• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng thực tế là thời gian không thể dừng lại. Có lẽ chỉ có cảm giác mới dừng lại, chủ yếu đến từ con người. Khi con người tỉnh táo lại, mọi thứ sẽ trở lại bình thường, thời gian sẽ tiếp tục trôi, mỗi người sẽ tiếp tục sống.

Tống Tụng nhanh chóng buông Tô Minh Tranh ra, "Cảm ơn anh," cô đột nhiên nói lời cảm ơn với Tô Minh Tranh.

Tô Minh Tranh không hiểu, nếu thật sự muốn nói lời cảm ơn, người nên mở lời trước cũng phải là anh. "Em sao vậy?" Tô Minh Tranh hỏi. Trong trường hợp này, Tô Minh Tranh chỉ có thể cho rằng Tống Tụng tâm trạng không tốt hay gì đó.

Tống Tụng nhún vai, giọng điệu thản nhiên, "Tôi rất ổn, chỉ là muốn cảm ơn anh thôi, cảm ơn anh đã giúp tôi giải quyết rắc rối. Ngoài lời cảm ơn, tôi cũng không thể cho anh gì khác."

Trong lúc hai người lớn đang nói chuyện, cậu bé dụi mắt, bước những bước nhỏ ra ngoài, "Bố ơi," Tô Lăng Hành đưa tay về phía anh đòi bế.

Thấy vậy, Tô Minh Tranh hơi cúi người bế con trai lên, tiếp tục nói với Tống Tụng: "Em không cần cảm ơn tôi, tôi đã nói rồi, tôi tự nguyện giúp em, cam tâm tình nguyện, không cầu hồi báo."

Tống Tụng không nói gì, xoay người đi vào phòng trong, một lúc sau cô lại đi ra, trên tay cầm một hộp sữa chua, "Hành Bảo, con có muốn uống cái này không?"

Tô Lăng Hành cúi đầu nhìn hộp sữa chua trên tay mẹ, nhỏ giọng nói: "Con chỉ thích uống sữa chua xoài."

Nghe vậy, khóe môi Tống Tụng cong lên, trên má cô lộ ra lúm đồng tiền giống Tô Lăng Hành, "Trùng hợp quá Hành Bảo, đây chính là sữa chua xoài. Vì mẹ chỉ thích uống sữa chua xoài nên trong tủ lạnh toàn là sữa chua xoài."

Tô Minh Tranh cúi đầu hôn lên má con trai, "Hành Bảo, khẩu vị của con và mẹ rất giống nhau đấy."

Dứt lời, Tô Minh Tranh tiện tay đưa Tô Lăng Hành vào lòng Tống Tụng, "Em bế nó đi, thật ra nó chỉ giống tôi ở ngoại hình thôi."

Tống Tụng nhíu mày, "Ý anh là sao? Không giống anh? Chẳng lẽ phải giống người đàn ông khác?"

"Tôi không có ý đó, không phải người ta hay nói con trai giống mẹ sao, nhưng tại sao Tô Lăng Hành lại giống tôi?" Chưa đợi Tống Tụng lên tiếng, Tô Minh Tranh đã tự nói tiếp: "Nhưng cũng tốt, mắt của nó giống em, khẩu vị các thứ cũng rất giống em."

Tống Tụng ôm chặt Tô Lăng Hành, sữa chua đã nằm trong tay cậu bé, cậu đã bắt đầu ăn. Tống Tụng cúi đầu nhìn con trai, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác mãn nguyện, "Hành Bảo, con thật sự rất đáng yêu, chẳng lẽ là do mẹ có kính lọc sao? Con thật sự rất đẹp trai."


Nghe Tống Tụng nói vậy, Tô Minh Tranh nhướng mày, Tô Lăng Hành giống anh, Tống Tụng khen Tô Lăng Hành đẹp trai, chẳng phải là đang khen anh sao.

"Anh chơi với con một lát đi, tôi đi thu dọn hành lý, không phải nói tối nay đi sao?" Tống Tụng lại đưa Tô Lăng Hành cho Tô Minh Tranh.

Tô Minh Tranh bế con trai, đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn Tống Tụng bận rộn.

Tô Lăng Hành ngoan ngoãn nằm trong lòng bố, ngoan ngoãn uống sữa chua.

Tô Minh Tranh đi đến bàn rút một tờ khăn giấy lau miệng cho con trai, nhỏ giọng nói với cậu: "Hành Bảo, hôm nay con không được ăn gì nữa, bố sợ con bị khó tiêu."

Thông thường, trẻ con ở độ tuổi của Tô Lăng Hành sẽ không biết khó tiêu là gì, nhưng Tô Lăng Hành đã bị khó tiêu không ít lần khi ở trong nước. Người lớn đã nhắc nhở cậu không biết bao nhiêu lần về hai chữ "khó tiêu", cậu cũng không ít lần phải vào viện vì khó tiêu.

"Được rồi, được rồi, vậy con chỉ ăn miếng cuối cùng thôi." Tô Lăng Hành ăn xong miếng cuối cùng, ngoan ngoãn đưa phần sữa chua còn lại cho bố, "Bố cất giúp con nhé, cảm ơn bố."

"Không có gì, Tô Lăng Hành." Tô Minh Tranh đặt con trai xuống, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nghiêm túc nói: "Mẹ rất vui khi được ở bên con, nhưng mẹ mấy ngày nay nghỉ ngơi không được tốt lắm, cho nên trước khi về nước con đừng làm ồn. Được không?" Tô Minh Tranh lo lắng khi lên máy bay, Tô Lăng Hành sẽ không ngủ được mà quậy phá. Ban ngày hôm nay cậu đã ngủ rất lâu, chắc đến tối lại tỉnh táo chơi đùa. Trước đây chỉ có hai cha con thì không sao, anh có thể dỗ dành chiều chuộng, nhưng tối nay phải đi cùng mẹ, vì vậy, Tô Minh Tranh dặn dò con trai trước, nhất định không được làm phiền mẹ nghỉ ngơi, "Lên máy bay rồi, mẹ chắc chắn sẽ ngủ bù, con ở cùng bố, đừng làm phiền mẹ nghỉ ngơi."

Tô Lăng Hành ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng ạ, vâng ạ, vốn dĩ con sẽ không làm phiền mẹ nghỉ ngơi mà."

Tô Minh Tranh hôn lên má con trai, "Ngoan lắm."

Tống Tụng không biết chuyện gì đang xảy ra ở phòng khách, cô chăm chú thu dọn đồ đạc. Đồ của cô không nhiều, rất nhanh đã xong.

Khi Tô Minh Tranh vào phòng ngủ, cô đang đứng hút thuốc bên cửa sổ. Tô Minh Tranh bước tới, lấy điếu thuốc trên tay cô, "Khi nào thì bắt đầu hút thuốc vậy?" Tô Minh Tranh cúi đầu nhìn điếu thuốc lá thon dài dành cho nữ, nhỏ giọng hỏi.

Tống Tụng không còn thuốc lá trên tay, khoanh tay đứng sang một bên, "Quên mất khi nào rồi, hình như là một buổi tối nào đó, cụ thể thì không nhớ rõ."

Tô Minh Tranh biết mình sẽ không nhận được câu trả lời chính xác, anh nhìn nghiêng khuôn mặt Tống Tụng, bình tĩnh nói: "Sau khi Tô Lăng Hành chào đời, qua một tuổi đã sống ở ngoài cùng tôi. Cũng thỉnh thoảng về nhà cũ. Dù sao, bây giờ nó chính là bảo bối của bố mẹ tôi."

"Sau khi đưa con về nước, tôi đã cai thuốc lá hoàn toàn, rượu cũng uống ít hơn. Bình thường cũng ít giao tiếp xã giao hơn nhiều. Thật ra, cuộc sống của một ông chồng nội trợ cũng khá tốt."

Tô Minh Tranh vừa dứt lời, Tống Tụng nhíu mày quay mặt lại, "Ông chồng nội trợ? Anh?"

Tô Minh Tranh ừ một tiếng, "Đúng vậy, tôi. Bây giờ tay nghề nấu nướng của tôi cũng khá, đương nhiên, món giỏi nhất vẫn là làm thức ăn dặm cho trẻ con. Mặc dù có người giúp việc nhưng tôi thích tự mình làm hơn. Nhìn Tô Lăng Hành từ nhỏ xíu, dần dần lớn lên như bây giờ, tôi rất tự hào và mãn nguyện."

"Cảm ơn em, Tống Tụng, cảm ơn em năm đó đã sinh nó ra." Tô Minh Tranh tiến lại gần Tống Tụng, "Tôi đã nói với em không chỉ một lần, tôi đã suy nghĩ về mối quan hệ của chúng ta, tôi rất nghiêm túc, tôi cảm thấy chúng ta nửa đời sau không thể tách rời cũng không nói rõ được. Tôi biết gương vỡ khó lành, nhưng tôi muốn thay một chiếc gương mới với em."

Tống Tụng mím môi nhìn Tô Minh Tranh, không đáp lời. Tô Minh Tranh tiếp tục nói: "Thật ra, tôi cũng biết, bây giờ em rất hoang mang, dường như định đi từng bước xem từng bước, tôi thừa nhận, tôi sẽ lợi dụng Tô Lăng Hành để kéo gần quan hệ của chúng ta. Điều này rất hèn hạ, nhưng rất hiệu quả."

Tống Tụng ngạc nhiên khi Tô Minh Tranh nói thẳng thắn với cô như vậy, chẳng lẽ đây chính là sự khác biệt về tính cách giữa nam và nữ?

Tống Tụng khẽ thở dài, "Được rồi, vậy anh cố gắng lên."

Nói xong, Tống Tụng bước ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách.

Trong phòng khách, Tô Lăng Hành đang ngoan ngoãn chơi game trên máy tính bảng.

Tống Tụng nhíu mày bước tới, lấy máy tính bảng trên tay cậu, "Hành Bảo, con nói chuyện với mẹ một lát đi."

Trò chơi đột nhiên bị gián đoạn, Tô Lăng Hành bĩu môi, lầm bầm một hồi, không chịu để ý đến Tống Tụng.

Tống Tụng rất kiên nhẫn tiếp tục nói chuyện với cậu bé, giọng nói dịu dàng như nước, "Hành Bảo, không được nhìn màn hình điện tử quá lâu, con vẫn còn nhỏ, nếu nhìn lâu, mắt con sẽ đau đấy. Con có cảm nhận được đau không?"

Cậu bé nghe mẹ nói vậy, lập tức đưa tay lên sờ mắt, "Sẽ đau ạ, đôi khi con cảm thấy đau. Vậy mắt con cũng sẽ đau."

"Đúng vậy, cho nên con cho nó nghỉ ngơi một chút được không? Cho mắt con nghỉ ngơi một chút?" Tống Tụng ngồi xổm xuống trước mặt con trai, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, "Hành Bảo, mẹ chơi với con nhé?"

"Vâng ạ, con cho nó nghỉ ngơi một chút." Tô Lăng Hành vừa đáp lời Tống Tụng xong đã xuống ghế sofa, chạy đến bên cạnh Tô Minh Tranh không biết đã đi ra từ lúc nào.

Tô Lăng Hành không đáp lại lời mời của Tống Tụng, thôi vậy, ngày dài tháng rộng. Tống Tụng thở dài trong lòng.

Tô Minh Tranh chủ động hỏi Tống Tụng thông tin giấy tờ, anh đặt ba vé hạng nhất, tuy cậu bé Tô Lăng Hành không cần chiếm một chỗ riêng, nhưng Tô Minh Tranh nói từ khi cậu bé có thể tự đi máy bay thì anh đã mua chỗ riêng cho cậu, cậu bé tự ngồi, bản thân cậu cũng vui.

An Thắng tạm thời không về nước, chỉ có ba người bọn họ trở về. Lúc đến chỉ có ông chủ và cậu bé, lúc về thì có thêm bà chủ.

Suốt cả quá trình, Tô Minh Tranh rất lịch thiệp dẫn dắt Tống Tụng, xách hành lý cho cô, đưa cô đi làm thủ tục. Ở bên anh, Tống Tụng đột nhiên trở nên như một đứa trẻ. Mãi đến khi lên máy bay, Tống Tụng mới hoàn hồn. Ngồi trên máy bay, Tống Tụng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy mơ hồ. Mọi thứ như một giấc mơ. Cô cảm thấy mình như đang bước trên bông, mỗi bước đi đến sân bay, lên máy bay đều như đang bước trên bông.

Vừa ra khỏi sân bay, Tô Minh Tranh đã nhìn thấy xe của bố mẹ. Mấy ngày ở Paris, vừa lúc bố Tô có việc ra ngoài, mẹ Tô ở lại, hai ông bà cũng không gọi video cho cháu trai nhiều. Trước khi lên máy bay, Tô Minh Tranh đã nhắn tin cho bố mẹ, báo giờ hạ cánh.


Tô Lăng Hành vẫn đang ngủ, được anh ôm chặt trong lòng, Tống Tụng đẩy hành lý đứng bên cạnh Tô Minh Tranh. Cô cũng nhìn thấy bố mẹ Tô đã xuống xe ở phía xa. Gặp lại sau gần bốn năm xa cách, đầu óc Tống Tụng trống rỗng.

Mẹ Tô chỉ quan tâm đến cháu trai yêu quý của mình, nhìn thấy con trai và cháu trai vừa định bước tới thì bị chồng bên cạnh kéo lại. "Làm gì vậy, em nhìn thấy Hành Bảo rồi!"

"Tống Tụng về rồi à?" Bố Tô nhỏ giọng hỏi.

Mẹ Tô nghe vậy lập tức nhíu mày nhìn kỹ người phụ nữ bên cạnh con trai, lúc đầu bà không chú ý, cứ tưởng là nhân viên, đây nào phải nhân viên, rõ ràng là mẹ ruột của cháu trai bà.

"Đừng ngẩn người nữa, mau qua đó đi." Bố Tô đẩy vợ một cái, "Em qua đó trước đi, anh đứng đây chờ."

Mẹ Tô nhất thời không biết nên nói gì với Tống Tụng, thời gian trôi qua quá lâu rồi, lâu đến mức bà suýt quên mình từng có một cô con dâu, con trai mình từng có một cuộc hôn nhân khó nói.

"Nếu bây giờ em không muốn gặp bọn họ, có thể chỉ cần lấy hành lý của em thôi. Tôi đã đặt cho em một phòng suite ở khách sạn Minh Lệ, em có thể ở đó." Tô Minh Tranh ôm con trai đang ngủ say trong lòng quay sang nói với Tống Tụng.

Tống Tụng khẽ mỉm cười, gật đầu, "Cảm ơn anh."

Dứt lời, Tống Tụng cúi người lấy hành lý của mình từ trên xe đẩy, "Mấy ngày nay tôi sẽ sắp xếp lại bản thân, đến lúc đó tôi sẽ chủ động liên lạc với anh."

Nói xong câu này, Tống Tụng xoay người rời đi.

Thấy Tống Tụng đi rồi, Bố mẹ Tô đều nhíu mày. Mãi đến khi con trai đến gần, Mẹ Tô mới hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là mẹ của Tô Lăng Hành về rồi, cũng chính là vợ cũ của con, cô ấy về rồi." Tô Minh Tranh đặt con trai vào lòng bố Tô.

Bố Tô bế cháu trai xong vô thức hạ giọng, "Chuyện của người lớn cố gắng đừng liên lụy đến trẻ con, nếu không được, sau này Hành Bảo để bố mẹ nuôi."

"Sao lại nói chuyện này nữa, trước đây con không phải đã từ chối rồi sao, con sẽ tự mình nuôi dạy con trai con." Tô Minh Tranh nhìn theo hướng Tống Tụng rời đi, bóng lưng cô trong tầm mắt anh càng lúc càng nhỏ cho đến khi biến mất.

Editor:Mín Mín
Nguồn: Bán Hạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK