Trong bầu không khí ngưng trệ, Kagome hạ mí mắt, giấu đôi mắt ảm đạm của mình đi, đột nhiên cô không muốn ở lại đây nữa, nhưng đôi chân như đã mất cảm giác, không nghe theo sự sai khiến của cô, dây thần kinh trên người như ngừng hoạt động, cố tình chống đối cô, cô chỉ có thể cứng ngắc ngồi im tại chỗ, không thể đứng dậy. Trong lòng cô có dự cảm chẳng lành, dự cảm ấy còn mãnh liệt hơn cả khoảnh khắc Kikyo xuất hiện, Inuyasha vội vã đi tìm, dường như… cô sắp mất đi thứ gì.
“Kaede, nhìn em dường như cũng không ngạc nhiên vui vẻ, không kinh ngạc nhảy nhót, vì sao vậy? Kikyo sống lại, em không vui sao? Rõ ràng lúc em nhìn thấy chị, em rất vui sướng.” Hoa Hiểu Quỳ chăm chú nhìn vào mắt Kaede hòng tìm ra chút manh mối, đã 50 năm trôi qua, chắc chắn sẽ có khoảng cách, cô không biết Kaede nghĩ thế nào.
Kaede cúi đầu, chăm chú nhìn ánh lửa, ngọn lửa đỏ chập chờn nhảy múa, ánh lửa nhảy nhót chiếu rọi khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của bà. Đôi mắt già nua vẩn đục lộ ra ánh nhìn mờ mịt, Kaede chìm trong suy nghĩ, không thoát ra được.
Từ nhỏ bà đã luôn sùng bái chị mình, cuối cùng Kikyo onee-sama bất hạnh chết thảm, khi đó bà còn nhỏ, bị đả kích sâu sắc, nhưng dù khốn khổ bất hạnh ra sao, con người vẫn phải tiếp tục sống. Kaede quyết định trở thành vu nữ của thôn Kaede, dựa vào những tài liệu Kikyo để lại, con đường trưởng thành đầy gian truân. Trong cảm nhận của bà, Kikyo rất hoàn mỹ, bà vẫn luôn lấy Kikyo làm tấm gương, học tập chị mình, trở thành một vu nữ ưu tú. Thế nhưng đến một ngày, Kikyo đã chết bị yêu quái lợi dụng, lấy thân thể yêu quái để sống lại, lòng tràn đầy oán hận, đi ngược lại với niềm tin mà bà đã kiên trì năm mươi năm qua.
Hình ảnh Kikyo tao nhã, mạnh mẽ, cao quý, xinh đẹp đã reo một hạt giống vào lòng Kaede, hạt giống ấy nảy mầm, cắm rễ, Kikyo là người mà Kaede mong muốn trở thành nhất. Càng lớn, ước mơ ấy càng vững chắc, gặp đủ loại người, nhìn đủ mọi sự, kinh nghiệm góp nhặt suốt đời người khiến bà càng khắc sâu trong lòng phẩm chất mạnh mẽ, lương thiện của Kikyo.
Nhưng, người càng hoàn mỹ không tỳ vết, khi tỳ vết xuất hiện thì càng nhìn rõ, chuyện đó xảy ra trên bất kể người nào đều hợp lý, nhưng tỳ vết ấy lại xuất hiện trên người Kikyo – hình tượng đã gần như đạt tới cảnh giới thần thánh hóa, Kaede rất khó lòng tiếp nhận. Như một tờ giấy trắng tinh, chỉ cần có một điểm đen nho nhỏ cũng bị chú ý.
Vì lẽ đó, Kaede không thể tiếp nhận, trong mắt bà, Kikyo onee-sama hoàn mỹ lại tràn ngập oán hận, dùng thân thể yêu quái để sống lại, chị ấy đã từng thanh lọc biết bao ác linh, nay lại báo thù người sống. Niềm tin mà bà kiên trí bấy lâu bị đả kích, rơi vào ngõ cụt.
Kaede không thể nói ý nghĩ của mình cho người khác, bà đã qua cái tuổi kể khổ với người khác, giờ bà đã ở tuổi bước một chân vào quan tài, gần đất xa trời, người già thường suy nghĩ bi quan. Không ai khuyên bảo bà, Kaede cũng không để lộ tiếng lòng của mình với bất cứ ai, chuyện buồn chỉ để trong lòng, càng nghĩ càng bi quan, nghi ngờ bản thân mình, niềm tin ấy có phải chăng đã sai. Suy nghĩ hỗn loạn, không tìm được đáp án, bởi vậy, theo bản năng, Kaede từ chối tin tưởng chuyện Kikyo đã sống lại.
Kia chỉ là con rối mà Kijo Urasue chế tạo ra, có vẻ ngoài và ký ức của Kikyo onee-sama, Kikyo onee-sama đã chết từ năm mươi năm trước… Nghĩ vậy, tâm trạng hỗn loạn có chút an ổn, tựa như được uống một viên thuốc an thần. Hình tượng hoàn mỹ của Kikyo sẽ không có chút tỳ vết, bà cũng không cần để tâm vào những chuyện vụn vặt, hoài nghi niềm tin mà mình đã kiên trì bấy lâu nay vào quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời mình.
Già đi, biểu hiện cho rất nhiều thứ, nghĩa là không còn trẻ nữa, nghĩa là yếu ớt sắp từ trần, cũng nghĩa là Kaede cũng sẽ có tật xấu ngoan cố như người già bình thường. Bà không muốn tin rằng niềm tin trong quá khứ là sai, bà không còn đủ tâm tư và sức lực phá bỏ nhận thức trong quá khứ rồi lập lại nhận thức khác.
Một chân bà đã đặt vào quan tài, tương lai của bà chỉ còn đếm ngược từng ngày một.
“Quỳ onee-sama…” Nhìn ngọn lửa chập chờn, một lúc lâu sau Kaede mới trầm thấp nói, nhưng sau khi lên tiếng, bà lại hé miệng không biết nên nói gì.
Sự sùng bái Kikyo không hề giảm đi, tuổi tác càng cao, sự sùng bái ấy càng trở thành sự kính trọng sâu sắc, không phải bà ngu xuẩn mất khôn, không chịu tỉnh ngộ, chỉ là không ai có thể giúp bà thông suốt. Inuyasha không thể, hắn còn không tự lo được cho mình, hơn nữa hắn cũng không có năng lực đó. Kagome càng không thể, cô không biết gì về Kikyo, càng không biết gì về nỗi khổ mê man trong lòng Kaede. Tuy cô được nói là chuyển thể của Kikyo, nhưng tâm trí kém xa chị ấy, Kaede không thể nói cho cô tâm sự lòng mình. Shippo càng không cần nhắc đến, Miroku sẽ suy nghĩ, nhưng bối phận không đủ, thậm chí còn không nói với Kagome thì sao có thể nói với bà, Sango càng không thể. Tâm sự cùng vài trưởng lão còn sống sót trong thôn? …. Làm vu nữ của thôn, là điểm tựa để thôn dân tôn trọng dựa dẫm, Kaede đã quen tự gánh vách mọi việc, vì bà là trụ cột tinh thần của thôn dân, như Kikyo đã từng nói, bà không thể mờ mịt, không thể yếu mềm.
“Kaede, sao vậy? Chẳng phải em sùng bái Kikyo nhất sao?” Hoa Hiểu Quỳ không đọc được suy nghĩ, không biết được bao ý nghĩ phức tạp trong lòng Kaede, cô chỉ biết Kaede đang do dự. “Khoảng thời gian sống cùng Kikyo, tính từ lúc em chào đời cũng không bằng một phần năm của 50 năm em phải sống đơn độc một mình, chị có thể hiểu, trong lòng em nhất định sẽ mờ mịt, sẽ chần chừ, sẽ do dự, nhưng Kaede à, thời gian trên người Kikyo dừng lại ở khoảnh khắc cô ấy chết đi, cho dù em đã già nua, trong lòng Kikyo, sự thân thiết xưa kia không hề thay đổi. Chị không biết em vướng mắc điều gì, do dự điều gì, vì Kikyo lấy thân thể yêu quái để sống lại, hoàn toàn trái ngược với ý niệm bao lâu nay của em, hay là điều gì khác đi chăng nữa. Chị chỉ muốn nói một câu, dù thế nào, trước hết, Kikyo vẫn là chị của em.” Hoa Hiểu Quỳ tỏ rõ vẻ nghiêm túc, xuất phát từ quan niệm của vu nữ, điều khiến Kaede băn khoăn nhất có lẽ chính là việc thân thể bây giờ của Kikyo là yêu quái.
Kikyo trước hết vẫn là chị của em….
Là chị của em…
Trong đầu chỉ vang vọng câu nói ngắn gọn ấy, sương mù dày đặc trong lòng Kaede từ từ tan thành mây khói, ánh mắt mê man dần trở nên kiên định.
Đúng, Quỳ onee-sama nói không sai, dù tao nhã mạnh mẽ đến hoàn mỹ như Kikyo onee-sama, hay Kikyo onee-sama tràn ngập oán hận quay lại thế giới này, dù biến thành hình dạng nào, vẫn là người chị mà bà sùng bái kính trọng, là người thân duy nhất của bà. Bà không nên áp đặt tư tưởng của mình lên người Kikyo onee-sama, thậm chí đến khi phát hiện có điểm không thích hợp thì theo bản năng phủ nhận rằng Kikyo onee-sama đã sống lại.
Giờ chỉ có Hoa Hiểu Quỳ mới có thể khai thông tư tưởng cho Kaede, cũng chỉ có cô có tư cách làm vậy, quả thực, Hoa Hiểu Quỳ đã thành công, một câu ngắn gọn đã làm Kaede thức tỉnh, dẫn dắt Kaede ra khỏi ngõ cụt. Sự kính trọng, sùng bái mà Kaede dành cho Kikyo đã khiến bà rơi vào ngõ cụt, nhưng cũng chính thứ tình cảm ấy lại dẫn bà ra khỏi đó, bà chỉ thiếu một người thích hợp giúp bà nghĩ thông suốt.
Thấy ánh mắt Kaede thay đổi, Hoa Hiểu Quỳ biết bà đã nghĩ thông suốt, thở ra một hơi. “Em nghĩ thông suốt là tốt, chị không hi vọng sau năm mươi năm gặp lại, Kaede không vui. Kikyo là Kikyo, chỉ có điều cơ thể được làm từ đất nung, cơ thể yêu quái!”
“Chỉ sợ…. Em đã khiến Kikyo onee-sama đau lòng…” Kaede cười khổ, dùng gậy gỗ gẩy ngọn lửa, đáy mắt phản chiếu ánh lửa chập chờn, “Em già đi, cũng có tật xấu của người già, dễ từ bỏ, cũng dễ bi quan…” Ánh mắt tang thương ấy quan sát kỹ dung nhan của Hoa Hiểu Quỳ, đáy mắt nổi lên sự thất vọng vô hạn, sống mũi cay cay, “Tuổi trẻ thật tốt… Nhiều cơ hội, tràn ngập sức sống, không chỉ là thể xác, tâm hồn cũng sinh động như vậy.”
“… Không được nói chuyện bằng giọng điệu này, cũng vì không có sức sống như thế, tâm hồn sẽ già yếu theo thời gian. Ai quy định tâm hồn nhất định phải già đi, năm mươi năm qua cũng là quá khứ chân thực với chị.” Khó chịu gác chuyện đó sang một bên, giấu kín sự chua xót dưới đáy lòng, trước kia, cô bé nhỏ nhắn ấy lúc nào khinh bỉ cô không biết làm gì, giờ Kaede đã thật sự già rồi. Bất chợt nhìn thoáng qua Inuyasha, ngẫm lại dung nhan của mình vẫn đang thanh xuân, lại nghĩ tới Kikyo, đến người cẩu thả như Hoa Hiểu Quỳ cũng không khỏi lòng đầy thương cảm. Thời gian tựa như ngừng lại trên người họ, chỉ có mình Kaede không chống cự được thời gian, cô đơn lạc lõng.
“Inuyasha, ngươi định làm thế nào?” Không dấu vết nhìn Kagome, đáy lòng Kaede thầm thở dài, trước kia bà muốn tác hợp hai người họ vì nghĩ rằng như vậy có thể phần nào bù đắp nỗi tiếc nuối của Kikyo onee-sama, ai ngờ thế sự vô thường, Kikyo onee-sama sống lại, Kagome rơi vào tình huống rất lúng túng.
“Ta…” Inuyasha không biết đang suy nghĩ cái gì, thấy Kaede đột nhiên gọi hắn, ngây người nhìn phía trước, mờ mịt, “Ta… Ta cũng không biết…”
“Sao lại không biết? Ngươi không định tìm Kikyo về?” Hoa Hiểu Quỳ nhíu mày, tức giận nói: “Ta không tin ngươi đủ trình độ để nghĩ ra cách dùng mỹ nhân kế, chắc chắn có ẩn tình, rốt cuộc trước kia đã xảy ra chuyện gì, nhất định phải gỡ bỏ hiểu lầm. Chỉ là đã quá lâu, khó tìm ra manh mối… Bây giờ việc quan trọng nhất vẫn là tìm Kikyo về.”
“Quỳ onee-sama, không phải em dập tắt hy vọng, nhưng tình trạng của Kikyo onee-sama bây giờ không thể mang thai đời sau với Inuyasha, không thể kéo dài huyết thống…” Kaede bất đắc dĩ nói, tuy không nói hết câu, nhưng ý tứ rõ ràng. Ở thời đại này, một người phụ nữ không thể sinh con thì không phải một người phụ nữ hoàn chỉnh, thân thể được nung từ tro cốt và đất mộ vốn không thể kéo dài huyết thống.
Miroku, Sango và Shippo nãy giờ vẫn yên lặng nghe không dám xen miệng vào, nghe vậy không khỏi ngừng thở, đương nhiên họ nghiêng về phía Kagome hơn, nhưng Hoa Hiểu Quỳ và bà Kaede là bậc bề trên nói chuyện, họ không thể xen vào, hơn nữa, Kikyo mới là người yêu danh chính ngôn thuận của Inuyasha, lại nói, ngồi trong nhà người ta mà lại làm trái ý người ta, thực không lễ phép, có khác gì được đà lấn tới. Người có thể xen vào câu chuyện chỉ có Inuyasha, nhưng hắn lại yên lặng khác thường, họ lại càng phải yên lặng.
Kagome nghe vậy, ánh mắt ảm đạm không khỏi dâng lên vài phần ao ước. Còn sống sót là ưu thế lớn nhất của cô, cô và Inuyasha có tương lai, Kikyo đã người chết, cô ấy và Inuyasha không thể có tương lai.
Nhìn Durex dễ bán như vậy là hiểu, không có “yêu đương” nam nữ, chuyện tình ấy quá lý tưởng hóa, quá không thiết thực.
“Không cần lo lắng chuyện này, ta có biện pháp. Nhẩm tính thời gian, cũng sắp xuất hiện rồi, có một hòn đảo thần bí, 50 năm mới xuất hiện một lần.” Vấn đề mà Kaede lo lắng, Hoa Hiểu Quỳ đã dự liệu từ trước, không hề lo lắng chút nào.
Naraku chế tạo ra cơ thể phục chế của cô, đặt linh hồn cô vào trong cơ thể này, khiến cô có một linh cảm, cơ thể này rất phù hợp với cô, không có chút khó chịu nào, Hoa Hiểu Quỳ nhìn thấy từ đó khả năng có thể giúp Kikyo hoàn toàn sống lại. Ký ức là một thứ thần kỳ, ký ức dù đã mờ đi, thi thoảng cũng sẽ lóe lên linh quang, nảy ra điều ta cần nhất.
Năm mươi năm trước, trong một lần được nhờ cậy, ba người từng đi qua một hòn đảo thần bí, vừa lên bờ đã nổ ra xung đột với yêu quái trên đảo, Kikyo bị rút đi một phần máu…. Không sai, hòn đảo thần bí kia chính là Bồng Lai Đảo!
Hoa Hiểu Quỳ nhớ số máu mà Kikyo bị rút đi được yêu quái trên hòn đảo đó biến thành thân thể phục chế, cô không cần thành phẩm, ai biết mấy yêu quái kia tạo ra nó thế nào, nhưng có thể lấy máu trên thân thể phục chế rồi tự tạo ra, nhưng nếu làm vậy chắc chắn phải nhờ đến sự trợ giúp của Naraku, cô cũng không biết làm thế nào.
“Thật sao Quỳ?” Inuyasha không khỏi nóng vội, mở to hai mắt.
“Quỳ-sama, có thật không?” Miroku rất kinh ngạc, thật sự có thể khiến Kikyo-sama đã chết từ 50 năm trước hoàn toàn sống lại? “Rốt cuộc là làm như thế nào? Dù sao Kikyo-sama cũng đã chết từ 50 năm trước rồi.”
“Đúng vậy, Quỳ onee-sama! Rốt cuộc là biện pháp gì? Chị nói đến hòn đảo kia…” Bà Kaede cũng nóng vội muốn biết. Sau khi khúc mắc được gỡ bỏ, thái độ của mọi người đã thay đổi.
“Hừ hừ, thiên cơ không thể tiết lộ!” Hoa Hiểu Quỳ đắc ý. “Ta muốn nói cho Kikyo đầu tiên, cô ấy hẳn rất vui sướng!”
“Dừng dừng!” Inuyasha quay đầu đi.
“A, Kagome… Tôi gọi tên cô được chứ, hình như người Nhật Bản đều gọi những người không quen thuộc bằng họ của người đó.”
“Ừm, không sao.” Kagome cảm thấy nghi hoặc với giọng điệu của Hoa Hiểu Quỳ, “Chẳng lẽ Quỳ-kun không phải người Nhật Bản?”
“Ai nói với cô tôi là người Nhật Bản?” Phẩy tay đầy ghét bỏ, “Tôi là người Trung Quốc. Bởi vậy lúc vừa tới nơi này rất khổ, không hiểu ngôn ngữ, không quen ai, nếu không gặp Kikyo, tôi chết chắc! Thế nên tôi suốt đời không quên ân huệ của Kikyo, có thể gặp được cô ấy là may mắn trong bất hạnh!” Không muốn nói tiếp vấn đề này nữa, “Cô đưa mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn cho tôi, tôi muốn phong ấn chúng.”
“Quỳ-sama, tại sao phải để đến sau khi trở về thôn Kaede mới bắt đầu phong ấn?” Miroku tò mò hỏi.
“Bởi vì ta sẽ ngủ.”
Những mảnh hồn bay vào trong cơ thể, sau khi hoàn thành phong ấn, Hoa Hiểu Quỳ không nói tiếng nào, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi dưới ánh mắt căng thẳng xen lẫn kinh ngạc của mọi người. Lần này hơi nhiều mảnh hồn, phản ứng hơi mạnh một chút.