• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ giọng điệu thờ ơ của Tống Tụng, Tô Minh Tranh nghe ra được sự sắp xếp của cô cho tương lai. Thực ra, Tống Tụng cũng khá đáng ghen tị. Ban đầu, anh không chút khách khí chọc vào nỗi đau của cô, mỉa mai cô vì bố mẹ mà hy sinh vô điều kiện, không cần hồi đáp. Cô không hề bận tâm. Bây giờ, sau khi nhìn thấu bản chất sự việc, cô bắt đầu nghĩ cho bản thân, quyết định dứt khoát cắt đứt với quá khứ. Sự quyết đoán này khiến người ta vừa khâm phục vừa ghen tị.

Tô Minh Tranh cúi đầu mỉm cười, không ngờ mình lại ghen tị với một người phụ nữ, người phụ nữ này còn từng lên giường với mình, trong bụng còn đang mang con của mình.

"Anh đang cười nhạo tôi vì suy nghĩ viển vông à?" Tống Tụng nhỏ giọng hỏi.

Tô Minh Tranh ngẩng đầu nhìn cô, anh lắc đầu phủ nhận, thành thật nói: "Không, tôi không có lý do gì để cười nhạo em."

Nghe vậy, Tống Tụng cụp mắt xuống, khẽ cười: "Dù anh có cười nhạo, tôi cũng chẳng làm gì được."

Tô Minh Tranh không muốn tranh cãi với Tống Tụng, chủ động chuyển chủ đề, "Hàng ngày em đều ra cho cá ăn à?"

Đến lượt Tống Tụng lắc đầu, "Không phải, chỉ là sáng nay tôi dậy sớm, không có việc gì làm, tìm việc gì đó để giết thời gian thôi."

Tô Minh Tranh lại nhắc đến chuyện đã nói trước đó, "Tôi đã xem một số hoạt động dành cho bà bầu, lát nữa sẽ gửi cho em, em có thể tự chọn những hoạt động mình thích. Không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc, tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ chi phí trong thời gian em mang thai."

Tống Tụng ừ một tiếng, không khí im lặng một lúc, rồi cô lại nói cảm ơn.

Tô Minh Tranh nói không cần cảm ơn anh, con cũng là con của anh, anh không phải chỉ đơn thuần là hy sinh cho cô.

Tô Minh Tranh biết tối nay Tống Tụng sẽ đi ăn tối với đồng nghiệp cũ, dù biết Tống Tụng sẽ từ chối, anh vẫn dịu dàng hỏi: "Tối nay cần tôi đưa em đi không?"

"Không cần, tôi tự đi được." Tống Tụng từ chối ý tốt của Tô Minh Tranh, cô không muốn Tô Minh Tranh xuất hiện trong các mối quan hệ xã hội riêng tư của mình. Vì đã xác định sẽ rời đi, nên Tống Tụng từ chối không chút do dự. Trong thời gian mang thai, Tô Minh Tranh sẽ không làm gì cô, sau khi sinh con, cô sẽ rời đi, vì vậy hãy để bản thân được vui vẻ, nên từ chối thì từ chối, nên mềm mỏng thì mềm mỏng.

Tô Minh Tranh chỉ ở bên hồ trò chuyện với Tống Tụng một lúc. Dạo này công ty anh có nhiều việc, ngày nào cũng tranh thủ thời gian về nhà ăn cơm với cô. Tuy nhiên, anh không đặc biệt giải thích với Tống Tụng. Tống Tụng còn tưởng anh không quen ăn cơm ở công ty.

Đợi Tô Minh Tranh rời đi, Tống Tụng đổ hết thức ăn trong tay vào hồ, đàn cá tranh nhau bơi tới. Tống Tụng đứng dậy, phủi tay, phủi sạch thức ăn trên tay, rồi quay người rời đi.

Dì Trương thấy Tống Tụng quay lại, hỏi cô có muốn ăn hoa quả không. Tống Tụng gật đầu, bảo bà mang vào phòng chiếu phim.

Ngoài việc cho cá ăn, gần đây Tống Tụng giết thời gian bằng cách xem phim cũ. Nhưng vì đang mang thai, cô không thể tiếp xúc với thiết bị điện tử quá lâu, nên một ngày cô thường chỉ xem một bộ phim, đôi khi cũng không xem bộ nào.

Tống Tụng tìm bộ phim cũ "Flipped", một câu chuyện tình yêu rất đẹp, thuần khiết và trong sáng, lần đầu tiên xem bộ phim này, Tống Tụng có chút ghen tị với nữ chính, ít nhất cô ấy đã gặp được người mình thích. Còn cô, mối tình đầu của cô giống như một trò đùa, một trong những người chứng kiến còn là người chồng hợp pháp hiện tại của cô.

Dì Trương gõ cửa, bước vào đặt hoa quả lên bàn trà, "Thiếu phu nhân, cô đang mang thai, xem tivi nhiều không tốt."

"Đây không phải tivi," Tống Tụng phản bác, "Đây là máy chiếu."

Dì Trương lẩm bẩm, “ Không có gì khác biệt cả."

Tống Tụng không thích từ "cả", thêm từ "cả" vào cuối câu, luôn có cảm giác đối phương đang mỉa mai.

"Phu nhân mà biết cũng sẽ không vui đâu," dì Trương lấy mẹ Tô ra để nói.

Tống Tụng khẽ thở dài, đứng dậy tắt máy chiếu, quay về phòng ngủ.

Dì Trương mang hoa quả đến phòng ngủ của Tống Tụng. Tống Tụng nằm nghiêng trên giường, nghe thấy tiếng động ở cửa, tắt điện thoại và nhắm mắt lại. Dì Trương đặt hoa quả xuống, lặng lẽ rời đi.

Tống Tụng mở mắt ra, màn hình điện thoại đã tắt, cô lại nhập mật khẩu để mở máy. Hiện ra trước mắt là giao diện trò chuyện WeChat của cô và Trần Trân Châu.

Trần Trân Châu sắp sinh con thứ hai, Tống Tụng không hiểu cũng không muốn chúc phúc, chỉ thấy đáng sợ. Tại sao phụ nữ lại có thể đồng cảm với đàn ông đến mức này. Chồng của Trần Trân Châu chỉ cần dỗ dành cô ấy vài câu ngọt ngào, cô ấy đã bằng lòng sinh con cho anh ta. Nếu không phải vì mẹ, Tống Tụng sẽ không đồng ý sinh con cho Tô Minh Tranh. Sau đó, hoàn toàn là vì bản thân cô. Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô nhẫn tâm cũng được. Đời người, ai mà chẳng tính toán cho mình. Cô cũng chỉ là một người bình thường. Tuy nhiên, nghĩ đến việc đứa con ruột của mình là vật trao đổi, Tống Tụng vẫn luôn cảm thấy buồn.

Cứ nghĩ miên man như vậy, Tống Tụng chìm vào giấc ngủ. Hình như cô đã mơ màng tỉnh dậy một lần, bị dì Trương gọi dậy ăn trưa. Tống Tụng không nhớ rõ lắm. Thứ khiến cô hoàn toàn tỉnh táo là tiếng chuông báo thức do chính cô đặt. Từ khi nghỉ việc, cô đã tắt chuông báo thức, ngày nào cũng ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy. Nhưng vì tối nay phải đi tiễn đồng nghiệp nên chuông báo thức của cô lại được sử dụng tạm thời.

Tỉnh dậy, Tống Tụng nhìn đồng hồ, vẫn còn thời gian để chuẩn bị. Khi Tống Tụng đang vệ sinh cá nhân trong phòng tắm, dì Trương hỏi cô mấy giờ ăn cơm. Tống Tụng nói tối nay cô đi ăn ở ngoài. Dì Trương còn muốn nói gì đó, Tống Tụng lấy lý do Tô Minh Tranh đã đồng ý để ngăn dì Trương lải nhải.

Tống Tụng mới mang thai vài tháng, bụng chưa lộ rõ. Cô mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân kiểu dáng đơn giản, vóc dáng cao ráo càng được tôn lên. Mái tóc xoăn đen nhánh như rong biển buông xõa trên vai, là vẻ đẹp chân thực, không cần tô vẽ.

