạ, tâm tư Quỷ Nhện gì gì đó đều đã biết, lâu như vậy, từ quá khứ kinh ngạc, không thể tin tưởng, đến bây giờ cũng nên tiếp nhận rồi… Nói đến Quỷ Nhện, hiện tại thế nào rồi?
Hoa Hiểu Quỳ do dự, cô đang suy nghĩ nên hỏi thế nào, cũng không thể hỏi thẳng: Naraku, ngươi có còn thầm mến ta không? Nói trắng ra như vậy, nếu là Quỷ Nhện nghe xong chắc cũng sẽ bĩu môi khinh thường: Ông chỉ thấy hứng thú với cơ thể của ngươi! Naraku không phải là Quỷ Nhện, có lẽ hắn không hạ lưu như vậy, có lẽ sẽ thẹn quá thành giận cũng nên, lỡ hắn ghét rồi sau đó biến thành ngược luyến tình thâm. Lúc trước cô tưới nước cho cây linh hồn, hiện giờ cô cũng không rõ nó đã thay đổi ra sao, ngộ nhỡ Quỷ Nhện và Naraku tách ra thành hai nhân cách độc lập, Naraku không bị Quỷ Nhện ảnh hưởng, thì cô hỏi câu này chẳng phải quá tự luyến sao. Coi như không đắn đo, người thiếu tế bào lãng mạn như cô hỏi câu đó cũng rất ngượng ngùng!
“Naraku, tâm tư của Quỷ Nhện còn trong cơ thể ngươi không?” Phải khéo léo, khéo léo là một yếu tố rất quan trọng.
“Tâm tư của Quỷ Nhện? Hiện giờ không có thứ đó, Quỷ Nhện chính là Naraku ta, vì một bước nọoặt mà hai cây linh hồn hợp thành một.” Naraku nghiêng đầu liếc sang Hoa Hiểu Quỳ, nở nụ cười lạnh không rõ ý vị, “Ngươi muốn hỏi ham muốn sở hữu đê hèn của Quỷ Nhện có còn tồn tại trong cơ thể ta không ư? Nếu ta trả lời là có, ngươi định làm thế nào?”
“Ham muốn sở hữu đê hèn?” Sẽ có người hình dung bản thân mình như thế sao? Khóe miệng Hoa Hiểu Quỳ mấp máy, đáy lòng nổi lên một suy nghĩ quái dị, sau đó không thể nào ngừng suy nghĩ được. Naraku, chẳng lẽ ngươi khó chịu, xấu hổ? Trong mắt Quỷ Nhện chỉ có nhục dục, không giống như người sẽ có dáng vẻ yêu thương ngọt ngào, có lẽ cũng là người thiếu tế bào lãng mạn. Nói khinh bỉ như thế, giọng điệu như một người đứng xem, nếu là chính bản thân hắn, vậy sao lại tỏ vẻ không liên quan vậy chứ.
Hoa Hiểu Quỳ một lần nữa nhìn nhận Naraku bằng ánh mắt quái dị, phát hiện thì ra hắn cũng có một mặt đáng yêu thú vị như vậy, ban đầu vì ân cứu mạng thái độ mềm đi, giờ lại thêm mấy phần thân thiết.
“Naraku, nếu ngươi thành tâm thành ý đặt câu hỏi, vậy ta sẽ từ bi nói cho ngươi, ta đột nhiên phát hiện ngươi là một người đàn ông tốt, 50 năm mà vẫn một lòng một dạ không thay đổi!” Hoa Hiểu Quỳ khích lệ, có chút giả vờ không thèm để ý để che giấu sự ngại ngùng, “Nhưng hiện giờ ta không có ý định đó…. À, trời sáng rồi, ta đi tới thôn Kaede đây, ngươi giúp ta tìm y phục vu nữ đi!”
Ngoài cửa sổ, một cơn gió lạnh thổi vào, Hoa Hiểu Quỳ nhất thời cảm thấy cả người lạnh lẽo, cảm giác trống rỗng bên dưới càng rõ ràng. Ánh mắt Naraku nhìn vẫn bình tĩnh như thường, nhưng không rõ nguyên do vì sao cô lại cảm thấy không dễ chịu, không khỏi thu hai chân lại, đoan trang ngồi quỳ, cũng không sợ đau chân, khoanh tay trước ngực.
Naraku cảm thấy hơi kỳ quái trước sự thay đổi của cô, hơi suy nghĩ, vài con trùng độc bay vào gian phòng, bề ngoài thoạt nhìn có vẻ giống ong mật.
Nhìn thấy vài con “ong mật” cực kỳ kỳ lạ, Hoa Hiểu Quỳ nhất thời nổi da gà. Cô từng bị ong mật đốt, rồi đần độn đến mức quên bài độc ra ngoài, dẫn đến bàn chân nhỏ xinh xắn phù thũng giống như cây củ cải, không bước đi nổi, chỉ cần giẫm lên mặt đất thì vô cùng đau xót. Nhìn thấy mấy con “ong mật” này, ký ức “kinh hoàng” nổi lên.
Trùng độc lại gần một chút, Hoa Hiểu Quỳ xù lông, hô to gọi nhỏ: “Ngừng ngừng ngừng, không được bay gần thêm nữa, đậu ở chỗ này thôi!” Hoa Hiểu Quỳ dùng cả tay chân hoảng loạn bò đến bên cạnh Naraku, hận không thể co lại sau lưng hắn, căng thẳng nhìn chằm chằm trùng độc, cơ thể theo bản năng hướng về phía trước, không tự chủ dính sát trên lưng Naraku, cách lớp vải mỏng manh hoàn toàn có thể cảm giác được đối phương.
Hoa Hiểu Quỳ muốn chảy nước mắt ròng ròng, có thể giết yêu quái không có nghĩa là không sợ ong mật, ám ảnh chính là ám ảnh, ám ảnh đã hình thành thì không dễ dàng biến mất, con “ong mật” lớn như vậy quá kích thích rồi!
“Ngươi muốn y phục vu nữ.” Naraku không chút biến sắc nói.
Trùng độc đưa y phục vu nữ đến, vui mừng quá độ bay lên khiêu vũ trong phòng, khiến Hoa Hiểu Quỳ hãi hùng khiếp vía, rất sợ nó bay đến chỗ mình. Co lại, co lại, dựa vào, dựa vào, hai tay chẳng biết lúc nào đã tóm chặt lấy quần áo của Naraku, cuối cùng chôn mặt trên lưng hắn, nhắm mắt làm ngơ.
Một lát sau, giọng nói của Naraku vang lên, “Chúng nó đã bay ra ngoài rồi.”
“Vừa nãy chúng nó làm gì vậy? Không có chuyện gì bay lên nhảy múa làm gì, dọa chết người ta!” Hoa Hiểu Quỳ vẫn còn sợ hãi, nhớ lại ký ức từng bị ong mật đốt, lại càng hoảng sợ.
“Chỉ báo cáo với ta thôi.” Hờ hững.
“… Thế à?”