Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Thôn dân rất kính trọng và tin tưởng Kikyo – người bảo vệ làng khỏi bị yêu quái quấy rầy nên họ nhanh chóng chấp nhận năng lực của Hoa Hiểu Quỳ, không hề suy nghĩ lung tung, sợ hãi coi cô như rắn rết, nghi ngờ cô là quái vật.
Lúa kết bông thưa thớt, ít ỏi đến đáng thương, nhờ sức mạnh của bình làm vườn, những cây lúa như được hồi sinh, chỉ vài ngày ngắn ngủi đã bắt đầu vươn lên, có thể nhìn ra số lượng bông lúa bắt đầu tăng lên. Các thôn dân rất vui mừng, sự sầu não biến mất sạch sẽ.
“Kikyo tỷ tỷ, vừa nãy em đi xem thử, lúa thật sự kết bông rồi, còn kết nhiều bông hơn ngày trước!” Mắt Kaede sáng lên, sợ Kikyo không tin, Kaede còn đặc biệt nhấn mạnh sự thần kỳ này.
“Vấn đề mà dân làng lo lắng cuối cùng cũng được giải quyết, quá tốt rồi, Quỳ, cô đã ban cho thôn dân ân huệ lớn!” Kikyo nở nụ cười nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, nhưng nụ cười nhẹ nhàng đơn giản như thế lại làm người khác cảm thấy ấm áp.
“Ừ, ta cũng rất vui.” Hoa Hiểu Quỳ hài lòng gật đầu, lần đầu tiên dùng sức mạnh của mình để giúp đỡ người khác, trong lòng sinh ra cảm giác tự hào.
“Sức mạnh tuyệt vời như vậy mà cô lại đem ra tưới hoa, tưới đồ ăn, quả nhiên rất lãng phí!” Kaede vẫn còn nhớ lời Hoa Hiểu Quỳ đã từng kể, sau đó cũng không nói thêm nữa, ném vấn đề ấy ra sau đầu, nói tiếp đề tài đang làm nàng hưng phấn nhất. “Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi cây lúa đã kết ra nhiều bông lúa như vậy, thôn dân chắc chắn rất vui mừng, năm nay sẽ được mùa lớn!”
“Trong trí nhớ của ta, trên cánh đồng nên có nhiều bông lúa như vậy, nặng trĩu, to tròn, no đủ. Sản lượng của giống lúa này không tốt lắm, hẳn là phải kết ra nhiều hơn mới đúng.” Trong hồi ức trước đây của Hoa Hiểu Quỳ, khi lúa chín, cả một cánh đồng rộng lớn với những bông lúa nặng trĩu, vàng rực rỡ cả một vùng, gió thổi qua, những bông lúa đong đưa như đang gật đầu. Bây giờ còn chưa đến lúc lúa chín, đợi đến lúc lúa chín, đồng ruộng của thôn dẫn cũng sẽ vàng rực rỡ như vậy!
“Thực ra có thể để cho bông lúa mọc ra nhanh hơn, nhưng ta sợ dị tượng quá rõ sẽ khiến thôn dân sợ hãi, nên kéo dài sang mấy ngày sau, rêu rao quá cũng không tốt. Ta nắm chắc kết quả như thế nào, không cần sốt ruột lo ta sẽ chữa lợn lành thành lợn què.”
Nói cho cùng, mọi chuyện ở kiếp trước ảnh hưởng không nhỏ đến cô, người ở xã hội phong kiến không biết sự đáng sợ của sức mạnh nên không biết nó cũng có thể tổn thương người khác, không biết nó cũng có thể làm ra việc không thể tha thứ, không cách nào cứu vãn được. Hoa Hiểu Quỳ không muốn làm tổn thương một ai, vì vậy cô phải cẩn thận là điều chắc chắn. Hoa Hiểu Quỳ cụp mắt, che sự âm u ở đáy mắt lại, nơi này không có cha mẹ che chở cô vô điều kiện dưới đôi cánh của họ, mọi thứ đều phải dựa vào chính mình, cô không vô liêm sỉ đến mức coi việc Kikyo chăm sóc mình là chuyện đương nhiên.
Kikyo có ơn với cô, không chỉ cứu mạng cô mà còn cho cô một chỗ an thân khi đến nơi xa lạ này. Cô nhớ cha mẹ, nhớ bạn bè, nhớ thế giới trước kia, nhưng trải qua mấy tháng ở cùng Kikyo, tâm trạng hoảng loạn của cô cũng yên ổn, hẳn là phải cảm ơn năng lực thích nghi của con người.
“Quỳ làm rất tốt, cuộc sống của mọi người cũng không dễ dàng, lại không biết rõ về sức mạnh, dị tượng quá rõ ràng khó tránh nghĩ theo hướng xấu rồi hoảng loạn sợ hãi. Thời loạn lạc gian khổ, ảo tưởng ngây thơ phải mất đi, yêu quái tàn phá bừa bãi càng làm nỗi sợ nhiều như tuyết dày như sương, chỉ cần chịu một chút kích thích sẽ bộc phát ra.” Kikyo đang thu dọn thảo dược vừa hái, ngẩng đầu nhìn Hoa Hiểu Quỳ, màu đen trong đôi mắt cô luôn tràn đầy trí tuệ, “Thôn dân thuần phác, nói dễ nghe là bởi vì có rất ít việc có thể khiến họ bận tâm, việc họ tiếp xúc cũng quá ít, nói cay nghiệt thì là ngu dốt. Cuộc sống trước kia của Quỳ nhất định rất tốt nhưng vẫn có thể suy nghĩ cho thôn dân mà cẩn thận làm việc, thực sự rất tốt!”
Sự ấm áp, tràn đầy thông cảm và thiện lương trong đôi mắt đen của cô ấy khiến cho Hoa Hiểu Quỳ cảm động, dù không có một lời nói đánh giá hay căm phẫn chỉ trích, cô cũng biết đây là tai hại mà thời đại này tạo thành, ở thời loạn lạc gian khổ, mọi người sống cũng không dễ dàng.
“Rõ như thế sao?” Hoa Hiểu Quỳ buồn bực. Chẳng lẽ trên mặt cô hiện rõ dòng chữ “cuộc sống gia đình của ta rất thoải mái” sao?
“Quỳ tỷ tỷ thể hiện quá rõ ràng, ngay cả ta cũng nhìn ra. Chỉ có thiên kim quý tộc có người hầu hạ nên không cần tự mình động tay làm việc thì chân tay mới vụng về mới như vậy.” Kaede lẩm bẩm.
“Vậy sao cô không nghĩ ta là thiên kim quý tộc?” Hoa Hiểu Quỳ hiếu kỳ hỏi.
“Chẳng phải mọi người đều nói thiên kim quý tộc dịu dàng hiền thục sao, Quỳ tỷ tỷ thì… Có tiểu thư quý tộc nào tùy tiện tháo guốc gỗ, thả chân xuống nước chứ?” Lời Kaede nói ám chỉ Hoa Hiểu Quỳ thô lỗ.
Vì không có xà phòng, Hoa Hiểu Quỳ không biết giặt quần áo thế nào nên bị Kaede đuổi sang một bên ngồi nhìn cô bé giặt, Hoa Hiểu Quỳ buồn chán quá mới tháo guốc gỗ ra, thả chân vào nước chơi. Trán Hoa Hiểu Quỳ đầy vạch đen, cái con bé này, ám chỉ cô thô lỗ sao? Đâu có ai nhìn thấy cô nghịch nước ở bờ sông đâu chứ!
“Trên tay Quỳ không có vết chai, từ điểm này có thể nhận ra được.” Kikyo nhẹ nhàng bảo Hoa Hiểu Quỳ nhìn tay mình.
“Đúng rồi…” Lòng bàn tay cô trơn năhnx, không có vết chai do thường xuyên làm việc.
Hoa Hiểu Quỳ giải quyết vấn đề khiến thôn dân khốn đốn bao lâu nay, thôn dân thuần phác dồn dập thể hiện sự cảm kích với Hoa Hiểu Quỳ, không còn tôn kính cô vì nể mặt Kikyo nữa mà là sự tôn kính từ đáy lòng.
Quỳ đại nhân có sức mạnh thần kỳ như vậy, từ giờ không cần lo lắng không thu hoạch được nữa rồi! Các thôn dân hân hoan nghĩ.
Thời loạn lạc, yêu quái hoành hành ngang dọc, chiến tranh không ngừng xảy ra, mọi người sống không dễ, áp lực sinh tồn rất lớn, vì sinh tồn mà khổ cực làm lụng, thu hoạch không tốt nghĩa là trong thôn không đủ lương thực, rồi sẽ có người chết đói.
Hoa Hiểu Quỳ không quá bận bịu, cô định kỳ dùng bình làm vườn tưới nước cho hoa màu để thôn dân an tâm. Nhìn hoa màu trong ruộng sinh trưởng mạnh mẽ, thôn dân vui mừng rạo rực chờ ngày thu hoạch, gần như coi Hoa Hiểu Quỳ là thần thổ địa. Nguyện vọng của thôn dân rất bình thường, chỉ cần thu hoạch được nhiều lương thực, có cuộc sống yên bình thì đã thỏa mãn.
Ở cạnh nhà gỗ mở ra một quán dưa cải, thôn dân nhiệt tình đưa tới các loại rau cải, mỗi ngày đổ nước thanh lọc ra từ bình làm vườn, hoàn toàn không cần lo lắng nhiều vấn đề của nghề nông. Ngày hôm nay Kikyo đi ra ngoài, Hoa Hiểu Quỳ và Kaede ở nhà.
Ngồi xuống bên cạnh quán dưa cải, Kaede nhìn chằm chằm những giọt nước còn đọng lại trên lá rau xanh mượt, một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo như bình làm vườn mà lại chỉ dùng để tưới rau, Kaede cảm thấy lãng phí. “Quỳ tỷ tỷ, tỷ luôn tưới thức ăn như vậy sao? Thật lãng phí!” Kaede rất tiếc hận, cho dù là cô bé tuổi nhỏ nhưng cũng đã biết việc sinh sống không dễ.
“Ta không có công cụ tưới nước khác, hơn nữa cũng quen dùng cái này, tưới nước xong, mùi vị của thức ăn rất ngon, ăn nhiều cũng tốt cho sức khoẻ.” Khóe miệng Hoa Hiểu Quỳ hơi nhếch lên, ý trong mắt Kaede quá rõ ràng, xem ra cô bé coi Hoa Hiểu Quỳ như người có tội.
Nhờ nước suối mà cây cối tươi tốt, lá rau xanh mượt, không có vết tích của sâu mọt. Hoa Hiểu Quỳ thỏa mãn nhấc bình làm vươn lên, nói với Kaede đang ngồi một bên. “Ta muốn luyện tập sử dụng bình làm vườn, Kaede chuẩn bị tập bắn tên sao?”
“Không được, ta còn phải xem thần chú Kikyo tỷ tỷ đưa cho, tuy ta đọc cũng không hiểu rõ, nhưng đọc nhiều lần chắc chắn có thể lĩnh hội được!” Kaede lắc đầu, đứng lên đi vào trong nhà gỗ.
“Cố lên!” Trẻ nhỏ cần được cổ vũ nhiều.
Thôn dân tôn kính chào hỏi, Hoa Hiểu Quỳ nhất nhất đáp lại, chậm rãi đi tới nơi nàng thường luyện tập, cô không dám luyện tập ở nơi cách làng quá xa, sợ xui xẻo gặp phải yêu quái. Nơi này khá vắng vẻ, có một vách núi cao bên cạnh, đứng ở vách núi có thể để ý ba phía xung quanh, không cần lo lắng sau lưng có người tới, vách núi cao nên từ phía trên nhìn xuống không thấy rõ bên dưới.
Hoa Hiểu Quỳ thấy mình chọn địa điểm luyện tập rất tốt, tuy ban đầu cô có chút lo lắng có tảng đá hay thứ gì đó rơi xuống hay không, nhưng từ đó đến giờ vẫn không có chuyện gì xảy ra, dần dần cô cũng yên tâm.
Mỗi ngày Hoa Hiểu Quỳ đều luyện tập, sức mạnh của bình làm vườn có tiến bộ rõ rệt, có thể dùng ý nghĩ của mình khống chế hành động của dây leo. Rèn luyện sức mạnh của bình làm vườn để có năng lực tự bảo vệ chính mình nhưng cô vẫn chỉ làm liều tự mình luyện tập, nên dường như không đạt được thành quả tốt hơn.
Nhớ lại khi vừa mới xuyên qua gặp nạn, nàng may mắn gặp được Kikyo, trong lòng Hoa Hiểu Quỳ vẫn còn run sợ, cô nén ý nghĩ khiếp đảm vừa nổi lên xuống. Nếu không thể triển khai sức mạnh trong thực chiến, cô rèn luyện thế nào đi nữa cũng là uổng phí. Nỗi sợ yêu quái, khát vọng có thể chân chính tự vệ, không muốn có một ngày lưu lạc mình lại khó giữ được mạng sống, chập chờn trong tình cảnh bi thảm. Năng lực tự vệ rất quan trọng, chỉ cần sơ sẩy, kẻ khác sẽ chiếm thế thượng phong, kẻ mạnh là kẻ làm chủ được năng lực của mình, chung quy cần sự quen thuộc khi vận dụng sức mạnh, Hoa Hiểu Quỳ quyết định đi diệt trừ yêu quái cùng Kikyo để tích lũy kinh nghiệm thực chiến.
Chờ Kikyo trở về, Hoa Hiểu Quỳ nói ra ý nghĩ của mình với cô, thấp thỏm chờ Kikyo trả lời. Cô không quá tự tin, không biết lúc chiến đấu có thể trở thành gánh nặng kéo Kikyo xuống không, quả thật có chút làm khó người khác.
“Có thể, thực ra ta cũng có ý nghĩ như thế, tích lũy kinh nghiệm chiến đấu là quá trình không thể thiếu, Quỳ tự nói ra, vậy là đã gặp phải bình cảnh, tự mình tìm tòi cũng không dễ dàng, ta cũng không thể đưa ra kiến nghị nào tốt hơn. Kaede muốn trở thành vu nữ cũng cần chu du khắp nơi, ta thấy nếu có thể đi ra ngoài mở mang kiến thức cũng tốt.” Kikyo hơi kinh ngạc, không làm khó chút nào.
“Thật không Kikyo tỷ tỷ?!” Kaede vừa nghe, hưng phấn hỏi.
“Ừm, Kaede cũng đã hiểu một chút về vu nữ, đi các nơi một chút mới có lợi với việc tu luyện.” Kikyo gật đầu.
Sau đó, Hoa Hiểu Quỳ đi theo Kikyo bắt đầu tích lũy kinh nghiệm thực chiến.