Đại Trần đã đợi sẵn ở cửa, thấy bà chủ ra ngoài, liền xuống xe đi tới.

Tống Tụng nhíu mày, "Sao anh lại ở đây?" Thực ra hỏi cũng vô ích, anh ta có thể ở đây, chắc chắn là do Tô Minh Tranh sai bảo.

Quả nhiên, Đại Trần giải thích: "Ông chủ bảo tôi ở đây đợi cô, đưa cô đi dự tiệc."

Tống Tụng nhìn trời, tuy đã sang thu theo tiết trời nhưng thời tiết vẫn oi bức, đặc biệt là hôm nay, rất ngột ngạt. Chắc sắp mưa. Tống Tụng không từ chối nữa, mở cửa ghế sau ngồi vào.

Nói địa chỉ cho Đại Trần xong, Tống Tụng không nói gì nữa. Trong xe rất yên tĩnh.

Nhà cách khách sạn không xa, Đại Trần nhanh chóng đến nơi, khi Tống Tụng xuống xe, anh ta hỏi: "Tối nay có cần đến đón cô không?"

Tống Tụng lắc đầu, "Không cần đâu, cảm ơn anh."

Đợi Tống Tụng vào khách sạn, Đại Trần nhắn tin cho Tô Minh Tranh, báo rằng tối nay không cần đón bà chủ.

Tống Tụng đến sớm hơn giờ hẹn, cô tìm một chỗ trống ngồi xuống ở sảnh tầng một.

Đang giết thời gian, Trần Hoài Vũ đột nhiên xuất hiện, anh đi thẳng đến ngồi đối diện cô. Tống Tụng ngạc nhiên, "Sao anh lại..."

"Sao tôi lại ở đây?" Trần Hoài Vũ cười nói: "Tôi là chủ tiệc, đương nhiên phải đến sớm."

"Còn em, sao em đến sớm vậy?" Trần Hoài Vũ cũng gọi cho mình một ly nước ép giống Tống Tụng.

Khi đồ uống được mang lên, Trần Hoài Vũ thành thật nói: "Tôi biết hỏi như vậy rất đường đột, rất bất lịch sự, nhưng tôi thật sự rất tò mò. Em biết đấy, tôi rất muốn biết lý do thực sự khiến em nghỉ việc."

Tống Tụng nhìn Trần Hoài Vũ, mắt anh không đẹp bằng mắt Tô Minh Tranh. Nghĩ đến đây, Tống Tụng giật mình. Cô nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, dịu dàng hỏi: "Anh vẫn còn thích tôi, đúng không?"

Tống Tụng dùng giọng điệu khẳng định. Trần Hoài Vũ không chút do dự gật đầu, "Đúng vậy, nên trong lòng rất ấm ức."

"Tôi biết em đã từ chối tôi, nhưng bị từ chối không có nghĩa là tôi phải từ bỏ. Tuy nhiên, bây giờ tôi buộc phải từ bỏ. Vì em đã kết hôn." Trần Hoài Vũ cười khổ, "Haiz, chưa kịp cố gắng đã bị tuyên bố thất bại rồi."

"Tống Tụng, em nhất định phải hạnh phúc nhé. Nếu không, dù tôi đang ở nước ngoài mà nghe tin em không hạnh phúc, tôi cũng sẽ bỏ tất cả để quay về ngay lập tức." Trần Hoài Vũ thấy Tống Tụng vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng buồn bã, cô thật sự không quan tâm.

Tống Tụng cụp mắt xuống, không biết nên trả lời Trần Hoài Vũ như thế nào. Suy nghĩ một hồi, chỉ có thể nói lời xin lỗi.

Trần Hoài Vũ nói không sao. Anh vẫn hỏi cô, tại sao lại từ bỏ công việc mà cô đã cố gắng có được, anh nhớ lúc đó cô đã rất nghiêm túc chuẩn bị. Có được rồi sao lại dễ dàng từ bỏ như vậy?

Tống Tụng biết Trần Hoài Vũ sắp đi, cũng biết anh sẽ không nói chuyện của cô với người khác, nên cô không định giấu giếm Trần Hoài Vũ nữa, cô thành thật nói: "Tôi mang thai rồi, nên không định đi làm nữa. Anh cứ coi như tôi lấy chồng giàu, sinh con rồi sống an nhàn đi."

Trần Hoài Vũ ngẩn người vài giây, rồi nhanh chóng phản ứng lại, "Vậy là thật sự đá tôi vào lãnh cung rồi. Anh ta chắc chắn rất tốt với em."

"Nếu không tốt với em, em sẽ không từ bỏ sự nghiệp của mình, cam tâm tình nguyện sinh con cho anh ta." Vẻ mặt Trần Hoài Vũ rất dịu dàng, giọng điệu cũng vậy, anh từ tốn nói: "Thực ra, suy nghĩ của em rất tốt. Sống cuộc sống mình mong muốn, chính là tốt rồi."

Trần Hoài Vũ không thể ở lại thêm nữa, anh đứng dậy, "Tôi đi xem phòng trước, đã đặt món trước rồi, toàn là món đặc trưng, tôi nhớ em không ăn cay, cũng có rất nhiều món không cay."

Khi Trần Hoài Vũ chuẩn bị rời đi, Tống Tụng gọi anh lại, "Trần Hoài Vũ, anh có thể giúp tôi giữ bí mật chuyện vừa rồi không?"

Trần Hoài Vũ ừ một tiếng, "Em yên tâm, tôi không phải loại người thích buôn chuyện."

Nhìn bóng lưng Trần Hoài Vũ, Tống Tụng khẽ thở dài.

"Thở dài cái gì? Hối hận vì kết hôn với tôi à?"

Giọng nói kỳ lạ vang lên từ phía sau, Tống Tụng giật mình trợn tròn mắt, lập tức quay đầu lại.

Lại là Tô Minh Tranh.

Tống Tụng bất lực nói: "Cần thiết phải như vậy không?"

Biết Tống Tụng hiểu lầm, Tô Minh Tranh giải thích: "Tôi không cố ý nghe lén, hôm nay tình cờ có tiệc ở đây, nhớ em đến đây ăn tối nên ngồi ở sảnh một lát. Không ngờ lại gặp em thật."

"Anh nghe hết rồi?" Tống Tụng hỏi.

Tô Minh Tranh không phủ nhận, anh gật đầu, "Ừ. Không ngờ bây giờ có người đàn ông mặt dày thật. Người ta đã kết hôn rồi, vẫn cứ bám riết."

"Tôi và anh ấy chỉ là đồng nghiệp bình thường." Tống Tụng nhấn mạnh, "Không có gì mờ ám như anh nghĩ đâu. Còn anh, ai biết anh và Tô Mạt có quan hệ gì?"

Nghe Tống Tụng đột nhiên nhắc đến Tô Mạt, Tô Minh Tranh đứng dậy ngồi đối diện Tống Tụng, hai người ngồi đối mặt nhau, "Em ghen à?"

"Anh lại muốn bị mắng rồi." Tống Tụng trầm giọng nói.

Tô Minh Tranh cười khẩy, "Em chắc chắn là đang ghen. Ở đây đâu có Tô Mạt, sao em lại đột nhiên nhắc đến cô ấy?"

"So sánh tương tự, em chỉ là đang so sánh thôi, hiểu không?"

Tô Minh Tranh lắc đầu, "Tôi không hiểu, tôi chỉ biết, em đang ghen."

"Tô Minh Tranh, anh thật đáng ghét, lâu rồi không bị mắng nên tự tìm đến sao. Sao anh tự luyến thế? Tại sao tôi phải ghen?"

Tô Minh Tranh xòe tay, "Tôi cảm nhận được mà."

"Tôi cảm thấy cảm giác của anh là sai."

Thấy Tống Tụng thật sự sắp nổi nóng, Tô Minh Tranh cũng dừng lại đúng lúc, "Thôi được rồi, không trêu em nữa. Bà bầu tâm trạng thay đổi thất thường là chuyện bình thường, tôi hiểu."

Tống Tụng: "... Tô Minh Tranh, anh lại lên cơn thần kinh rồi."

Editor: Mín Mín
Nguồn: Bán Hạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK